“Mẹ,” bé gọi với niềm vui sướng trẻ thơ hiện rõ.
Nàng cười thật rạng rỡ khi thấy con gọi tên mình. Đây là ngươi đàn ông duy nhất nàng không bao giờ phải băn khoăn về tình yêu dành cho nàng. Tình yêu của cha nàng và của Aristide có thể không chân thành và không thể là nguồn vui quý báu nhường này.
“Bỉm của con có bị ướt không, con yêu?” Nàng hỏi và đặt bé lên bàn thay đồ.
Nàng đã xoay xở để lấy được lọ PJ xuống mà không gặp phải rắc rối nào, nhưng sau đó cậu bé hét lên và xoay người với niềm vui sướng được thoát khỏi tấm lót. “Da…da…da…”
Giọng cười khùng khục của Aristide cho nàng biết sự hiện diện của anh ngay sát phía sau và chỉ một giây sau cơ thể to lớn của anh đã rất gần, hơi ấm của anh bao bọc lấy nàng.
Anh rướn người qua nàng để xoa má con trai. “Chào con, agape mou.”
Theo lại hét lên và xoay người về hướng anh. Aristide đặt tay lên cơ thể nhỏ bé khỏe mạnh và giữ cho cậu bé nằm yên, nói chuyện với Theo bằng tiếng Hi Lạp trong khiEdenhoàn thành việc thay tã. Thật là giống với rất nhiều lần trước đó, trong giây lát, giống như là anh chưa bao giờ bị mất trí nhớ.
Sau đó, anh lùi lại để nàng bế bé dậy và cảm giác gần gũi lại biến mất.
“Để anh bế con”. Nàng gật đầu và đưa con cho anh, hơi thở nghẹn ngào nỗi đau khi chồng nàng cẩn thận tránh không chạm vào nàng.
Aristide bước vào phòng ngủ, lau khô tóc bằng chiếc khăn và đứng khựng lại. “Em ngủ ở đây à?”
Edenkéo chăn che bộ đồ ngủ. Nàng mới mua bộ này, giống như bộ đồ ngủ nàng mặc khi ở bệnh viện. Nàng đã không mặc đồ ngủ đi ngủ từ khi trở thành người yêu của anh, nhưng không mặc gì đi ngủ với một người đàn ông không nhớ gì về mình làm cho cô có cảm giác bị tổn thương quá sức.
“Thế em nên ngủ ở đâu?” nàng bối rối hỏi.
“Chẳng phải em nên ngủ trong phòng Theo sao? Như em đã nói trong bệnh viện, thằng bé đã trải qua quá nhiều điều không hay trong tuần vừa qua.”
“Em đã ngủ trong phòng với con từ 4 đêm trước và thằng bé ổn. Đó không phải là điều Theo lưu tâm. Cậu bé ngủ rất say. “Bên cạnh đó, mẹ anh và Vincent đang ngủ ở đó còn anh thì ở đây’
“Thằng bé sẽ thấy yên tâm hơn nếu tỉnh giấc giữa đêm mà thấy có em ở đó”
“Theo đã không tỉnh giấc vào ban đêm từ khi nó 4 tháng.”
“Nhưng đây là trường hợp đặc biệt”
“Giờ thì không phải như vậy”
“Bởi vì anh đã ra viện?”
“Bởi vì em đã ở đó vài ngày. Theo đã quen với việc bố nó không có nhà”.
Aristide nhăn mặt. “Anh bận việc mà”
“Công việc với anh lúc nào cũng trên hết. Em biết”
“Và em không thích vậy?”
“Phụ nữ muốn gì?” Nàng thở dài, không muốn khơi ra chuyện gì không thể giải quyết được vào lúc này. “Nghe này, những vấn đề đó không có ý nghĩa gì vào lúc này.
“Nó liên quan tới cuộc hôn nhân của chúng ta… Anh không cho rằng chuyện đó không có ý nghĩa gì.”
“Anh thậm chí còn không nhớ là mình đã lấy vợ.”
“Điều đó không đủ để anh chối bỏ trách nhiệm làm chồng.”
“Nghe này… thật lãng phí thời gian để tranh cãi về những gì anh không nhớ. Anh không có ý định tin những lời em nói về quá khứ mà.”
Anh đã làm mọi chuyện trở nên rõ ràng hơn.
Anh nhún vai, xác nhận điều nàng phỏng đoán.
Một ý nghĩ bất chợt xuất hiện lúc đó, có lẽ nó đã xuất hiện từ trước rồi, nhưng nàng thậm chí đã không cân nhắc tới. “Có phải anh khó xử khi ngủ cùng với người lạ? Tất nhiên là có rồi. Em thật ngốc đã không nghĩ tới điều này từ trước. Em sẽ sang phòng ngủ dành cho khách.”
Đừng có ngớ ngẩn thế. Em là vợ anh”
“Nhưng vẫn là người lạ”
Anh không nói gì, nhưng sự im lặng của anh là câu trả lời nàng c
Nàng không thể tin được là mình lại ngu ngốc mà leo lên giường ngủ của hai người như thể không có chuyện gì xảy ra. Nàng sửng sốt vì anh coi nàng như một người quê mùa đến mức không nhận ra câu hỏi của anh có thể là vỏ bọc của cảm giác bị tổn thương. Aristide thà bị đun trong dầu sôi còn hơn là phải thừa nhận điểm yếu của mình.
Nàng ra khỏi giường trong sự im lặng nặng nề, cố gắng để nỗi đau do sự khước từ này thể hiện trên gương mặt. Dù sao, tình cảnh này cũng không phải là lỗi của anh và cũng đã đến lúc nàng dừng việc đối xử với anh như thể anh cố ý lãng quên. Có thể anh quên nàng vì trong tiềm thức anh muốn thế, nhưng anh không có cách nào để tai nạn đó không xảy ra.
Anh níu tay nàng lại trước khi nàng ra khỏi phòng. “Người lạ hay không, em là vợ anh. Em phải ngủ cùng anh.”
“Không sao đâu, Aristide. Thật mà”.
Như em đã nói, chúng ta không muốn làm gia đình anh phải lo lắng. Mẹ anh sẽ không vui khi thấy em thức dậy trong một phòng khác.
Anh có lý. “Em sẽ thức dậy trước bà.”
“Chúc may mắn. Thậm chí anh còn không thể đấy.”
Đúng như vậy. Phillippa ngủ ít hơn các con trai bà. Trong suy nghĩ củaEden, điều đó thật phi thường. Nàng ngoái nhìn lại phía sau qua vai mình. Chiếc giường rất lớn.
Họ có thể ngủ cả đêm mà không hề chạm vào nhau. “Nếu như anh chắc rằng anh không thấy quá khó chịu.”
“Em nói như thể anh là trai tân nhút nhát vậy.” Và đó là cách cuối cùng anh nhìn nhận về mình.
Nàng cười lớn. “Em không thể tưởng tưởng ra điều gì khác ngoài sự thật đó.”
Nàng quay người lại và khẽ thở hổn hển khi anh tháo khăn quàng ra và leo lên giường.
Ý nghĩ được ngủ cùng trên một chiếc giường lớn như thế với anh mà không được với tay chạm vào anh giống như là một sự tra tấn hơn là một giấc ngủ thư thái.
Nàng vòng qua phía bên kia giường và chui vào trong chăn. Nàng nằm sát mép giường phía đối diện, cảm thấy cô đơn hơn cả khi Aristide vắng nhà trong lần đi công tác dài ngày.
Dù vậy, nàng dần rơi vào giấc ngủ chập chờn.
lần trong đêm nàng dịch dần ra phía mép giường anh nằm, thức dậy lúc rạng sáng khi cơ thể anh bao bọc lấy cơ thể nàng.
Nàng biết nàng nên dịch ra xa, sẽ thật xấu hổ nếu như anh tỉnh dậy và thấy nàng đang ở bên phía giường anh, nhưng cảm giác thật hạnh phúc, thật an toàn, nên nàng vẫn cứ như vậy. Nàng nằm im dường như không thở, không muốn bị mất đi một góc nhỏ của thiên đường trong chuỗi ngày chỉ có thể tưởng tượng ra khi đang ở địa ngục.
Nàng nhích lên phía trước từng chút một để có thể hít hà mùi hương của anh và nhận thấy bản thân như quay trở lại với cảm giác được hôn trong khoảng thời gian ngắn ngủi của cuộc đời mà không hề có chút cảnh báo nào