Những người xung quanh cô im lặng rất lâu, lão Trương là người đầu tiên phụ họa theo, anh giơ cao ly rượu nói một câu giống y như của Chu Tiểu Bắc, mọi người ai cũng đã uống không ít rượu, không người nào nghe được tiếng nấc của người nào.
Chỉ có Trịnh Vi thổn thức khóc nức lên, Lâm Tĩnh khuyên thế nào cũng không xong.
Nguyễn Nguyễn, mình đã lấy chồng rồi, mình rất hạnh phúc, nếu như bạn ở trên trời linh thiêng, có phải cũng sẽ giống như mình vui đến bật khóc không?
Lê Duy Quyến chau mày nói: “Cô dâu không được khóc trong ngày tốt lành như thế này.”
Trịnh Vi mặc kệ, dù gì đây cũng đã là lần thứ hai cô rơi lệ trong ngày hôm nay rồi. Lần đầu tiên là khi yến tiệc vừa mới bắt đầu, cô đã nhận được điện thoại của dì Tôn — có lẽ nên nói là cuộc gọi của mẹ chồng, lúc đó cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của người phụ nữ ở đầu dây bên kia, một tiếng “Mẹ” thế nào cũng không uốn thành lời.
Trịnh Vi còn nhớ tuần trước khi cô cùng Lâm Tĩnh về Nam Sương, Lâm Tĩnh đã cùng cô đến gặp ba mẹ của cô trước, sau đó dắt cô đến nhà mình. Trịnh Vi đã dự đoán trước sẽ không thuận lợi vượt qua ải của mẹ anh, thế nhưng khi đối mặt với nhau, thần thái hoàn toàn phớt lờ của dì Tôn vẫn đã khiến cô vô cùng khó chịu. Trước kia dì thương cô biết chừng nào, khi cô ở nhà Lâm Tĩnh, cả một bàn đều là thức ăn mà cô thích.
Những lời cần nói Lâm Tĩnh đều đã nói hết rồi, nhưng dì Tôn vẫn không phát biểu một lời nào, cuối cùng Lâm Tĩnh và mẹ anh cùng đi vào bếp, Trịnh Vi không biết mẹ con họ đã nói gì với nhau, tóm lại là vào đó chưa được bao lâu, Lâm Tĩnh đã đi trở ra với gương mặt không một chút cảm xúc, anh nắm lấy tay cô, đi ra khỏi nhà.
Cô hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, Lâm Tĩnh nói, không có chuyện gì cả, nhưng dấu tay trên gương mắt sạch sẽ của anh đâu thể gạt được ai, cô còn chưa kịp hỏi anh có đau không mà trái lại anh đã an ủi cô, bảo cô đừng lo lắng, không có việc gì là không thể giải quyết cả.
Quả nhiên dì Tôn đã không xuất hiện trong hôn lễ tại thành phố G, Trịnh Vi đã quyết định lấy Lâm Tĩnh rồi, không ai có thể thay đổi, thế nhưng nếu không nhận được lời chúc phúc của mẹ anh, đó là điều đáng tiếc biết dường nào.
Cuộc gọi ngoài dự đoán đó tuy chỉ nói vỏn vẹn vài câu, dì Tôn nói, đêm nay người kính rượu rất nhiều, đừng để Lâm Tĩnh uống say, bảo cô cũng vậy, lúc còn nhỏ thì sao cũng được, bây giờ làm dâu người ta rồi, chí ít phải ra dáng con dâu.
Lúc đó Trịnh Vi vừa gật đầu vừa rơi lệ, tuy lời nói không dịu dàng chút nào, nhưng người già sỉ diện, mẹ của anh chịu đi đến bước này đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, cô đã rất mãn nguyện rồi.
“Nhìn lớp trang điểm của bạn kia, lem như cái gì rồi?” Lê Duy Quyến vẫn còn huyên thuyên bất tuyệt, Trịnh Vi khóc rồi lại cười, đã chẳng còn hình tượng gì nữa rồi, vậy thì chơi tới cùng vậy, cô gác một chân lên ghế, lớn tiếng mời những người xung quanh nâng ly. Lão Trương và Trình Tranh đã chọc họ suốt cả đêm nay, họ không ngừng nghĩ ra cách quậy đôi tân nhân không thể phản kháng này, Chu Tử Dực thì kéo Lâm Tĩnh qua một góc khuất, vừa vỗ vai vừa không ngừng nói, rõ ràng là đang thừa cơ tạo quan hệ. Còn Trịnh Vi thì bắt mọi người đều phải uống say, không say không cho về.
Dì Tôn căn dặn Trịnh Vi đừng để Lâm Tĩnh uống say, kết quả Lâm Tĩnh không say, còn cô thì say đến ngã nghiêng ngã ngửa. Khi giải tán, Hà Lục Nha bỗng nhiên như nhớ ra gì đó mà lén lút đặt một chiếc hộp được gói kỹ càng vào tay Trịnh Vi, cô ấp úng nói: “Đây là người… ai đó nhờ mình đưa cho bạn, anh ta đã về ngay khi còn chưa bắt đầu mời rượu.”
Trịnh Vi ngẩng người một lúc, bàn tay không còn chút sức lực trong cơn say đã bất cẩn làm chiếc hộp rơi xuống đất, vang lên âm thanh trong trẻo trên nền đá marble. Cô cúi xuống, xé hết băng keo dán bên ngoài, mở hộp ra, bên trong là một mô hình đã bị bể nát, thấp thoáng còn có thể nhận ra đó là hình dạng của một tòa nhà nhỏ.
Cô giữ tư thế tháo hộp này, không một chút động đậy, rất lâu, Lâm Tĩnh mới nhẹ nhàng đỡ cô đứng lên: “Không sao, nếu như em thích, vẫn có thể kiếm người ghép nó lại mà.”
Trịnh Vi cẩn thận đậy nắp hộp lại, chao đảo đứng thẳng dậy dưới sức đỡ của Lâm Tĩnh, “Không cần đâu, hoặc dã trước khi em làm rơi thì nó đã hư rồi.” Cô bước tới đứng trước mặt Lâm Tĩnh, nhìn anh và nở một cười gian manh.
“Lại làm gì đây?” Lâm Tĩnh cố tình chau mày hỏi.
Trịnh Vi cựa quậy vào anh, giống như như Thử Bảo lúc nhõng nhẽo vậy.
“Quyển sách anh khóa trong ngăn tủ thứ hai bên đầu giường định khi nào mới trả lại cho em?”
Lâm Tĩnh còn chưa kịp trả lời thì đại sảnh náo nhiệt đã đột nhiên vang lên giọng nói của DJ và tiếng hoan hô cuồng nhiệt của mọi người.
Thì ra đã 12 giờ, ngày quấn quýt và triền miên nhất trong năm đã đến.
Giống như lời bài hát đã trình bày, niềm vui xuất phát từ hảo hợp, nước mắt hà tất phải cố chấp.
Ngày 13 tháng 2, đến đây kết thúc.
Tấu khúc cầm sắt, tương đắc hợp hòa (1)
Khi còn nhỏ Lâm Tĩnh không thích tên của mình, người mới quen biết luôn luôn tưởng rằng đây là tên của một cô gái ngoan ngoãn, và khi còn học tiểu học, phổ thông, đều từng có những người bạn cùng lớp hoặc cùng trường trùng cả họ lẫn tên với anh, và tất cả bọn họ đều là con gái. Nhưng ba của Lâm Tĩnh nói với anh, tên của anh được lấy ý nghĩa từ một thi kinh “Nghi ngôn ẩm tửu, dữ tử giai lão. Cầm sắt tại ngự, mạc bất tĩnh hảo”, khi đó anh mới biết, tên của anh có lẽ là tượng trưng cho một tình yêu hoàn mỹ mà ba anh mong muốn có được.
Lâm Tĩnh vô cùng kính trọng ba của anh Lâm Giới Châu, tuy rằng ba luôn đối xử nghiêm khắc với anh, trái lại thì mẹ thân thiết với anh hơn. Lâm Giới Châu xuất thân từ khoa lý, là sinh viên tốt nghiệp đại học khóa đầu tiên khi xã hội khôi phục lại chế độ tuyển sinh sau kết thúc cách mạng văn hóa, tính từ khi Lâm Tĩnh hiểu chuyện, thì Lâm Giới Châu đã là một người phụ trách lão luyện của Quốc doanh. Nếu phải nói đó là một người quản lý, thì Lâm Giới Châu càng giống một học giả hơn, trong mắt Lâm Tĩnh, ba của anh trí tuệ, trầm tĩnh, lý trí, chính trực, học thức uyên bác, ba luôn là tấm gương học tập trong suốt quá trình trưởng thành của anh, quan trọng hơn nữa, sự trân trọng đối với gia đình và tình yêu thắm thiết chu đáo đối với vợ của Lâm Giới Châu, khiến Lâm Tĩnh cảm thấy mình có một gia đình hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Đối với một người đàn ông mà nói, ngoại trừ sự nghiệp thành công ra, thì còn gì quan trọng hơn một mái nhà an lành và tốt đẹp? Từ nhỏ Lâm Tĩnh đã thấm vào tai mắt, anh cảm thấy, che mưa chắn gió cho người nhà của mình, và mang lại hạnh phúc cho người mình yêu là chức trách cơ bản nhất của một người đàn ông. Thế nhưng, không phải gia đình nào cũng đều có thể mãi mãi may mắn như gia đình anh, ngay cả một “Tiểu Phi Long” vui vẻ vô biên, khi về đến nhà, cũng không thể không phải đối mặt với chiến tranh liên miên của cha mẹ mình.
Mỗi khi bên nhà mình xảy ra đại chiến thế giới, Tiểu Phi Long cũng đều xuất hiện trên bàn ăn của nhà Lâm Tĩnh, cô cứ luôn tự động tự giác ngồi bên cạnh Lâm Tĩnh, cứ tưởng như không ai nhìn thấy vậy, cô lặng lẽ nhích chiếc ghế nhỏ của mình sát qua bên Lâm Tĩnh, càng ngày càng gần. Lâm Tĩnh cúi gầm đầu ăn cơm, giả vờ như không nhìn thấy đôi mắt của cô đang không ngừng xoay vòng vòng trên người anh, một Lâm Giới Châu luôn chủ trương “ăn không nói, ngủ không lời” không chỉ cười rất vui khi nghe Tiểu Phi Long múa máy tay chân kể những chuyện vui, mà còn rất hứng chí tham gia vào tranh luận, làm gì còn hình tượng của một người lãnh đạo và một gia trưởng đoan chính nghiêm túc của ngày thường nữa, mẹ của Lâm Tĩnh cũng cười híp mắt khi nhìn cô bé hoạt bát này, cả một bàn đều là thức ăn mà Tiểu Phi Long yêu thích.
Lâm Tĩnh không hề ganh tỵ, với anh, cô bé này là người thân thứ ba của anh.
Lâm Tĩnh lớn hơn Tiểu Phi Long 5 tuổi, bài tập của cô bấy lâu luôn do Lâm Tĩnh phụ đạo. Cô có chút thông minh, nhưng học tập lại không chuyên tâm, lỗi sai luôn luôn là do cẩu thả lơ là mà ra, lúc nào cũng vậy, anh giảng giải trọng tâm của bài cho cô nghe, nhưng sự tập trung của cô lại bay đến thiên lý chi ngoại.
Cô nói: “Em thật sự rất thích cái đèn bàn của anh, ánh sáng màu cam đỏ cam đỏ. Lâm Tĩnh, anh tặng em một cái được không, mỗi ngày về nhà em đều mở nó lên.”
Lâm Tĩnh trả lời cô, loại đèn bàn cũ xưa nay trên thị trường đã không còn bán nữa, cái của anh lại là vật kỷ niệm tân hôn của ba mẹ anh, không thể tặng cho cô. Cô cũng không giận, nói qua là quên ngay, thế nhưng mỗi lần dây tóc bóng đèn bị cháy, Lâm Tĩnh cũng đều ngồi hơn một tiếng đồng hồ xe buýt đến chợ Ngũ Kim ở biên giới thành thị để mua, cả thành phố này chỉ còn nơi đây là còn bán loại đèn có màu này thôi, vì lo lắng một ngày nào đó ngay cả chợ này cũng biến mất, do đó thông thường anh đều mua rất nhiều cái. Anh biết rõ tư tâm của mình, anh không chịu tặng cho cô chiếc đèn bàn này, là hy vọng khi cô nhớ đến ánh sáng của nó, thì sẽ xuất hiện ở bên cạnh nó. Anh hy vọng mình là người duy nhất trên thế giới này có thể mang lại ấm áp cho cô.
Lâm Tĩnh viết thư pháp Liễu thể, vì anh thích cái quy tắc nghiêm túc, ngay ngắn, cứng cáp của Liễu thể. Thầy dạy thư pháp của anh luôn cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng là một đứa trẻ tính tình hòa đồng, nhưng chữ được viết ra lại sắt bén mạnh mẽ đến thế. Tiểu Phi Long sợ nhất là viết thư pháp, nhưng ba mẹ cô nói, cô qua nhà họ Lâm chơi cũng được, nhưng mà đi theo bên anh Lâm Tĩnh, cũng phải học hỏi được gì đó chứ, họ hy vọng học thư pháp có thể giúp cho tính vô pháp vô thiên của cô được thu lại một ít, do đó mỗi tuần thứ tư cô cũng đều đi theo anh để học lâm thi*p.
Trước mặt Tiểu Phi Long, Lâm Tĩnh không phải là một thầy giáo nghiêm ngặt, đại đa phần thời gian, anh để mặc cho cô hớn hở chơi mực không chịu học viết, và kết quả là mãi cho đến khi anh lên đại học, nghỉ hè về nhà, tài nghệ thư pháp của cô cũng vẫn thuộc phái phong cách ấn tượng, hoàn toàn không thể lấy ra cho người ta xem, thế nhưng, duy nhất một chữ “Tĩnh” là cô viết ra dáng nhất. Đúng vậy, anh đã từng rất nghiêm túc, rất đặc biệt, dạy đi dạy lại, nhưng, phải chăng là cô cũng đã từng rất chân thành mà luyện chữ đó? Mỗi khi ứng phó với kiểm tra của “đại nhân”, cô cũng đều chọn đúng “nhất tự tuyệt chiêu” này, nhìn chữ “Tĩnh” được viết một cách liền mạch ngay ngắn, Lâm Tĩnh bắt đầu yêu tên của mình.
Trẻ con trong ký túc xá đặc biệt nhiều, từ nhỏ anh đã quen với việc làm tấm gương cho người khác. Đại đa số phụ huynh khi dạy dỗ con mình, câu cửa miệng thông thường là “Con xem Lâm Tĩnh người ta thế nào, con không thể học hỏi một chút nào sao.” Lâm Tĩnh biết điểm ưu tú của mình, cũng không có ý định che giấu nó, anh thích ánh mắt ngưỡng mộ của người khác, nhưng Tiểu Phi Long thân thiết với anh nhất lại nói rằng: “Em không ngưỡng mộ anh một chút nào hết.”
Lâm Tĩnh cười hỏi cô: “Tại sao?”
Cô nói: “Người em muốn lấy làm chồng đương nhiên là tốt nhất rồi, đó không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Những lời như thế, anh đã nghe quen rồi, có lẽ là bắt đầu khi cô biết được con người lớn lên là phải kết hôn, thì cô đã không hề thay đổi và rất nghiêm túc mà nói rằng: “Lâm Tĩnh, em phải lấy anh, em nhất định phải lấy anh!”
Cô nói trước mặt anh, ở trước mặt mọi người cô cũng nói như thế, một cô gái còn bé bỏng, lại đưa ra lời hứa như đinh đóng cột như vậy, mọi người đều bị cô làm cho bật cười, mỗi khi nói đùa mọi người cũng đều bảo cô là cô dâu nhỏ của Lâm gia. Lâm Tĩnh cũng cười, nhưng mỗi khi anh nhìn đôi má hồng hào của cô sau khi chơi đùa với nhóm trẻ con, thì cũng đều không khỏi hoài nghi, thật ra cô có hiểu ý nghĩa của từ “lấy anh” không.
Lúc 6 tuổi, lý do của cô là, “Thức ăn dì Tôn làm thật là ngon, mẹ nói em không thể lấy bác Lâm, cũng không thể lấy dì Tôn, em chỉ có thể lấy anh thôi.”