Trịnh Vi ngồi trước phần mộ chỉ còn vương lại một chút trần thế, kể lể với Nguyễn Nguyễn cuộc sống của mình và Lâm Tĩnh, về A Ninh đang ngày một lớn, nói về tin tức của “sáu đại thiên hậu” ở các nơi. Rốt cuộc có thứ gì không thể quay lại? Cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy còn có thời gian. Giống như hiện tại cô đã già đi rất nhiều, e là ngay cả người bạn tốt nhất cũng không chịu nổi tính nói nhiều của cô.
Vì nhớ A Ninh, Trịnh Vi không ở lại lâu lắm, về tới nơi tụ hội với Lão Trương, lại chỉ thấy cô bạn gái nhỏ của Lão Trương đang ở đó với đôi mắt đỏ hoe, Lão Trương không biết đã chạy đi đâu.
Trong lòng Trịnh Vi có dự cảm không lành, vừa hỏi ra cô đã thấy lạnh hết người, thì ra sau khi cô rời đi, A Ninh và cô bạn gái nhỏ của Lão Trương chơi đùa náo nhiệt càng lúc càng đuổi nhau xa, không biết chơi trò trốn tìm thế nào mà cô gái không tìm thấy A Ninh nữa. Lão Trương vừa nghe thấy thì gấp gáp vô cùng, yêu cầu bạn gái đứng tại chỗ đợi Trịnh Vi quay lại, còn mình ngay tức khắc đi tìm.
Trẻ con bị lạc xưa nay không phải là chuyện nhỏ, huống hồ ở một nơi như thế này, Trịnh Vi nhìn dáng vẻ như sắp khóc của bạn gái Lão Trương, biết là cô ấy đã ăn năn, lại đi trách cứ cô ấy ham chơi cũng chỉ là chuyện lãng phí thời gian, chỉ có thể tự trách mình không nên để A Ninh rời khỏi mình, cô vội vàng đi theo hướng mà cô cảm thấy trẻ con có thể thích thú.
Cô tìm trong phạm vi gần một trăm mét vẫn không thấy bóng dáng A Ninh, sự hoảng sợ và lo lắng đã khiến cô ứa nước mắt, các suy nghĩ khác nhau lần lượt hiện trong đầu. Cô thầm nhắc nhở mình không được khóc không được khóc, khóc chẳng khác nào tin là A Ninh có thể đã bị lạc mất rồi, nhưng A Ninh của cô làm sao có thể lạc mất được? Nhưng cho dù cô cố nén nước mắt, vẫn không chịu đựng được bèn lấy chiếc điện thoại ra – Lúc này chỉ có giọng nói của Lâm Tĩnh mới có thể là liều thuốc tốt cho cô, chỉ sợ anh sẽ trách mắng cô thôi.
Đúng lúc này, tiếng gào thét kêu gọi trong tâm can như lửa đốt của Trịnh Vi có câu trả lời đáp lại. A Ninh nghe thấy mẹ gọi tên mình, đang ở cách đó không xa vẫy tay ra hiệu mình đang ở đó.
Trịnh Vi theo tiếng gọi nhìn lại, chỉ nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của con mình đang đứng bên cạnh một chiếc xe màu đen, bên cạnh còn có một thanh niên đang ngồi xổm trước mặt cậu bé.
Trịnh Vi nóng lòng, không để ý mọi thứ chạy tới, ôm con vào lòng, lúc này mới để ý đến người bên cạnh con mình, sau khi nhìn rõ dáng vẻ anh ta, cô thật sự hoảng sợ.
“Anh điên rồi sao? Muốn làm gì?” Cô dùng sức đẩy người trước mặt ra, ôm con lùi vài bước, nhìn anh ta đầy đề phòng và thù địch.
Trần Hiếu Chính hoàn toàn không đề phòng, bị Trịnh Vi đẩy một cái liền mất trọng tâm, cả người ngã về phía sau, phải lấy hai tay chống về phía sau mới không ngã ập người xuống. Anh ta duy trì dáng vẻ lạnh lùng ngẩng mặt nhìn Trịnh Vi.
“Em làm mẹ như vậy sao? Nhìn em trông con bất cẩn như vậy, có lạc mất bao nhiêu lần cũng không đáng ngạc nhiên.”
Trịnh Vi nghiến răng nói: “Điều đó không liên quan đến anh, tránh xa con tôi ra!”
Trần Hiếu Chính lúc này mới chầm chậm đứng lên, cẩn thận phủi tay và phủi những vết bẩn trên quần.
“Em hãy nhìn lại chính mình đi, em cho rằng mình là ai? Anh chẳng có hứng thú với con em chút nào. Sao em không tự hỏi chính tâm can mình sao có thể làm một bà mẹ vô trách nhiệm như thế.”
Trịnh Vi bị anh ta nói những lời cay nghiệt khiến mặt đỏ lên rồi lại trắng bệch ra, vội vàng nhẹ giọng hỏi A Ninh đang ôm trong lòng, trẻ con không nói dối, dù sự diễn đạt chưa được rõ ràng nhưng ít nhất Trịnh Vi có thể làm rõ một chút, sự thật là con mình đang chơi trò trốn tìm với cô bạn nhỏ của lão Trương vô tình gặp ai đó, hay anh ta định có mưu tính xấu xa.
Cô tự biết mình đang trong tình thế cấp bách đã hiểu lầm anh ta, tuy Trịnh Vi cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cuối cùng cô vẫn là một người chính trực, bỏ qua thể diện, xin lỗi anh ta.
Trần Hiếu Chính cũng không cảm kích. Phủi sạch bụi trên người, anh ta quay lưng bước về phía chiếc xe đang đỗ cạnh đó.
“Trước kia anh từng nói với em bao nhiêu lần, đừng làm việc lỗ mãng thế, sớm muộn cũng sẽ gây rắc rối. Không chừng lần sau em không còn may mắn thế đâu.” Anh ta kéo cửa xe, không vội vàng ngồi vào, thình lình thốt ra câu như vậy.
Trong lòng Trịnh Vi bỗng run rẩy, vẫn là cái miệng không nói được nhiều lời nhưng ngữ khí quen thuộc như vậy, lời trách cứ dặn dò nhỏ nhẹ thân thiết dường như vẫn vang vọng bên tai. Cô nghĩ mình căn bản không cần phải như sắp lâm trận vậy, thật sự cô không hận anh, dù gì cũng từng là người yêu, đã chia tay rồi, nhưng thời gian vui vẻ kia cũng không phải là vô nghĩa. Chỉ cần anh ta vẫn còn nhớ, sợ gì anh ta có thể làm hại A Ninh của cô.
Lúc nãy Lão Trương hổn hển chạy tới, nhìn thấy hai người bọn họ và cậu bé vẫn bình an vô sự, đập đập иgự¢ mình liên tục, anh ta đứng ở xa nhìn, cũng không tiến lại gần mà lại lặng lẽ đi về phía ngược lại.
Trịnh Vi thấy bóng dáng Lão Trương, trong lòng nhớ ra, nói với người đang bên cạnh chiếc xe: “Nếu anh rảnh thì tối nay cùng ăn một bữa cơm đi.”
Anh ta không trả lời, cô lại tự nói suy nghĩ của anh: “Anh và Lão Trương cũng không thường xuyên gặp mặt đúng không? Mọi người cùng ngồi ăn đi, anh ấy còn đem theo một tiểu…”
“Anh không rảnh.”
“Như vậy sao.” Trịnh Vi kéo dài ngữ điệu, không phải thất vọng, chỉ là nghe thấy lời cự tuyệt của anh, cô cảm thấy sự xúc động của mình có chút vô lý, đúng là thời gian đã làm cho tất cả những gì của quá khứ trôi đi, mà thật sự trước kia cũng không có gì vui vẻ cả.
Cô ngại ngùng nói: “Tạm biệt. Uhm, ý em nói là Bye Bye.” (再见 còn là hẹn gặp lại, nên ý của TV là ko gặp lại THC nữa)
Cô không ngờ Trần Hiếu Chính trầm lặng một lát, rồi vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
“Thật sự anh không rảnh, xin lỗi.” Anh khó khăn quay đầu nhìn cô. “Mẹ anh hiện giờ đang nằm viện, anh phải vào chăm sóc bà.”
“Mẹ anh bệnh sao? Có nghiêm trọng lắm không?” Trịnh Vi không kìm lòng hỏi.
Trần Hiếu Chính cười giọng mỉa mai, “Anh nhớ là em vẫn không thích bà ấy mà.”
“Không sai, nhưng em cũng không mong bà ấy đổ bệnh.”
“Hẳn em biết bà ấy cũng không thích em đến mức nào.” Trần Hiều Chính cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa trong tay, lầm bầm nói, “Hiện giờ bà ấy đã bệnh đến mức hồ đồ rồi, lúc bình thường lúc không, có khi còn không nhận ra anh, chỉ nhận ra bức ảnh của bố và anh chụp khi anh còn nhỏ. Ngày đó ở trước giường bệnh anh nói với bà là anh ly hôn rồi. Bà mơ màng trả lời lại anh rằng: Ly hôn thì cũng ly hôn rồi, đứa nhỏ Trịnh Vi kia có gì tốt chứ, ngay cả dưa chuột cũng không biết cắt nữa.”
Trịnh Vi bất giác lấy ngón tay cái trái vuốt ve vết sẹo trên ngón giữa, rất lâu trước kia khi ở nhà anh, vì vội vàng muốn chứng minh bản thân mình với người yêu và gia đình người yêu mà cô thiếu chút nữa đã cắt đứt đầu ngón tay chỉ vì một quả dưa chuột, đến giờ chỗ bị thương vẫn còn vết sẹo mờ mờ, cũng may vết sẹo đã sớm liền với đường vân tay thành một thể, nếu không nhìn kỹ cũng không nhận ra.
“Có phải em nên cảm ơn mẹ anh vẫn còn nhớ em không?”
Trịnh Vi cười khổ, khóe miệng Trần Hiếu Chính cũng giật giật.
“Sau khi anh và Âu Dương kết hôn, bà có gặp qua Âu Dương vài lần, hai người không thể nào hòa hợp được – Rõ ràng là như vậy. Đương nhiên Âu Dương không để những điều này trong lòng, trong mắt cô ấy mẹ anh chỉ là một bà già đầu óc có vấn đề, còn mẹ anh thì cứ canh cánh trong lòng không biết rốt cuộc bà không đúng ở đâu, nhưng dường như biết mình bị bệnh hồ đồ rồi nên bà cũng không muốn làm rõ vì sao. Anh cũng như em, không thích bà ấy, nhưng anh biết một điểm không thể phủ nhận là cho dù có hồ đồ thì điểm xuất phát của bà ấy vẫn là hy vọng mọi điều tốt cho anh.”
“Đương nhiên rồi.” Có lẽ vì đã làm mẹ, những năm gần đây Trịnh Vi càng hiểu hơn tấm lòng của người mẹ. “Anh hãy chăm sóc tốt bà ấy nhé.”
“Ừ, dù sao bà cũng không còn nhiều ngày nữa.” Trần Hiếu Chính cười nói, “Đây là chuyện tốt, cuối cùng bà cũng sắp đoàn tụ với bố anh rồi. Dường như bà cũng cảm nhận được thời gian không còn nhiều, mấy ngày trước lại nhớ được nhiều chuyện, cầm tay anh nói không ngừng, nào là đừng ly hôn nữa, không biết cắt dưa thì không cắt nữa, chỉ cần anh thích là được. Bà ấy muốn được ở bên cạnh bố anh rồi, không muốn anh giống như bà sống cô đơn ba mươi năm. Anh bảo bà hồ đồ rồi, Trịnh Vi sớm đã là vợ, là mẹ của người khác rồi. Bà không tin, còn liên mồm bảo ‘Sao lại có thể như thế, sao lại có thể, hai đứa yêu nhau như thế, cho dù ta có mù cũng nhận ra’.”
Trịnh Vi quay mặt đi, cọ gò má vào đầu A Ninh, vội vã khàn giọng nói: “Anh hãy chăm sóc tốt cho bà ấy, bà ấy đã bệnh nặng quá rồi.”
Giọng điệu anh vẫn lạnh lùng thản nhiên, không biểu lộ chút cảm xúc nào, “Em có biết bà ấy phát bệnh thế nào không? Tết Âm lịch, anh cãi nhau một trận với bà ấy, tất cả đồ đạc trong nhà bị đập vỡ hết. Bà ấy yêu cầu anh phải chiến đấu tranh giành, anh nói anh vẫn luôn chiến đấu, nhưng chiến đấu mãi có thể hạnh phúc sao? Hạnh phúc của anh đâu rồi? Khi bà thấy anh đập đồ đạc đã chảy nước mắt, anh cảm thấy thật hả giận, như thể những năm gần đây bà ấy đã biến anh thành như này, sau đó anh cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, tuy rằng anh biết rõ sự thật không phải như vậy. Trịnh Vi, em…”
Điện thoại trong túi Trịnh Vi kêu lên, A Ninh vừa nghe thấy đã phấn chấn: “Là bố, điện thoại của bố đấy.”
Trịnh Vi đứng dậy, bước vài bước rồi mới nhận điện thoại, nhưng Trần Hiếu Chính vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng cô nói chuyện.
“… điện thoại? Không có nha, em không gọi cho anh mà. À, nhất định vừa rồi trong lúc vội vàng đã nhấn rồi… Không có gì gấp gáp cả… Đúng, tang lễ kết thúc rồi, đang đợi ăn cơm với Lão Trương… Giọng của em? Thật sao? Có thể em cúm rồi… Không đạp chăn mà… thật sự không có mà, A Ninh cũng rất khỏe… Vâng, vâng, buổi tối em sẽ gọi điện cho anh, giờ anh cứ làm việc đi…”
Khi quay trở lại, mặt cô có chút hồng lên, người đứng bên xe lúc này đã hoàn toàn kiểm soát được tâm tình của mình – kiềm chế, ít nhất cũng có chút hững hờ nhìn cô.
“Không phải anh vội vào viện sao? Em cũng phải đi rồi.” Trịnh Vi nắm tay A Ninh bước đi.
Trần Hiếu Chính bất ngờ nói: “Anh ta đối xử với em cũng không tệ nhỉ.”