Lúc này mẹ của Lâm Tĩnh cũng đã không kìm được tiếng nấc, bà nắm lấy bàn tay của người đàn ông mà bà từng yêu thương cũng từng oán hận, “Ông còn muốn nói gì? Ông còn có tâm nguyện gì chưa buông xuống được?” Nhưng Lâm Giới Châu không nhìn bà, chỉ một mực nhìn con trai với ánh mắt khẩn thiết, tiếng thở ngày càng nặng nề.
Chỉ có Lâm Tĩnh hiểu rõ lời thỉnh cầu vô thanh này, dẫu cho anh có lý trí quyết đoán đến đâu, ngay lúc này anh cũng không khống chế được tim mình rối bời, một bên là tâm nguyện cuối cùng của ba trước khi lâm chung, một bên là nước mắt của mẹ. Anh né tránh ánh mắt đó, úp mặt vào bàn tay của mình, nhưng lại không tránh được hình bóng ở trong lòng — Người phụ nữ đó đứng trong góc khuất, nhìn về phía phòng bệnh như giây phút đó sẽ trở nên vĩnh hằng, trong góc thiếu ánh sáng, khuôn mặt của bà quá quen thuộc, dần dần lại trùng điệp với một gương mặt khác khắc trong lòng anh.
Tại sao chúng ta cứ phải trải qua nửa đời người, cứ phải đợi đến khi không còn đường lui, mới biết được cái mà chúng ta từng chính tay từ bỏ, sẽ không thể nào xuất hiện trong những ngày tháng sau này nữa? Tiếng thở cũng dần dần yếu ớt, Lâm Tĩnh ngẩng mặt lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lâm Giới Châu, thanh danh nửa đời người đều có thể từ bỏ, ngay cả cơ thể này cũng có thể từ bỏ, chỉ vì để trở vể nơi đầu tiên đó, có xứng đáng không? Nếu như đó không xứng đáng, vậy cái gì mới là xứng đáng? Tim anh đột nhiên run lên, từ từ gật đầu trước luồng sáng cuối cùng của cha mình, anh đã nhận lời thì nhất định sẽ làm được, bất kể việc có khó đến chừng nào.
Lâm Giới Châu đã không thể chống đỡ đến bình minh của ngày thứ hai. Sau khi ông ૮ɦếƭ, đơn vị công tác đã cử hành một lễ tưởng niệm long trọng cho ông, tập quán của người Trung Quốc là không nói lời xấu trước người đã ૮ɦếƭ, dẫu cho giai đoạn cuối cùng trong sinh mạng của người đó có tồi tệ cách mấy, cái ૮ɦếƭ cũng sẽ lau sạch chúng đi. Sau lễ tưởng niệm, thi thể được mang đi hỏa táng, ngày thứ ba sau khi mang cốt về nhà, Lâm Tĩnh quyết định thẳng thắn nói chuyện này với mẹ, ba của anh cũng tức là chồng của mẹ, mẹ có quyền biết tất cả, và phản ứng kịch liệt của mẹ cũng hoàn toàn nằm trong dự đoán của anh.
“Mẹ, người cũng đã không ở đây nữa, chỉ còn lại một hủ tro cốt, còn giành gì nữa?”
Bà Lâm cười hắc ra một tiếng, còn khó chịu hơn là khóc, “Mẹ giành gì ư? Con nghĩ sự việc đã đến lúc này cái mà mẹ giành còn là con người của ông ấy? Khi còn sống, tim ông ấy đã không ở đây, mẹ cần người thì có ích gì? Cái mẹ muốn tranh giành là một khẩu khí, con trai, mẹ chỉ giành khẩu khí cuối cùng này thôi! Ông ấy thích người phụ nữ đó, được, nhưng tại sao trước đây lại cưới mẹ? Nếu như không có Lâm Giới Châu, mẹ không chắc gì đã không tìm được người thật tâm thật ý, ông ấy nói ông ấy đã lỡ mất nửa đời người, vậy nửa đời của mẹ thì sao? Chẳng lẽ nửa đời của mẹ không đáng giá bằng của ông ấy? Ông ấy và người đàn bà đó đã rất cực khổ để giấu mẹ, mẹ xem bà ta là chị em, thương con gái của bà ta như con ruột của mình vậy, chỉ có mẹ là ngu nhất. Bây giờ con bảo mẹ hãy toại nguyện, tại sao mẹ phải toại nguyện cho ông ấy?! Đến lúc ૮ɦếƭ ông ấy cũng muốn tìm về giấc mộng cũ, đừng có mơ, ông ấy đừng có mơ!”
“Con đã hứa với ba, đây cũng là yêu cầu cuối cùng của ba rồi. Ba đích thật có lỗi với mẹ và gia đình này, nhưng người cũng đã ૮ɦếƭ, mẹ hãy xem như thương tình cho ba đi.”
“Ai thương tình mẹ? Lâm Tĩnh, đừng tưởng mẹ không biết tâm tư của con, ba con mê ả hồ ly tinh đó, con thì mê đứa nhỏ kia, con muốn dùng cái này để lấy lòng nó, đừng quên là ai sinh con ra!”
Lâm Tĩnh cảm thấy dây thần kinh trong não kéo căng đến đau điếng: “Mẹ, mẹ không cam tâm điều gì mẹ thương tâm thế nào con đều có thể hiểu, nhưng mẹ cũng biết rõ chuyện của ba không liên quan đến Trịnh Vi, mẹ hận mẹ của cô ấy là chuyện bình thường, nhưng cô ấy có lỗi gì? Tình yêu thương mẹ dành cho cô ấy lúc nhỏ đâu phải là giả? Hiện giờ cô ấy có cuộc sống của mình, con hà tất phải lấy lòng cô ấy? Con chỉ là vì mẹ! Ba đã không có ở đây nữa, nhưng ngày tháng của mẹ còn rất dài, hận ba thì đã sao? Người ૮ɦếƭ như đèn tắt, người không thể giải thoát trái lại lại là người còn sống, mẹ cũng đã nói vì ba mà trễ nãi nửa đời người, lẽ nào mẹ còn muốn tiếp tục như thế sao? Hãy cho ba đi đi, không phải vì ba, mà là vì bản thân, là mẹ đã dạy con lúc nhỏ, bất kể trong hoàn cảnh nào chúng ta cũng nên để cho mình sống tốt.”
“Đời này của mẹ làm sao còn có thể sống tốt nữa?” Bà Lâm quay người đi để tránh khỏi bàn tay đưa qua định lấy hủ cốt của con trai mình, trong lúc kích động hai tay bà giơ cao hủ cốt lên: “Mẹ chẳng thà đập vỡ nó, đừng ai hòng được như ý muốn……”
Lâm Tĩnh không giành với bà nữa, ngữ điệu cũng chứa đầy mệt mỏi trong giọng nói tâm bình khí hòa, “Mẹ có thể đập vỡ nó, nếu như điều đó có thể giúp mẹ sống tốt, nhưng mẹ, mẹ đập nó rồi mẹ còn có thể sống tốt sao?”
Anh nhìn thần tình của mẹ mình, từ kích động đến do dự, bi thương, cuối cùng là buông tiếng khóc nức nở, người phụ nữ mạnh mẽ này đã khom lưng lại trong lúc khóc, giống như một đứa trẻ lạc đường vậy. “Lâm Tĩnh, mẹ không còn gì nữa cả.”
Lâm Tĩnh ôm lấy vai của mẹ mình, để bà tựa vào người mình mà trút hết tất cả, “Mẹ còn có con.” Khi đã cầm được hủ cốt của ba, trong lòng anh thở phù một hơi.
***
Vụ Nguyên, thật ra từ rất sớm Lâm Tĩnh đã đến qua nơi đây, khi còn học trung học, anh đã từng cùng bạn học đi khắp núi rừng ngắm hoa cỏ của xuân tháng 3, đẹp thì đẹp thật, nhưng lúc đó lại không hề để lại ấn tượng gì sâu đậm trong anh. Thật sự ghi nhớ địa danh này, là từ sau khi Trịnh Vi nói muốn cùng anh đến xem cây hòe già, anh không có nói với cô tự anh đã từng đến Vụ Nguyên, anh không muốn phá hoại cảm giác bất ngở đầu tiên của cô, chỉ là không ngờ rằng khi anh một lần nữa đứng dưới gốc hòe già này, bên cạnh đã không còn cô nữa.
“Anh thích cây này? Nó có thể xem là thần hộ mệnh của thôn chúng tôi, nếu như anh đồng ý, tôi có thể kể cho anh nghe câu chuyện của nó.”
Lâm Tĩnh nghe thấy tiếng nói liền quay đầu lại, trông thấy cô gái trẻ đã đi theo anh suốt ngay từ khi anh bước vào thôn, cô hỏi anh có cần hướng dẫn viên du lịch không, có thể nói cô là một người cố chấp, dẫu rằng anh đã không ngừng nhấn mạnh mình biết đường, cô cũng vẫn không từ bỏ thuyết phục anh.
“Xin lỗi, tôi không thích nghe kể chuyện.” Lâm Tĩnh mỉm cười với cô. Cô cũng không giận, đứng ở một nơi không xa cười hihi, không lên tiếng nữa.
Lâm Tĩnh mở nắp hủ trên tay ra, nghiêng thân hủ xuống, rất nhanh gió đã cuốn đi cát bụi. Mọi chuyện lúc xưa, tan biến theo gió, cũng chỉ là như thế.
Anh đứng ở bên gốc cây đến khi mặt trời xuống núi, cô gái hướng dẫn viên du lịch đó đi rồi lại trở về, trên tay có thêm một chuỗi dây cột những quà lưu niệm.
“Nơi này có ý nghĩa với anh như vậy, thật sự không cần mang gì đó trở về sao?”
Lâm Tĩnh lắc đầu, “Có những thứ không cần ghi nhớ.” Sau thần tình có hơi thất vọng của cô gái, anh tiếp tục nói: “Tuy tôi không cần quà lưu niệm, nhưng tôi cần một nơi sạch sẽ để ở vài ngày.”
Cô gái đó quả nhiên bất ngờ nở nụ cười, “Vậy là anh quá gặp may rồi, xung quanh đây chẳng còn lữ quán gia đình nào sạch sẽ và thoáng mát hơn nhà tôi đâu.”
Lâm Tĩnh đã ở Vụ Nguyên với ba mình 7 ngày, nhà của Hướng Viễn cách “thoáng mát” vẫn còn một khoảng cách rất xa, nhưng nói cho cùng thì cũng gọi là sạch sẽ, cô chủ nhà này cũng có thể nói là rất nhiệt tình và chu đáo. Ngày thứ 7 trùng hợp là tuần lễ vàng 1/5, lúc đó người du lịch đến Vụ Nguyên tuy chưa phải nhiều, nhưng cũng đã đủ cho Hướng Viễn bận đến tối mặt tối mày, mới sáng sớm đã không thấy người đâu. Khi Lâm Tĩnh rời khỏi, anh đưa tiền thuê phòng mấy ngày nay giao cho em của Hướng Viễn, nhưng tiểu cô nương tên Hướng Dao đó lại không chịu nhận “Ai dám lấy tiền của Hướng Viễn, anh chính tay đưa cho chị ấy vẫn hơn, buổi trưa chị ấy nhất định sẽ trở về.”
Lâm Tĩnh nói với Hướng Dao, nếu như chị cô trở về, bảo cô ấy có thể đến cây hòe già ở đầu thôn tìm anh, sau đó anh dắt hành lý đi ra đứng dưới gốc cây, nhìn vào khoảng hư không nói lời tạm biệt với ba mình, nhưng lại bất chợt nghe được âm thanh văng vẳng lại từ phía bên kia núi.
“……… trả cho tôi……….. trả cho tôi………….”
“………. phát tài………….. phát tài……………..”
Một trong hai giọng nói đó anh nghe ra là giọng của Hướng Viễn, vậy giọng còn lại? Lâm Tĩnh cảm thấy tim của mình giống như hồi thanh này vậy, dao động đến vô cảnh giới dưới đáy cốc.
Không biết là qua bao lâu sau, anh nhìn thấy Hướng Viễn tìm đến bên gốc cây, không biết có phải do vừa từ trên núi trở xuống hay không, trên khuôn mặt trẻ trung của cô thấm giọt mồ hôi.
“Phải đi rồi sao? Không ở lại thêm vài ngày?”
Lâm Tĩnh đưa tiền thuê phòng cho Hướng Viễn, “Du khách hôm nay rất nhiều chăng?”
Hướng Viễn tỉ mỉ đếm tiền những hai lần, cẩn thận nhét nó vào túi, rồi mới cười với anh và nói: “Xem ra cây hòe này có ý nghĩa đặc biệt đối với người trong thành thị như các anh, hôm nay lại đến một cô gái, anh rãi cốt, còn cô ấy chôn cất đồ.”
Lâm Tĩnh im lặng nhìn xuống mảnh đất cát vừa bị bới lên một hồi rất lâu, một Hướng Viễn tâm tư và nhanh nhẹn lập tức phát giác ra gì đó, cô bắt chéo tay ở sau lưng đi đến bên Lâm Tĩnh, nói trong tiếc nuối: “Đi xa như vậy chỉ để đến đây chôn cất đồ, chắc cũng là một thứ rất quan trọng, do đó tôi đã nhận của cô ấy 50 ngàn, hứa sẽ giúp cô ấy trông coi những bảo bối này.”
Lâm Tĩnh lẳng lặng nhét một tờ tiền màu đỏ vào tay Hướng Viễn, cô cũng lặng lẽ nhận lấy tiền, sau đó đã tìm ra cho anh một cái cuốc nhỏ với tốc độ kinh người. Anh dễ dàng bới lớp đất cát mới được đắp lại lên, dùng tay phủi đi cát bụi của lớp thủy tinh bên ngoài, xé tầng băng keo chống nước ở ngoài ra, quyển sách quen thuộc, quyển sách mà anh đã vô số lần đánh mất rồi lại tìm thấy ở trong mơ bất chợt tụt ra. Anh mở đến trang 32 của quyển “Truyện cổ tích của Andersen”, và không hề bất ngờ khi nhìn thấy dòng chữ méo xẹo được viết bằng 乃út máy — “Sách của Ngọc diện tiểu phi long”.
Đây là quà sinh nhật mà Ngọc diện tiểu phi long thiên hạ vô địch đã tặng cho anh năm anh 18 tuổi, quyển sách mà cô yêu nhất trở thành vật cất giữ mà anh quý nhất. Năm 24 tuổi anh đã làm mất nó, anh đã từng nghĩ có lẽ có một ngày anh sẽ có thể tìm lại nó, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ lại là dưới mảnh đất phong trần này.
“Này, này, anh vẫn ổn chứ?” Hướng Viễn thấy anh cúi thấp đầu lâu như vậy, không kìm được lòng nên đã hỏi.
“Cô ấy ở đâu?”
“Vừa ở vào nhà tôi, hình như dự định hôm sau mới về. Hai người quen biết? Có cần…..”
Lâm Tịnh đặt những thứ còn lại vào lon thủy tinh, dán băng keo lại, và một lần nữa chôn nó vào đất. Cuối cùng, khi Hướng Viễn cầm lấy cái cuốc và số tiền mà anh cùng lúc đưa qua, cô không khỏi ngây người.
“Số tiền này xem như mua cô không nhìn thấy gì cả.”
“Cái ‘không nhìn thấy gì cả’ của tôi không đắt đến vậy, nhưng tôi cũng không có tiền lẻ để thối cho anh.”
Lâm Tĩnh nói: “Số dư ra, xem như là tiền phòng và tiền ăn của cô ấy, xem như cô ấy là bạn của cô, hai hôm nay hãy chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Hôm đó khi về đến nhà, nhận được thư thông báo tuyển dụng của Viện Kiểm Sát thành phố G, buổi tối, anh lật từng trang một quyển “Truyện cổ tích của Andersen” đã cửu biệt trùng phùng dưới ánh đèn màu cam đỏ, khi úp quyển sách lại, anh nói với nó: “Hay là chúng ta kết bạn với nhau?”