Trịnh Vi rùng mình, “Vì thế mà chị đã tiết lộ các thông tin bí mật của Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc cho Lâm Tĩnh, và anh ấy cũng đã nhận?”
“Dĩ nhiên là anh ấy không quan tâm đến việc tôi muốn làm gì đó cho anh ấy, có thể không có tôi, trong bối cảnh đó, sớm muộn gì Tổng Giám đốc Hà cũng sẽ đổ, chỉ vì tôi không muốn anh ấy phải vất vả…”
“Cũng có nghĩa rằng cuối cùng Lâm Tĩnh không từ chối “Lòng tốt” của chị?” Trịnh Vi nghiến răng.
“Ít nhất là sau khi tôi lén bỏ số tài liệu đó vào cặp của anh ấy, không thấy anh ấy nói gì, và tôi biết những tài liệu đó là điểm mấu chốt quan trọng để vụ án nhanh chóng kết thúc. Con người ai cũng vậy thôi, mặc dù biết chắc chắn mình sẽ đến đích, nhưng nếu có đường tắt, ai chả muốn đi?”
“Chị có biết tôi muốn nói nhất điều gì không? Chị thật ngu xuẩn!” Trịnh Vi gằn mạnh.
Thi Khiết gật đầu, “Tôi ngu xuẩn. Hiện giờ anh ấy động vào Công ty 2, chắc là cô sẽ không giúp anh ấy như thế, vì cô không yêu anh ấy đến mức bất chấp tất cả. Nhưng không sao, Lâm Tĩnh không quan tâm đến điều đó, so với vụ án của Công ty 2, tôi biết anh ấy nghiêng về cô nhiều hơn, đây là sự khác biệt giữa yêu và không yêu. Lần đầu tiên tôi chú ý đến cô, là trong một tiệm ăn Tây gần Tổng Công ty, hôm đó tôi hẹn Lâm Tĩnh cùng đi ăn, không ngờ thấy cô và Hà Dịch cũng ở đó, tôi và Hà Dịch vốn có quan hệ khá tốt, tiệm ăn đó cũng là do tôi giới thiệu cho anh ấy, vì thế tôi cũng biết cô là cô gái mà anh ấy hẹn để tìm bạn đời. Lâm Tĩnh đã nhìn cô rất lâu, tối hôm đó, anh ấy đưa tôi về, tôi mời anh ấy lên nhà, anh ấy từ chối. Tôi đoán chắc chắn đã có vấn đề, chỉ có điều không nghĩ là cô! Sau lần đó, anh ấy lạnh nhạt với tôi dần, một thời gian sau, tôi gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy vừa đi dự đám cưới của một người bạn về. Tôi nói, tôi rất nhớ anh ấy, anh ấy lại nói, Thi Khiết, bọn mình chấm dứt thôi, anh đã tìm thấy cô gái mà anh muốn chung sống suốt đời. Trịnh Vi, người này là ai, cô biết rõ hơn tôi đúng không?”
Trịnh Vi nhớ lại buổi trùng phùng với Lâm Tĩnh trong đám cưới của Nguyễn Nguyễn, nhưng không hề biết đằng sau lại có câu chuyện này. “Chị có thể nói tiếp”.
Thi Khiết nhìn ánh đèn lập lòe của ngư dân đánh cá trên biển, “Tôi ở bên anh ấy hai năm, yêu anh ấy bằng cả tấm lòng, anh ấy không phải người đàn ông của tôi, nhưng tôi luôn coi anh ấy là người cuối cùng, kết quả là anh ấy chỉ nói một câu rồi chấm dứt. Lâm Tĩnh là người đã nói là làm, tôi biết điều đó, chỉ có điều tôi vẫn không chịu được sự tuyệt tình của anh ấy, tôi đã từng khóc, cũng đã từng cầu xin, bất kể tôi khóc lóc, bám riết thế nào, anh ấy đều không giận, cũng không chịu quay lại. Không sợ cô cười, thậm chí tôi đã dùng tử tự để đe dọa anh ấy, ngay cả đến nhà thăm tôi anh ấy cũng không chịu, chỉ nói, cuộc đời là của em, em phải biết trân trọng. Anh ấy thật tàn nhẫn!”
Trịnh Vi ngây người lắng nghe, người mà Thi Khiết kể, là một Lâm Tĩnh mà cô hoàn toàn không biết, nhưng không hiểu tại sao, cô tin những lời Thi Khiết nói là thật.
“Sau đó tôi cũng hiểu ra, có lẽ thực sự anh ấy không yêu tôi, vì thế tôi gọi điện thoại cho anh ấy, bảo anh ấy ăn bữa cơm tối cuối cùng với tôi, coi như là buổi chấm dứt mối quan hệ giữa chúng tôi hai năm qua. Hôm đó tôi đợi rất muộn anh ấy mới xuất hiện, nhưng anh ấy chịu đến, tôi đã mãn nguyện lắm rồi. Kể từ giây phút được nhìn thấy anh ấy, tôi mới biết mình lấy nhiều lý do như vậy, cũng chỉ vì tôi quá muốn được gặp anh ấy. Chúng tôi ăn cơm với nhau, tôi không dể ý đến việc tâm trạng anh để đâu đâu, nhưng di động vừa đổ chuông, anh ấy không nói gì mà đòi về…”
“Và thế là chị liền hất rượu vang vào người anh ấy”. Trịnh Vi nói tiếp lời Thi Khiết.
Thi Khiết cười, nước mắt trào ra, “Đúng là anh ấy đã đến chỗ cô, có phải cảm giác điều khiển được một người đàn ông rất tuyệt phải không?”
Trịnh Vi lựa chọn im lặng.
“Không ai ngốc nghếch hơn tôi, tôi biết anh ấy thường xuyên đi lại chỗ cô, nên liên tục đi tìm Hà Dịch, muốn anh ấy nhìn thấy tôi đi với Hà Dịch, ít nhất sẽ thấy chạnh lòng, một chút thôi cũng được, lần này theo hai người đến đây cũng vậy. Nhưng khi nhìn thấy tôi, anh ấy không hề quan tâm đến việc người đàn ông đi với tôi là ai, anh ấy chỉ sợ tôi sẽ cản trở việc cô và anh ấy ở bên nhau. Trịnh Vi, tôi không sánh được với cô ư? Tôi xinh đẹp hơn cô, thành đạt hơn cô, yêu anh ấy hơn cô, chỉ có một điều tôi không bằng là anh ấy yêu cô”.
Để một người phụ nữ phải thừa nhận, trong trái tim người đàn ông mà cô ta yêu thương không hề có hình bóng của mình, thật tàn nhẫn biết bao? Trịnh Vi nhìn ra hướng khác, cô quá sợ nỗi tuyệt vọng như thế, giống như một lần nữa lật lại chính mình.
Hai người phụ nữ lặng lẽ ngồi trên bờ biển, nghe sóng vỗ, mỗi người một tâm sự. Tình yêu giống như sắc đẹp, trí tuệ, của cải, không phải chúng ta muốn là có thể dành được.
Cuối cùng, Trịnh Vi xoa xoa bắp chân đã mỏi và đứng dậy, cô nói với Thi Khiết: “Tôi có một câu, thường dùng để an ủi mình trong những giấy phút đau khổ nhất, giờ tôi tặng nó cho chị, rất đơn giản: sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua."
Thi Khiết đi rồi, Trịnh Vi nhìn bóng cô mất hút trong bóng tối, điện thoại di động trong túi áo đã rung lên rất nhiều lần, cô nhấc điện thoại, chằng mấy chốc, Lâm Tĩnh lòng nóng như lửa đốt hớt hải xuất hiện trước mặt cô.
“Anh đã dặn đừng đi xa mà? Sao không nghe điện thoại? Một mình ở đây nguy hiểm thế nào em biết không? Lớn bằng ngần này rồi mà vẫn cứ như đứa trẻ con không biết lo cho bản thân!” Rất ít khi anh nói nặng với Trịnh Vi như vậy, nhưng cô biết, đó chỉ là do lo lắng quá nên bực mình.
Trịnh Vi nhìn người đàn ông đang lo lắng cho mình, trước mặt người đàn bà khác, lòng dạ anh cũng sắt đá biết bao. Lâm Tĩnh đối với Thi Khiết, giống như Trần Hiếu Chính đối với Trịnh Vi, đến một ngày nào đó, Trần Hiếu Chính của cô cũng sẽ biến thành một Lâm Tĩnh khác. Có lẽ tuổi xuân của mỗi cô gái đều đã từng gặp Trần Hiếu Chính của mình, sau đó mới tìm thấy Lâm Tĩnh; nhưng mỗi người đàn ông đều đã một thời là Trần Hiếu Chính, khi họ đã trưởng thành chín chắn, họ sẽ biến thành Lâm Tĩnh”.
“Vi Vi, có phải em…” Ánh mắt Lâm Tĩnh lộ rõ vẻ lo lắng.
Trịnh Vi cười hiền lành, gãi đầu: “Áo dày quá, điện thoại rung mà em không nghe thấy”.
Lâm Tĩnh nhìn chiếc áo khoác ngoài dính đầy cát của cô, thở dài, cới áo khoác của mình ra khoác lên người cô, “Em cứ phải dày vò quần váo của mình như vậy hay sao?”
Trịnh Vi cười bẽn lẽn và ngồi lại lên áo khoác của mình, ngửa cổ kéo anh một cái, lúc đầu anh không chịu, nhưng không thắng nổi vẻ mặt vô tội mà cô giả vờ, bèn bật cười với vẻ bất lực, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô.
Cô nhặt viên đá lúc này, tiếp tục viết lên cát, viết xong mấy chữ, nhìn vào cười mãi, Lâm Tĩnh nhìn thấy mấy chữ: Lâm Tĩnh là kẻ xấu.
Anh cười, giật viên đá lại, cũng viết ở một đầu khác: Trịnh Vi là kẻ ngốc.
Trịnh Vi giả vờ nổi giận đánh vào vai anh, đòi lại viên đá cho bằng được, nhưng vì không cao bằng anh, anh giơ tay, cô làm sao với được. Lâm Tĩnh né người tránh đòn của cô, tiện tay xóa đi mấy chữ thừa, chỉ để lại tên của hai người, sau đó viết thêm hai chữ giữa hai cái tên, cuối hàng là một dấu hỏi lớn.
Đột nhiên Trịnh Vi im lặng, cô khẽ bặm chặt môi dưới, tay để ra sau, may mà màn đêm đã che được khuôn mặt đang đỏ lên của cô.
Lâm Tĩnh kéo bàn tay cô đang để phía sau, bị cô lẩn như trạch. Dường như anh cũng không biết phải nói gì, chỉ ờ một tiếng, Trịnh Vi biết anh đang tìm câu trả lời của cô.
Đang lúc bối rối, sóng biển lại xô lên bờ cát, Lâm Tĩnh kéo cô lùi lại mấy bước, đợi sau khi sóng lùi ra xa, hàng chữ vừa viết trên nền cát đã biến mất.
Lâm Tĩnh có phần thất vọng, Trịnh Vi lại có cớ để giở bài cùn, “Ê, ê, vừa nãy anh vừa viết cái gì, em không nhìn thấy, chắc chắn là nói xấu người khác, thôi, không chấp với anh nữa, em mệt quá rồi, mình về thôi”. Cô kéo tay áo anh quay lại, nhưng anh không chịu nhúc nhích.
Đúng lúc Trịnh Vi định nhõng nhẽo tiếp cho qua chuyện, bất ngờ Lâm Tĩnh quỳ xuống, Trịnh Vi giật mình, “Anh…định…làm gì? Đừng…làm…em…sợ”.
Lâm Tĩnh đưa tay nắm chặt tay của cô, “Thế này em đã nhìn thấy chưa?”
Cô vội vàng giơ tay lên che kín mắt, nhưng quên mất bịt chặt tai.
“Anh rất thật lòng đó. Vi Vi, hãy làm vợ anh nhé, câu này anh chỉ nói một lần, anh sẽ chăm sóc em suốt đời, đem lại hạnh phúc cho em”. Lâm Tĩnh quỳ dưới nền cát ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Vi, cô vẫn một tay che mắt, không nói gì cả. Anh đợi một lát, cuối cùng không nén được nỗi thấp thỏm, bèn kéo bàn tay đang che mắt của cô xuống, lòng bàn tay đó lại ướt.
“Em khóc à? Sao vậy?” Anh không ngờ cô lại khóc.
Lời câu hôn của anh không lãng mạn tí nào, nhưng Trịnh Vi không ngờ rằng, cũng là những lời đối thoại nghe đã nhàm tai trong các bộ phim Hồng Kông, Hàn Quốc, khi nhân vật chính đổi thành mình, sự rung động đó thật khó miêu tả bằng lời. Đây là lời hứa trọn đời trọn kiếp ư? Đây là lời ngợi ca tuyệt vời nhất của một chàng trai đối với một cô gái ư? Cô muốn trấn tĩnh một lát, nhưng nước mắt lại không chịu nghe lời. Đây từng là ước mơ lớn nhất của cô hồi nhỏ, cuộc đời nếu được như lần đầu gặp gỡ, để họ quay về với Tiểu Phi Long và Lâm Tĩnh ngày xưa thì tuyệt vời biết bao.
Cô nhớ đến đôi mắt đen sâu thẳm đó, nhớ đến ánh trăng tròn vành vạnh trên sân bóng rổ, nhớ đến vẻ tuyệt vọng trên gương mặt Thi Khiết, nhớ đến cô Tôn mẹ Lâm Tĩnh…Nếu cô đưa tay ra, sẽ không được phép quay đầu.
Trịnh Vi nói: “Em xin lỗi, Lâm Tĩnh, bất ngờ quá, em chưa có sự chuẩn bị…”
Sắc mặt của Lâm Tĩnh hơi thay đổi, bắt đầu từ lúc quỳ xuống, anh luôn cảm thấy thấp thỏm bất an, anh ghét nhất là làm những việc không ăn chắc, nhưng lần này không thể không để mình đánh cược một lần. Câu trả lời của Trịnh Vi khiến trái tim vốn đã không nắm chắc khả năng thành công bắt đầu lạnh giá.
“Ý của em là…” Anh cố gắng để cổ họng mình không nghẹn lại, chưa đến giây phút cuối cùng, anh chưa bỏ cuộc - không, nên nói là, kể cả cô từ chối, đó cũng chưa hẳn là giây phút cuối cùng.
Trịnh Vi mỉm cười mà nước mắt rưng rưng, “Em không biết em có phải là một người vợ tốt hay không, nhưng em sẽ thử”.
Cô ngẩng đầu trong vòng tay mừng đến phát cuồng của Lâm Tĩnh, nhìn thấy mảnh trăng lưỡi liềm đó qua hàng nước mắt mờ nhòe, trăng chỉ có một đêm tròn, còn lại đêm nào cũng khuyết, huống chi là con người? Thôi thì cả cuộc đời, không có được người mình yêu nhất, nhưng cô có được Lâm Tĩnh, không phải không có tình yêu, có gì đáng phải buồn?
Trên đường quay về khách sạn, Trịnh Vi nói: “Lâm Tĩnh…”
“Hả?” Tay anh nắm chặt quá, Trịnh Vi cảm thấy lòng bàn tay hơi đau.
“Có phải em nên nhận được một chiếc nhẫn hay không?”
Anh bật cười, “Lúc đi vội quá, anh để quên trong phòng rồi”.
“Và còn điều này nữa, vừa nãy trông anh rất quê”.
“Cũng là lần đầu, anh chưa có kinh nghiệm”.