Tớ rất hạnh phúc, đây là kết cục mà tớ mong đợi
Vết thương ở chân của Nguyễn Nguyễn cũng đã dần dần hồi phục, sau một thời gian tháo bột, đi lại không còn khó khăn gì nữa. Trịnh Vi thường trêu Nguyễn Nguyễn ở nhà nhiều sắp mọc cả rễ, Nguyễn Nguyễn bèn hẹn cô thứ sáu đến Tả Ngạn ăn cơm tối.
Sau khi gặp nhau, Nguyễn Nguyễn nói: “Cậu gầy quá đấy, mắt chiếm một phần ba gương mặt rồi, nhìn giống như các nhân vật nữ chính trong phim kinh dị vậy”.
Trịnh Vi sờ lên mặt mình, “Trước kia mặt tớ bầu bĩnh, gọi là thiếu nữ dậy thì, bây giờ không còn bụ sữa nữa, biến thành mỹ nữ thời phong kiến”.
Nguyễn Nguyễn bật cười, rồi hỏi: “Lâm Tĩnh vẫn chưa gọi cho cậu à? ”
Trịnh Vi lắc đầu.
“Xem ra bị cậu chọc tức thật rồi, coi như cậu cũng hoàn thành được một quái chiêu, người điềm đạm đến đâu, chỉ số tình cảm cao đến đâu, gặp cậu cũng phải chào thua”.
Trịnh Vi lườm Nguyễn Nguyễn một cái, “Sao cậu toàn nối giáo cho giặc thế nhỉ, rốt cuộc anh ấy cho cậu lợi lộc gì mà cậu bênh anh ấy ghê thế”.
Nguyễn Nguyễn uống một ngụm nước, chăm chú nói: “Nói thật cậu lại không thích nghe, Lâm Tĩnh rất tốt với cậu, chắc cậu cũng cảm nhận được điều đó. Cậu nhặt được một viên kim cương, cứ việc đeo nó lên là được, cần gì phải tra khảo nó từ đâu đến, tại sao lại rơi vào tay cậu”.
Trịnh Vi nói: “Anh ấy cái gì cũng tuyệt, tuyệt đến nỗi không thể chê vào đâu được, nhưng tình cảm của anh ấy quá lý trí và bình tĩnh, tớ luôn có cảm giác không nhìn thấu được anh ấy, điều này khiến tớ cảm thấy sợ”.
“Cậu muốn nhìn thấu anh ấy chứng tỏ trong lòng cậu cũng có sự chờ đợi, Lâm Tĩnh giận chứng tỏ anh ấy cũng không lý trí như cậu tưởng. Nếu đã như vậy thì tội gì phải làm khổ mình, tạm thời chưa cần quan tâm đến việc yêu nhiều yêu ít, tình cảm của cậu và anh ấy trong quá khứ và hiện tại vẫn chưa đủ để sống với nhau suốt đời hay sao? ”
“Suốt đời, suốt đời như cậu và Ngô Giang ư? ” Từ trước tới nay trước mặt Nguyễn Nguyễn, Trịnh Vi đều nghĩ gì nói vậy, nói ra lời mới biết có thể làm tổn thương người khác.
Nguyễn Nguyễn nhìn đám bọt trong cốc thủy tinh, nói: “Hạnh phúc là cầu được ước thấy. Trước khi lấy nhau, anh ấy cũng không giấu giếm việc muốn kết hôn là mong có một gia đình bình dị, và tớ cũng như vậy, bây giờ còn gì không thỏa mãn? Vi Vi, trước khi đến đây tớ vừa thử thai sớm xong, tớ có bầu rồi, cuối cùng tớ đã có thể làm mẹ rồi”.
Nghe thấy vậy Trịnh Vi mừng không kể xiết, cô mừng cho Nguyễn Nguyễn, vì cô biết Nguyễn Nguyễn mong có một đứa con biết bao, “Lâu lắm không được nghe tin vui rồi. Tuyệt quá, tớ sắp được làm dì rồi. Không, tớ phải là mẹ nuôi… Cậu đã báo cho Ngô Giang chưa? ”
Nguyễn Nguyễn cười nói: “Chưa, không vội, đợi tớ đến bệnh viện lấy kết quả rồi báo cho anh ấy vẫn chưa muộn”.
Trịnh Vi đã quá hiểu Nguyễn Nguyễn nên cô nhận ra vẻ băn khoăn của bạn ẩn sau nụ cười, “Có gì không ổn sao? ”
Nguyễn Nguyễn im lặng một lát rồi nói thẳng với Trịnh Vi: “Hôm qua tớ nhận được điện thoại của Thế Vĩnh gọi đến, chắc là lấy được số điện thoại của tớ từ người nào đó. Anh ấy nói anh ấy sắp cưới”.
“Triệu Thế Vĩnh? ” Trịnh Vi biến sắc, “Gã đểu giả đó định làm gì? ”
“Anh ấy bảo với tớ anh ấy chuẩn bị cưới”.
Trịnh Vi bực mình nói: “Anh ta cưới cứ việc cưới, còn gọi cho cậu là có ý gì, hay là định giở trò gì?"
Nguyễn nguyễn lắc đầu: “Anh ấy có tệ đến đâu thì cũng không phải là người xấu… lúc nhận được điện thoại, tớ không thể nhớ đã bao lâu rồi bọn tớ không gặp nhau, ba năm hay bốn năm? Anh ấy cũng đến lúc phải lấy vợ rồi”.
“Nguyễn Nguyễn, cậu nên mừng vì người mà anh ta lấy không phải là cậu, anh ta đâu xứng với cậu. Nếu tớ mà là anh ta thì nên biết điều và vĩnh viễn biến mất trước mặt cậu, vậy mà anh ta còn báo cho cậu tin vui, thật đúng là không biết xấu hổ. Thế anh ta gọi đến có việc gì khác nữa không? ”
“Anh ấy nói, trước khi cưới, rất muốn gặp tớ một lần”.
Trịnh Vi đập tay xuống bàn, “Thật đúng là đồ vô liêm sỉ, câu đó mà cũng nói ra được, có điên mới đi! Nguyễn Nguyễn, chắc chắn cậu đã từ chối rồi chứ? ”
Nguyễn Nguyễn tựa lưng vào ghế, câu trả lời của cô khiến Trịnh Vi sững sờ: “Vi Vi, cậu nói đúng, điên thì mới đi… nhưng tớ muốn đi”.
Trịnh Vi không tin vào tai mình nữa, “Cậu định đi gặp anh ta? Vì lý do gì? Gặp nhau thì làm được gì? Không được, cậu không được làm chuyện ngớ ngẩn như vậy, kể cả cậu không định sống tiếp với Ngô Giang, thì cậu cũng không thể tìm Triệu Thế Vĩnh, cậu đã quên trước kia anh ta đối xử thế nào với cậu rồi à? Một người đàn ông vô trách nhiệm nhất thời, suốt đời sẽ vô trách nhiệm. Huống hồ cậu còn có đứa con, cậu đi theo anh ra, đứa trẻ sẽ ra sao?"
Nguyễn Nguyễn hiểu nỗi bức xúc của Trịnh Vi, cô cúi đầu mỉm cười, “Cậu đừng nóng, tớ không có ý định lìa con bỏ chồng mà đi theo anh ấy đâu, cậu quên rồi à, anh ấy cũng sắp lấy vợ. Tớ chỉ muốn đi gặp anh ấy thôi, lần đó đi quá vội vàng, cảm thấy còn rất nhiều chuyện vẫn giữ trong lòng, gặp nhau một lần cũng tốt, coi như nói lời tạm biệt. Bọn tớ hẹn sẽ gặp ở thành phố S, sau đó ai về nhà người ấy”.
Trịnh Vi ngơ ngác, cô từng tưởng rằng trái tim Nguyễn Nguyễn giống như nguồn nước trong giếng cổ, hóa ra sóng ngầm giấu ở góc khuất. “Gặp nhau thì giải quyết được gì, từ trước tới nay cậu rất tỉnh táo, lẽ nào đến chuyện này cậu không nhìn ra được vấn đề ư? ”
Lúc Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Vi, một giọt nước mắt lăn dài trên má cô, lần đó từ bỏ đứa con đau đớn như vậy mà cô cũng không khóc. “Gặp nhau thì giải quyết được gì, tớ cũng chưa bao giờ mong muốn phải thế nào. Bốn năm rồi, cuộc sống của tớ không đến nỗi tồi, cũng tưởng rằng mình đã quên anh ấy, nhưng khi nhận được điện thoại của anh ấy, đột nhiên tớ mới cảm nhận được rằng máu mình đang nóng, mới thấy tim mình vẫn rộn ràng. Cho dù anh ấy ngàn lần không tốt, ngàn lần phụ bạc, nhưng rốt cuộc đó là người mà tớ đã từng yêu, ngoài Triệu Thế Vĩnh, tớ không thể yêu được ai khác. Vi Vi, tớ đã tỉnh táo quá lâu rồi, nếu cuộc đời tớ vẫn phải sống thế này, tranh thủ lúc tớ chưa già đến mức tóc bạc da mồi, tranh thủ lúc anh ấy vẫn chưa thành chồng người khác, tớ muốn đến thăm anh ấy, sau đó mới có thể quay trở về, quyết tâm tiếp tục làm 1 người vợ tốt, một người mẹ tốt, cho đến khi già và ૮ɦếƭ. Cậu có hiểu không? ”
Trịnh Vi cúi đầu im lặng, cô không hiểu, cũng không cảm thấy buồn. Tình yêu là ngọn lửa khiến con người phải liều mình, cho dù là người thông minh hay ngốc nghếch, đã yêu rồi, đều biến thành con thiêu thân. Ai cũng biết xông vào lửa sẽ biến thành tro bụi, nhưng biết làm thế nào, trăm năm sau, cho dù đã từng bốc cháy hay không, chúng ta đều biến thành cát bụi.
“Bao giờ đi? Vé máy bay đã đặt chưa? ” Cô thuyết phục mình, có thể sự quyết định của Nguyễn Nguyễn là đúng đắn
Nguyễn Nguyễn lau nước mắt cười nói: “Tớ đi tàu. Giống như hồi trước, cuối tuần ngồi tàu bốn tiếng đồng hồ để đi thăm anh ấy, đây cũng là lần cuối cùng. Ngày mai tớ đi”.
“Thế Ngô Giang có để ý gì không? ” Trịnh Vi thấy hơi lo.
Nguyễn Nguyễn nói: “Tớ bảo đi thăm một người bạn, anh ấy sẽ không tra hỏi gì đâu”.
Điện thoại di động của Trịnh Vi rung lên trong túi, cô hồi hộp nhấc lên thì ra là Lão Trương đã lâu lắm rồi không gặp. Hồi học ở trường, điểm của Lão chẳng ra gì, ham chơi quá còn để lưu ban một năm, không ngờ ra trường lại như cá gặp nước, cuộc sống khá ổn. Lão không giống như các sinh viên khác, vừa tốt nghiệp là chui vào các Công ty lớn, mà đi làm nghề buôn bán vật liệu xây dựng, lúc đầu chỉ là buôn bán nhỏ, mưa nắng vất vả chỉ đủ ăn, nhưng đầu óc Lão nhạy bén, giao tiếp rộng, tính tình lại phóng khoáng, trong ngành kiến trúc, có quan hệ tốt đồng nghĩa với việc có tiền, vì thế mấy năm nay công việc làm ăn của Lão mỗi ngày một lớn, rất ra dáng ông chủ trẻ. Lão đi học muộn hơn đám bạn, lại bị lưu ban một năm trong thời đại học, hiện giờ đã gần 30, mà trông vẫn rất lông bông, thay người yêu như thay áo, mãi không chọn được cô nào.
Trịnh Vi vốn hợp với Lão Trương, mấy năm nay vẫn giữ liên lạc, thỉnh thoảng lại rủ nhau đi uống bia. Trong thời gian Trịnh Vi liên tục thất bại trong các cuộc hẹn tìm bạn đời, Lão Trương còn nói đùa với cô rằng, nếu 10 năm sau, Lão chưa lấy vợ, cô chưa lấy chồng thì hai người sẽ lấy nhau sống cho qua ngày, dù gì cũng là lọt sàng xuống nia, không đi đâu mà thiệt.
Lão Trương nói qua điện thoại: “Vừa nãy anh nhìn thấy bóng một người ở tầng một trong tiệm ăn Tả Ngạn rất giống em, lúc đó đang ngồi với khách hàng, đang định gọi em, quay ra đã không thấy đâu. Có phải em đang ở Tả Ngạn? ”
Trịnh Vi nói: “Thế chắc là anh không nhìn nhầm, em đang ăn cơm ở tầng hai cùng Nguyễn Nguyễn. Anh đợi một lát”.
Trịnh Vi lấy tay che điện thoại, cười, nói với Nguyễn Nguyễn: “Lão Trương gọi, đúng lúc lão cũng đang ở Tả Ngạn, Lão nói muốn ăn cơm cùng bọn mình, cậu thấy thế nào? ”
Nguyễn Nguyễn nói: “Có vấn đề gì đâu, sau khi tốt nghiệp tớ cũng chưa gặp Lão ấy lần nào, mau gọi Lão đến đi”.
Lúc Lão Trương hồ hởi đi tới, vừa ngồi xuống, Lão liền nhìn Nguyễn Nguyễn với vẻ khoa trương: “Hôm nay anh thật có diễm phúc, được hai người đẹp ngồi ăn cơm cùng, Nguyễn Nguyễn, mấy năm không gặp, trông em ngày càng xinh ra, làm anh cũng thấy tiếc ngày đó mình không ra tay, nhưng thấy em sống hạnh phúc, anh cũng yên tâm”.
Trịnh Vi chỉ vào lão trương nói, “Anh yên tâm cái gì, anh tưởng mình là Giả Bảo Ngọc hả? Cơm chưa ăn mà nước miếng đã văng ra tùm lum rồi”.