Anh luôn như vậy, lấy chân di cô xuống đất, còn trách, em đứng thấp quá, anh không nghe thấy tiếng em nói.
Trịnh Vi mỉa mai: “Có phải tòa nhà của anh sắp hoàn công mà không sai lệch một xăng-ti-mét nào nên anh bắt đầu thấy nhớ sai số một xăng-ti đó đúng không? ”
Anh vẫn im lặng, không thanh minh gì. Thế là cô quay đầu lại, “Nếu em không xuống, anh sẽ đứng mãi ở đây ư? Kể cả anh đứng mọc rễ ở đây thì cũng làm được gì? Trung Quốc lớn như vậy, anh đã công thành danh toại trở vể, sao anh còn quay về Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc, mà lại chọn Công ty 2. Có phải cảm giác áo gấm về làng này khiến anh thấy rất tự hào đúng không? Nói thực, em coi thường cái vẻ vinh quang đó của anh”.
Trần Hiếu Chính nói: “Sau khi từ công trường trở về, phòng Nhân sự hỏi anh, cậu muốn về đơn vị nào nhất. Trong lòng anh nghĩ, đâu cũng được, miễn là không phải Công ty 2. Vì thế khi anh buột miệng nói “Công ty 2”, bản thân anh cũng không dám tin vào tai mình. Bắt đầu từ ngày ra đi, anh đã biết anh không còn tư cách gì đứng ở bên em, nếu chỉ được phép nhìn, thì được nhìn gần một chút cũng là quá tốt. Anh muốn nhìn thấy em hạnh phúc, nhưng lại sợ em hạnh phúc”.
Lâm Tĩnh nói đúng, thực ra Trần Hiếu Chính là một người không hề có cảm giác an toàn. Một đứa trẻ bị ép lớn lên, cho dù bề ngoài điềm tĩnh, kiêu ngạo thế nào, cũng vẫn chỉ là đứa trẻ. Đứa trẻ này luôn làm những việc mà mình cho là đúng, kết quả lại làm tổn thương chính mình và người khác.
Đột nhiên Trịnh Vi nhớ đến câu nói của Nguyễn Nguyễn : “Tớ trưởng thành rồi, còn anh ấy thì chưa”.
Anh chầm chậm bước đến bên cô. Trịnh Vi tựa người vào thanh xà đơn, thanh sắt lạnh lẽo cho cô một điểm tựa.
Ba năm qua, đã rất nhiều lần cô tưởng tượng ra cảnh này, khi một lần nữa đứng trước mặt cô, anh nói: “Vi Vi…”
Cô đã nghĩ cho mình rất nhiều lựa chọn, hoặc giả mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, hoặc bỏ đi mà không thèm quay đầu lại. Nhưng cô đã đánh giá mình quá cao, khi cảnh này thực sự xảy ra, cô cũng giống như bao cô gái mềm yếu khác, mong muốn duy nhất, chỉ là khóc.
Khi cô từ từ cúi đầu trước mặt anh, chầm chậm nhắm mắt lại, hơi thở của anh đã kề sát bên môi. Trước khi từ bỏ suy nghĩ, cô thầm nghĩ, đúng cũng được, sai cũng xong, thôi cứ để anh như vậy.
Nhưng, tất cả chỉ tại ánh trăng sáng quá, trong khoảnh khắc đó, đột nhiên cô nhớ đến sân bóng rổ tĩnh mịch trong trường đại học những năm về trước, cô cũng ngẩng đầu như thế này trong vòng tay của anh, đêm đó, trăng cũng sáng như đêm nay. Cô đã từng nói, đó là ánh trăng sáng nhất trong cuộc đời cô, nhưng sau này cô mới biết, ánh trăng dù sáng, nhưng vẫn lạnh lẽo.
“Không” Cô quay mặt đi trước khi đôi môi kia chạm tới. Trần Hiếu Chính cũng như người chợt bừng tỉnh sau giấc mơ, khẽ rùng mình, bất ngờ buông cô ra.
Một tiếng mèo kêu khó nghe vọng đến, Trịnh Vi liền dõi theo tiếng kêu, Thử Bảo đang ngồi trên thảm cỏ không xa nhìn họ, hai mắt sáng rực trong đêm tối.
Cô chạy đến, nó không chạy nữa, chắc là đã mệt, nên ngồi đợi cô.
“Thử Bảo, ta về nhà thôi”.
Hôm đó Trịnh Vi ngủ rất sớm, trước khi lên giường cô đã kéo hết rèm cửa, cô sợ mình sẽ không kìm được và ngó đầu ra. Cô không biết anh về từ lúc nào. Hôm sau hai người gặp nhau trong thang máy, đang là giờ cao điểm, đứng trong thang máy đều là đồng nghiệp, Trịnh Vi cùng mọi người chào hỏi theo lệ, cuối cùng nhìn anh và nói: “Chào anh Trợ lý”.
Anh vẫn chỉnh tề như mọi bận, áo sơ mi trắng phẳng phiu, nụ cười hòa nhã, ánh mắt xa cách. Giữa những đồng nghiệp với vẻ mặt uể oải, ánh mắt còn đang ngái ngủ, vẻ lạnh lùng của anh giống như một bức tường, vô hình ngăn anh với mọi người.
Anh nhìn Trịnh Vi, đáp lại lời chào của cô: “Xin chào”.
Thang máy dừng ở tầng 6, anh cúi người nhường cô ra trước, Trịnh Vi vội ra hiệu, “Dạ mời anh ạ”. Anh cười rồi bước ra trước, Trịnh Vi bước theo sau, sau đó hai người về phòng làm việc của mình.
Mọi chuyện đêm qua, tựa như một giấc mơ không để lại dấu vết gì. Nhưng kể từ hôm đó, mỗi lần về muộn, khi bước về phía cầu thang, bước chân của Trịnh Vi đều chững lại, cô không bao giờ nhìn về hướng đó, nhưng ánh đèn trong phòng luôn sáng đến tận đêm khuya.
Ban ngày gặp nhau trong giờ làm việc, không ai có thể đối xử với nhau một cách lịch sự hơn họ, rất nhiều công việc Chu Cù giao phó đều cần hai người góp sức hoàn thành, Trịnh Vi làm việc nhanh nhẹn, Trần Hiếu Chính cẩn thận, chu đáo. Chu Cù là người luôn yêu cầu cao trong công việc, nhưng với Trịnh Vi và Trần Hiếu Chính, anh cũng phải khen ngợi hiệu quả công việc của họ. Chỉ có các nhân viên phục vụ thường nói: “Chị Vi, những lúc chị và anh trợ lý ngồi cùng nhau, nếu dùng máy quay, chắc chắn có thể làm giáo trình lý tưởng nhất cho môn học lễ nghi giao tiếp”.
Có lúc trong giờ họp, thỉnh thoảng Trịnh Vi ngẩng đầu trong khi ghi chép, cô lầm tưởng rằng ánh mắt anh đang nhìn về phía cô, nhưng khi cô vô tình nhìn sang phía anh, luôn thấy ánh mắt anh chỉ lướt qua cô mà thôi.
Màn kịch câu khách rẻ tiền như thế, lại có thể làm cho em khóc
Sau tháng Tám, các cuộc họp lớn nhỏ Chu Cù phải tham gia đã trở nên dồn dập, Trịnh Vi cũng thường xuyên phải làm thêm giờ để chuẩn bị tài liệu họp cho anh, có hôm ngồi ở phòng làm việc đến rất khuya, lúc về mới biết cả tòa nhà chỉ còn lại một mình mình.
Lần đầu tiên cô gặp Trần Hiếu Chính trong buổi làm thêm giờ, anh vừa đi tiếp khách về. Trịnh Vi thấy anh tỏ ra hơi bất ngờ.
Anh nói: “Anh lên lấy ít đồ, thấy phòng em đèn vẫn sáng, tiện thể sang xem sao”.
Đã quen với cảnh ban ngày đối xử lịch sự với nhau, có thêm một người, gian phòng làm việc yên tĩnh buổi tối bỗng trở nên chật chội.
“Vâng, em còn mấy việc chưa làm xong”. Cô tưởng rằng có thể nói tạm biệt ngay, nhưng anh lại mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế sofa dành cho khách.
“Anh còn việc gì nữa không? ” Cô cố gắng tỏ ra rất bận rộn. Anh đã hiểu được ẩn ý của cô, “Anh ngồi một lát rồi đi ngay”.
Trịnh Vi vùi đầu vào công việc, chưa đầy mấy phút, nhưng không kìm được liếc anh một cái, anh tựa người vào thành ghế sofa, hai mắt khép hờ, chiếc áo khoác ngoài vắt lên chân, cravat cũng nới lỏng, nửa ngủ nửa thức, từ xa cô đã ngửi thấy hơi rượu trên người anh.
“Anh đừng ngủ ở đây”. Nói xong cô vẫn đứng dậy rót cho anh cốc nước “Anh uống đi, trà nóng có thể giã rượu đấy, tỉnh táo rồi về đi”.
Anh mở mắt nhìn cốc trà đó, “Đây là lần đầu tiên em rót trà cho anh, trước đây em lười thật, nước nóng cũng đều là anh xách đến chân cầu thang cho em, ngay cả bát anh cũng phải rửa cho em”.
“Anh say rồi, còn nhắc những chuyện đã qua làm gì”.
Anh cầm cốc lên, cười, “Em không nói anh suýt quên mất, đúng là đã ba năm trôi qua rồi còn gì. Chắc là uống hơi nhiều…như thế cũng tốt, anh sợ mình quá tỉnh táo”.
Trịnh Vi lảng sang chuyện khác, “Đi uống với ai mà ra nông nỗi này? ”
Anh nói: “Uống với mấy vị quản lý của mấy Công ty con khác, các cuộc họp mặt này thỉnh thoảng lại diễn ra, Giám đốc Chu Cù không uống nhiều, Công ty 2 chỉ có hai bọn anh, dồn hết vào mình anh”.
Trịnh Vi cau mày, “Chắc lại gặp mấy con sâu rượu của Công ty 1 chứ gì? ”
Trần Hiếu Chính lắc đầu, “Không, Công ty 1 không đi, anh với Phó Giám đốc Công ty 7 uống không ít, em vẫn nhớ anh ta chứ? ”
“Phó giám đốc Công ty 7, em không có ấn tượng gì cả”. Trịnh Vi đáp.
“Em không nhớ à? ” Trần Hiếu Chính tỏ vẻ ngạc nhiên, “Hồi anh mới đến Công ty 2, có một lần ăn cơm với anh ta, hôm đó em cũng có mặt, anh ta ngồi đối diện với em, nhìn em suốt”.
Có quá nhiều bữa tiệc Trịnh Vi phải tham gia, tại sao cô không thể nhớ ra người này. “Có thật không, anh nhớ sai thì phải? ”
Anh liền cười, “Làm sao anh nhớ sai được, hôm đó em mặc chiếc áo trắng, váy màu xanh nhạt, chấm bi, tóc buông, cũng đeo đôi hoa tai em đeo hôm nay”.
Nghe anh nói, cô nhớ mang máng mình có một bộ quần áo như thế, chỉ có điều đã nửa năm trôi qua, cô đã quên từ lâu, nhưng anh vẫn còn nhớ, trong những hoàn cảnh đó, anh luôn để mắt đến cô.
“Vi…:
“Anh đừng nói gì cả”.
Sau tối hôm đó, gần như ngày nào Trịnh Vi cũng phải làm thêm giờ, anh nhìn thấy đèn sáng, thường đến ngồi một lát, cô không nói gì với anh, nhưng những lúc anh không đến, mỗi lần gió thổi tiếng lá cây xào xạc, cô tưởng là tiếng bước chân.
Chu Cù thực sự ngạc nhiên trước năng suất làm việc ngày càng kinh khủng của cô, ban ngày giao việc cho cô, yêu cầu cô phải làm xong trong vòng nửa tháng, sáng hôm sau cô đã trình trước bàn làm việc của anh.
“Tối đến làm thêm giờ à? Thực ra cũng không cần gấp như vậy đâu, không cần thiết phải để mình vất vả như thế, con gái tối đến cũng phải dành nhiều thời gian riêng cho mình hơn”.
Anh không biết, đã hơn ba năm qua, bây giờ cô mới cảm thấy thời gian lại trở nên có ý nghĩa đối với mình. Cô cảm nhận được ngọn lửa đã tắt trong lòng cô đang nhen nhóm niềm hy vọng, từng chút từng chút âm thầm lan xa. Đúng vậy, cô biết, cô hiểu hết, không có gì ngu xuẩn hơn niềm hy vọng này, nhưng cô quá khát khao ngọn lửa vui mừng yếu ớt đó, chập chờn, chỉ cần gặp cơn gió nhẹ sẽ tắt ngấm, nhưng dù sao nó đã sưởi ấm cho cô. Anh lặng lẽ ngồi trên ghế sofa đọc báo, có lúc nói với cô mấy câu, có lúc, cô thầm hỏi, tại sao chúng ta không thể lựa chọn ký ức cho mình, ghi nhớ niểm vui, quên đi nỗi buồn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Dù thế nào đi nữa cô vẫn yêu anh, chính vì yêu, mới có thể vì một phần ngọt ngào mà quên đi chín phần đắng cay.
Một lần, đột nhiên Chu Cù như sực nhớ ra điều gì đó, hỏi cô: “Trịnh Vi này, em và Viện phó Viện kiểm sát Lâm Tĩnh sau hôm ăn cơm đó còn liên lạc với nhau không? ”