Sau khi Trịnh Vi dần dần bỏ được tính cẩu thả trong công việc, Chu Cù cũng ngày càng tin tưởng cô hơn. Từ trước đến nay anh không cho phép ai thu dọn bàn làm việc của mình ngoài cô, khách đến làm việc đều yên tâm giao cho cô sàng lọc, các hồ sơ mật bỏ thầu mà anh giao cho cô chuyển đi đều để cô niêm phong, và anh cũng thẳng thắn bày tỏ sự không hài lòng của mình về một người nào đó hoặc một chuyện gì đó trước mặt cô, thậm chí cả những lời phàn nàn về lãnh đạo của mình. Những lúc nóng giận anh đều kìm nén trước mặt mọi người, nhưng trước cô anh nổi trận lôi đình mà không bao giờ giấu giếm. Trước sự tin tưởng mà anh dành cho cô, Trịnh Vi đáp lại bằng cách, ngay cả trong mơ, cô cũng nhắc mình nhiều lần, có những điều chỉ được ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối không được nói ra bằng lời, ngay cả nói mơ cũng không được phép.
Bài học đáng nhớ đầu tiên trong cuộc đời làm thư ký của Trịnh Vi xảy ra khi cô đã làm việc được nửa năm. Một hôm Chu Cù đi công tác xa, Chủ tịch Công đoàn của Công ty 2 không biết, cầm đơn xin kinh phí cho hoạt động hội thao cuối năm của Công ty đến phòng Giám đốc để xin ý kiến và chữ ký của Chu Cù. Chủ tịch Công đoàn là một phụ nữ trung niên hòa nhã dễ gần, họ Lý, rất thân thiện và nhiệt tình với mọi người, bà rất quý Trịnh Vi, trước mặt mọi người lúc nào cũng nói chỉ tiếc không có con trai, nếu không chắc chắn bà sẽ lấy Trịnh Vi về nhà làm dâu. Trịnh Vi gọi bà là cô Lý, những lúc rỗi rãi thường chuyện trò với bà. Cô nói với cô Lý sếp không có ở nhà, cô Lý liền ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với Trịnh Vi, vừa nói chuyện vừa kể khổ, cũng chỉ là chuyện năm nay Công ty 2 bận rộn suốt một năm, nhân viên đều vất vả, công đoàn muốn tổ chức các hoạt động vui chơi để mọi người giải trí, chỉ buồn là không có kinh phí. Cô Lý hỏi: “Vi Vi này, cháu bảo cô xin số tiền này, Giám đốc có đồng ý không nhỉ? ”
Trịnh Vi cười đáp: “Việc này cháu đâu có biết”.
Cô Lý liền nói: “Cháu không biết thì còn ai biết nữa, cô chỉ hỏi cháu vậy thôi, theo cháu Giám đốc Chu sẽ thế nào nhỉ? ”
“Việc này…” Trịnh Vi hơi khó xử, cô cũng không biết phải trả lời thế nào.
“Cô chỉ hỏi kín vậy thôi, cô đã hỏi Phó Giám đốc Trương và Phó Giám đốc Tiền, họ đều nói chắc chắn Giám đốc Chu sẽ đồng ý, cô mới mang bảng dự trù kinh phí sang đây, cháu cũng biết đấy, Giám đốc quản rất chặt về mặt kinh phí, tự dưng ai muốn bày chuyện làm gì cho mệt? Cháu ở bên cạnh sếp cả ngày, ít nhiều cũng hiểu suy nghĩ của sếp hơn các cô, cháu cứ thử nói xem, để cô cũng có tinh thần chuẩn bị”.
Trịnh Vi ậm ờ đáp: “Nếu vì lợi ích của anh em, kinh phí lại hợp lý, cháu nghĩ Giám đốc sẽ đồng ý thôi”.
Cô Lý gật đầu, “Cô cũng nghĩ như vậy”.
Năm ngày sau Chu Cù đi công tác về, chiều hôm đầu tiên đi làm, anh gọi Trịnh Vi vào phòng làm việc, không nói câu gì bèn ném ngay công văn ra trước mặt cô, “Cô nói đi, cái gì đây? ”
Mặc dù trong công việc Chu Cù yêu cầu rất nghiêm khắc, nhưng chưa bao giờ anh nghiêm giọng với cô như lần này, Trịnh Vi chưa kịp hiểu đầu đuôi ra sao, bèn vội cầm công văn đó lên, không phải đơn xin kinh phí của cô Lý từ mấy hôm trước đó sao?
“Em làm sao ạ? ” Trịnh Vi ngơ ngác hỏi.
Chu Cù liền đập ngay bàn, “Tôi đồng ý chi khoản kinh phí này bao giờ? Cô có biết là khi tôi đi công tác về, công đoàn đã tiến hành chuẩn bị cho hoạt động này hay không, các khoản đều lấy tạm từ nguồn quỹ công đoàn do bà Lý Chủ tịch Công đoàn giữ, chỉ đợi tôi đi công tác về ký tên nữa thôi, sau đó đến phòng tài vụ lấy tiền để bù vào. Chúng ta có thể tổ chức các hoạt động, nhưng tôi không chấp nhận cách làm rùm beng lãng phí của họ, vừa nãy tôi hỏi ai cho phép họ tiến hành công tác chuẩn bị trước khi tôi đi công tác về, họ nói chính cô là người nói, Giám đốc Chu chắc chắn sẽ dồng ý… Thư ký Trịnh Vi, cô càng ngày càng giỏi rồi đấy”.
Trịnh Vi tức nghẹn cổ, lên không được xuống cũng không xong, rõ ràng rất muốn thanh minh, nhưng không biết nên nói từ đâu, hình như đúng là cô có nói câu đó, nhưng hoàn toàn không có ý như vậy.
“Em… em không bảo họ làm công tác chuẩn bị, cô Lý…” Cô cầm tờ công văn đó, lúng túng không biết phải giải thích thế nào.
“Thôi được rồi, được rồi, cô không nói tôi cũng biết chuyện này là thế nào, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, ở vị trí công việc này, đều quan trọng nhất là phải nói năng cẩn thận, linh động nhạy bén, thà rằng không nói, chứ đừng để người khác túm được sơ hở của mình, người ta vừa bỏ tròng ra, cô liền chui luôn vào”.
Trịnh Vi rơm rớm nước mắt: “Cô Lý bảo, Phó Giám đốc Trương và Phó Giám đốc Tiền đều nói anh sẽ đồng ý…”
Chu Cù cười khẩy, “Những lời đó mà cô cũng tin, hai vị đó ở trên cương vị Phó Giám đốc bao nhiêu năm thành ra công cốc à? Họ ngốc đến mức nói những điều đó thay tôi với bà Lý ư? Tôi nên nói thế nào nhỉ? Chắc chắn là Công đoàn biết tôi sẽ không đồng ý, lấy cô ra để làm bia đỡ đạn, tiền trảm hậu tấu mà thôi."
Lúc này đây Trịnh Vi vẫn không quên gỡ tội cho cô Lý, “Cô Lý hiểu sai ý em, chỉ trách em không khéo”.
Chu Cù cũng không nói gì thêm, ra hiệu cho cô bước vào phòng nghỉ phía trong phòng làm việc của anh, bảo cô không được nói gì, sau đó gọi điện cho bà Lý Chủ tịch Công đoàn đến.
Trao đổi chưa được vài câu, Chu Cù còn chưa kịp nhắc nhở, bà Lý đã thành khẩn rút kinh nghiệm, “Lần này đúng là tôi sai, nhưng xuất phát điểm của tôi là tốt, tôi thấy Giám đốc đi công tác, không dám làm phiền, nhưng tôi lại sợ đợi đến khi Giám đốc về, thời gian gấp, chuẩn bị không được chu đáo, nên đã đến hỏi ý Trịnh Vi, cô ấy nói chắc chắn Giám đốc Chu sẽ đồng ý, chúng tôi tưởng rằng đó là ý của Giám đốc, ai ngờ một cô thư ký như thế mà dám tùy tiện nói ra những điều như vậy”.
…
Mãi cho đến khi bà Lý đi được một lát, Trịnh Vi mới từ từ mở cửa phòng nghỉ bước ra, Chu Cù lạnh lùng nhìn cô, không nói gì. Không cần anh phải nói gì, Trịnh Vi đã biết mình ngu xuẩn đến nhường nào, cô Lý thân thiện, nhiệt tình, đằng sau nụ cười đó, tất cả đều chân thực và xấu xa biết bao.
Cô không thể khóc được nữa, hai bàn tay cô đan chặt vào nhau, ngón tay trắng bệch.
Cuối cùng Chu Cù thở dài, “Cô vẫn còn trẻ, còn quá nhiều cái phức tạp trong quan hệ giữa con người với con người cô chưa hiểu. Tôi hy vọng cô sẽ ghi nhớ bài học này, Trịnh Vi, dù là trong cuộc sống hay công việc, cô đều phải nhớ rằng làm gì cũng phải suy nghĩ thật chín chắn”.
Hôm đó hết giờ làm việc, Trịnh Vi gặp cô Lý dưới sân, cô vẫn cười tươi, thân thiện như mọi khi, “Vi Vi, cháu đi đâu vậy, có hẹn với bạn trai hả, sao vội thế? ”
Trịnh Vi liền cười tươi, “Làm gì có ai, cháu vẫn đang đợi cô Lý giới thiệu đấy. Thôi cháu về trước đây, tạm biệt cô! ” Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng cô Lý nữa, nụ cười trên môi Trịnh Vi mới tắt ngấm, cô cảm thấy lòng tê tái.
Sau này, mỗi khi có người khen cô thư ký Trịnh Vi với thâm niên công tác cao, sắc sảo, cẩn thận, làm việc nói năng chu đáo, Trịnh Vi đều thầm cười khẩy và cảm ơn cô Lý, cảm ơn những người đã dạy cho cô hết bài học này đến bài học khác. Thực ra không phải thế, chỉ có điều trước kia cô quá ngốc nghếch, đến khi cô bừng tỉnh giấc, một Tiểu Phi Long quả cảm, bất chấp tất cả đã biến mất sau lưng.
Tốt nghiệp được đúng một năm, Trịnh Vi đã bị một quả bom thiệp hồng nổ cho đầu óc choáng váng. Hà Lục Nha - cô bạn sau khi tốt nghiệp xin về quê dạy học đã tu thành chính quả với anh bạn trai của mình, đám cưới của họ được tổ chức vào một ngày nghỉ cuối tuần trong tháng Bảy. Ngoài hai cô bạn ở xa là Duy Quyên và Tiểu Bắc, một người ở Bắc Kinh, một người ở Tân Cương, còn lại ba người đều đúng hẹn có mặt trong đám cưới được tổ chức trên huyện. Sau khi tốt nghiệp, Trác Mĩ béo hẳn lên, cô đã đăng ký kết hôn với người bạn đời lý tưởng do gia đình giới thiệu, mặc dù không yêu nhiều lắm, nhưng cuộc sống vẫn được coi là nhàn nhã, ổn định. Sau khi gặp nhau, Trịnh Vi và Nguyễn Nguyễn gần như không rời nhau nửa bước, họ đều than thở, đúng là càng những người đơn giản càng dễ có được hạnh phúc, Lục Nha là người nói sẽ không yêu trong trường, vậy mà cô là người đầu tiên lấy được chồng. Nhìn cô nép mình vào người chồng thật thà, hiền lành, mỉm cười trong gian phòng cưới giản dị, niềm hạnh phúc đó đã khiến một người vốn không có gì nổi bật của phòng 402 trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. Giây phút này đây, trước mặt cô, một Nguyễn Nguyễn xinh đẹp, một Trịnh Vi đáng yêu cũng phải lép vế. Tình yêu của Hà Lục Nha tựa con suối nhỏ, róc rách đêm ngày, cuối cùng suối chảy về sông, và những mối tình với những sóng nước mênh ௱ôЛƓ lại không bền vững như nó. Nguyễn Nguyễn nói đúng, từ trước đến nay, sự hy sinh của con người trong tình yêu không tỷ lệ thuận với niềm hạnh phúc mà họ giành được, người càng muốn yêu lại càng không được yêu.
Tối đến, ăn cưới xong trác Mĩ phải về nhà, Nguyễn Nguyễn và Trịnh Vi được Lục Nha giữ lại ngủ đêm trên huyện, Duy Quyên gọi điện thoại đến, dạy cho Lục nha không ít bí quyết nắm quyền kinh tế sau khi lấy chồng, Duy Quyên vẫn thở than, “Cậu là người đầu tiên trong Lục đại Thiên Hậu lấy chồng, chỉ mong nhờ được vía tốt của cậu, mấy người còn lại đều tìm được hạnh phúc cho riêng mình”. Ba người nghe xong, liền nhìn nhau cười.
Sau đó là Tiểu Bắc ; vừa nhấc điện thoại lên Trịnh Vi liền hét lớn vào ống nghe: “Tru Bắc, nho khô đã ăn chán chưa, tớ nhớ cậu ૮ɦếƭ đi được! ”
Tiếng cười của Tiểu Bắc vẫn giòn giã như ngày nào, cô nói: “Các cậu biết hiện giờ tớ đang ở đâu không, tớ vừa ăn cơm tối ở nhà anh chàng mối tình đầu của tớ về… H a ha, đừng vội hâm mộ tớ, hôm nay là ngày con trai anh ấy đầy ba tháng, anh ấy lấy một cô gái người dân tộc Auay-oa, đẻ được đứa con đẹp như con lai ấy… Một người có nhiều gen tốt như tớ cũng không thể không thừa nhận, kể cả là con của tớ và anh ấy cũng không thể đẹp như thằng bé đó được. Anh ấy hạnh phúc, tớ mừng cho anh ấy, Lục Nha, cậu lấy chồng rồi, tớ cũng mừng cho cậu… Tớ mừng quá”.
Đưa cô dâu chú rể ngập tràn hạnh phúc về phòng cưới xong xuôi, Trịnh Vi và Nguyễn Nguyễn dạo bước về nhà khách của huyện. Đột nhiên Nguyễn Nguyễn nói, “Vi Vi, khi về tớ sẽ xin nghỉ ít ngày để đến chỗ cậu ở nhé? ”
Trịnh Vi hào hứng, “Tất nhiên rồi… nhưng, cậu không phải đi làm à? ”
Nguyễn Nguyễn nói: “Tớ có bầu rồi, Vi Vi”.