Anh có thích nước Mỹ không? – Chương 25

Tác giả: Tân Di Ổ

Quả nhiên, sau đó không lâu, hắn lại một lần nữa xắn tay áo đi ngang qua, Trịnh Vi đếm thầm: “Một, hai, ba… mười…” đếm đến mười sáu, hắn lại cầm một chiếc chậu không đi qua, mặc dù mắt vẫn không thèm liếc, và dường như lần nào cũng có vẻ như có lý do chính đáng, nhưng những hành động đó không thể qua nổi con mắt tinh tường của cô, dường như cô có thể khẳng định, chắc chắn tên này có vấn đề!
Lúc chuẩn bị giáp mặt với kẻ địch, tất cả mọi cao thủ đều “Mặc địch thiên biến vạn hóa, ta vẫn hiên ngang không nhúc nhích”, Trịnh Vi cố gắng kiên nhẫn để xem rốt cuộc kẻ địch định giở trò gì, bất kể hắn định làm gì, cô đều không sợ.
Đến lần thứ mười bảy hắn đi ngang qua, Trịnh Vi liền hai tay khoanh trước иgự¢, mắt nhìn thẳng ra cửa, nếu hắn nhìn vào, cô sẽ hỏi hắn rốt cuộc muốn gì đây. Lần này, cuối cùng hắn đã không chịu được nữa mà dừng lại trước cửa, nói như ra lệnh, Trịnh Vi, ra đây ngay”.
Trịnh Vi bực mình, thầm nghĩ, nhà ngươi là ai mà dám gọi ta ra ngoài? Cô vẫn ngồi đó, hất hàm về phía hắn, tỏ vẻ khiêu khích, “Tại sao tôi phải ra, có giỏi thì anh vào đi!"
Cô không ngờ Trần Hiếu Chính cau mày bước vào, túm lấy cô như túm miếng giẻ lau. Hai mắt Trịnh Vi mở căng tròn, lắp bắp nói, “Anh… anh định, định làm gì?”
Khai Dương một tay đỡ cô rồi nói với Trần Hiếu Chính “Cậu định làm gì vậy?”
“Cậu đừng xen vào, không liên quan đến cậu”.
Khai Dương sững lại, Trịnh Vi bị Trần Hiếu Chính lôi ngay ra ngoài. Hắn lôi cô xềnh xệch ra một góc hành lang rồi mới buông cô ra. Chưa kịp hoàn hồn, Trịnh Vi liền vuốt lại quần áo cho phẳng, hai tay khoanh trước иgự¢, “Anh làm gì vậy, định ςướק tiền hay ςướק sắc?”
Rõ ràng hắn không hề tỏ ra là mình đang đùa, hắn liếc cô với vẻ khó hiểu và căm ghét, “Rốt cuộc cô có phải là con gái hay không?”
Đây là sự sỉ nhục lớn nhất đối với Trịnh Vi, cô buông tay xuống, ưỡn иgự¢ ngẩng cao đầu, “Anh nói ai không phải là con gái?”
“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một đứa con gái lại xem loại phim đó trong ký túc xá nam, đầu óc cô làm sao vậy?” Hắn nói bằng giọng khinh bỉ.
Hóa ra là chuyện này, Trịnh Vi thở hắt ra, đáp lại với vẻ ngoan cố: “Liên quan gì đến anh, tôi thích làm gì thì làm”.
Rõ ràng là hắn cũng bực ra mặt, “Cô thích làm cái trò mất mặt này cũng được, chỉ có điều cô đừng liên mồm nói với người khác là cô… gì đó tôi, tôi thấy ngượng thay cho cô”.
Trịnh Vi mặt đỏ tía tai, “Tôi… gì đó anh? Không phải tôi đã nói với anh rồi sao, tôi không đùa với anh nữa! Kể cả trước kia tôi có gì đó với anh, hiện giờ tôi không còn gì đó nữa, anh biến xa ra cho tôi nhờ!”
Trần Hiếu Chính nổi cáu một cách vô cớ, “Tôi biết cô là loại người làm gì cũng chỉ được ba bảy hai mốt phút, thế nên suốt đời chẳng làm nổi việc gì”.
“Làm sao tôi làm nổi được, anh như hòn đá trong nhà xí, như thế làm sao tôi làm nổi? Xí” Trịnh Vi lấy tay ra vẻ phủi bụi trên quần áo rồi quay đầu bỏ đi ngay.
“Tôi cảnh cáo cô không được xem những thứ vô văn hóa đó nữa”. Nói xong câu đó hắn mới mơ hồ cảm thấy không ổn, hắn có tư cách gì để cảnh cáo cô?
Quả nhiên, Trịnh Vi ngoái đầu lại nhìn hắn, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu mà chính cô cũng cảm thấy ngượng, “Liên-quan-chó-gì-đến-anh!”
Trịnh Vi thấy mặt hắn đỏ bừng, không biết do ngại ngùng hay tức tối, cô còn không quên thăm dò một câu rất xảo quyệt: “Thích quản lý tôi, trừ phi anh là gì đó của tôi!”
Cô nói câu đó cũng là có ý cố tình trêu tức hắn, không ngờ sau khi nghe cô nói, Trần Hiếu Chính không hề đáp lại, mà cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Làm sao có thể có chuyện này được nhỉ, lẽ nào tình cảm có thể cám hóa được sỏi đá ư? Ông trời cũng thấu hiểu được nỗi vất vả của cô rồi ư? Thừa lúc hắn đang bối rối cô liền bước đến cạnh hắn, khua khua tay trước mặt hắn, “Trần Hiếu Chính, xin hỏi anh là Trần Hiếu Chính có phải không?”
Hắn gạt ngay tay cô ra, “Đừng có làm phiền tôi”.
Cô ưỡn thẳng người, thừa thế tấn công: “Đừng nói em không cho anh cơ hội đó nhé, em cho anh mười giây, anh không phủ nhận tức là nhận lời phục tùng em, một… hai… ba… bốn năm sáu bảy tám chín mười, hết giờ!”
Hắn nhắc cô, “Cô đếm không đều!”
“Nhân loại chúng ta đã đếm như vậy đấy, thế mà anh cũng không hiểu hả? Trái đất rất nguy hiểm, mau quay về với Sao Hỏa của anh đi”
Cuối cùng không nhịn được nữa, hắn bật cười “Có cô mới biến về Sao Hỏa cho tôi nhờ”.
Chương VIII
Đó là ánh trăng rạng ngời nhất trong cuộc đời cô
Cờ đỏ năm sao đón gió bay phấp phới… Trịnh Vi vừa ngân nga vừa quay đầu bỏ đi, đi được mấy bước, ngoái đầu nhìn Trần Hiếu Chính một cái, hắn vẫn đứng ở đó, tuyệt quá. Cô cảm tưởng mỗi bước đi của mình đều như bồng bềnh trên mây, mềm mại, rất dễ chịu, cũng rất đáng sợ, không biết có rơi xuống trong lúc vô tình không để ý hay không?
Không thể, không thể, cô cố gắng véo vào gò má nóng bỏng của mình, rất đau. Cô cười ngọt ngào, thật ngọt ngào trong sự đau đớn đó, dường như hoa đang nở giữa mùa xuân.
Trần Hiếu Chính đứng nhìn cô bỏ đi, nhưng với một tâm trạng hoàn toàn khác. Hắn nghĩ, sao lại vậy nhỉ, rõ ràng hắn chỉ không thích cô xem loại phim đó trong ký túc xá nam, rất đơn giản là hắn chỉ muốn nhắc nhở cô mà thôi chứ không có ý đồ nào khác, nhưng hình như sự việc lại phát triển theo chiều hướng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn. Khi cô đứng trước mặt hắn và cười “Hi hi” một lúc, rồi lần đầu tiên ấp úng định nói gì xong lại thôi như những cô gái bình thường khác, cuối cùng trong giây phút đó cô đỏ bừng hai má và nói “Em vui quá, cảm ơn anh”, hắn phát hiện ra mình không thể dội chậu nước lạnh lên đầu cô, mà chỉ có thể trân trân đứng nhìn cô bỏ đi trong niềm hạnh phúc tột độ.
Cũng đúng, kể từ sau lần hắn vô tình gây sự với cô, có sự việc nào được phát triển theo hướng bình thường? Không còn nghi ngờ gì nữa, giữa hắn và cô chắc chắn phải có một người là người ngoài hành tinh, vấn đề ở đây là, hắn không biết người đó là cô hay là hắn?
Một người từ trước đến nay luôn tự hào mình là người tỉnh táo như Trần Hiếu Chính cũng không thể lý giải được, việc Trịnh Vi xem loại phim không lành mạnh đó, cũng là việc của riêng cô, có gì liên quan đến hắn? Nhưng trong lúc vô tình đi ngang qua và nhìn thấy mọi hành động của cô, tại sao hắn lại sửng sốt và bức xúc đến vậy, đến nỗi khiến hắn sau khi về phòng cất sách vở định đi mua một số đồ, đi được vài bước lại quay đầu lại. Hắn cảm thấy mình không thể chấp nhận được những việc hoang đường mà cô đang làm, nhưng lại không muốn xuống thang can thiệp vào chuyện của cô, đành đi đi lại lại mấy lần ngoài hành lang, một mặt để suy nghĩ xem có nên nhắc nhở cô hay không, mặt khác cũng hy vọng sau khi nhìn thấy hắn cô sẽ biết điều hơn - bất cứ cô gái nào trước mặt chàng trai mà cô ta tự xưng là quý mến, không phải đều cần chú ý đến hình ảnh của mình đó sao? Điều khiến hắn bất ngờ là, mãi cho đến khi ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy việc đi đi lại lại bao nhiêu lần như thế trên hành lang cũng có phần vô duyên, nhưng cô vẫn không hề nhận ra cốt lõi của vấn đề, không hề cảm thấy có gì là không ổn, cuối cùng hắn không thể chịu được nữa, bèn tự mình bước vào lôi cổ cô ra ngoài.
Lúc Trịnh Vi buông ra câu “Liên quan chó gì đến anh”, mặc dù cơn giận đã lên tới đỉnh điểm nhưng thực ra Trần Hiếu Chính cũng không biết đáp lại thế nào, câu nói cực kỳ bất lịch sự này đã nhằm thẳng vào cốt lõi của vấn đề - hắn can thiệp vào đời tư của cô với tư cách gì? Lẽ nào chiến thuật bám riết của cô cuối cùng đã phát huy tác dụng rồi hay sao? Trước khi Trịnh Vi tuyên bố thích hắn, cho dù quan hệ giữa hai người có chút tồi tệ; đối với hắn, cô cũng chỉ là một người dưng khá đáng ghét mà thôi, chằng khác gì con chó con mèo. Nhưng sau khi cô tuyên bố sẽ theo đuổi hắn và không ngừng gây chuyện với hắn, mặc dù vô cùng khó chịu nhưng lâu dần hắn cũng thấy quen, hắn cũng không thể không thừa nhận giữa hắn và cô có một mối liên hệ kỳ quặc. Mặc dù không đến mức thích, nhưng cũng không thể coi cô là người dưng được nữa, vì một người dưng sẽ không thể khiến hắn phải đau đầu như thế.
Hắn tự trách mình, Trần Hiếu Chính, ngươi cũng sĩ diện hão và thiển cận biết bao, ngươi dám nói trong quá trình Trịnh Vi bám riết lấy ngươi, ngoài sự căm ghét, ngươi không thấy mừng thầm chút nào hay sao, ngươi dám nói không một chút nào ư? Không dám phải không. Đám con trai lúc ngồi riêng với nhau đều bàn về hai cô gái xinh đẹp trong khoa xây dựng, không phải ngươi cũng đã từng liếc trộm cô nàng, và phải thừa nhận đúng là cô nàng rất xinh xắn; không phải là ngươi cũng đã từng cảm thấy bối rối, một cô gái như thế thiếu gì bạn trai, tại sao lại bỏ qua mọi tai tiếng và say ngươi như điếu đổ; không phải ngươi cũng có cảm giác thắng lợi trước anh chàng công tử thích cô nàng đó sao; cùng với việc giữ khoảng cách, không phải ngươi cũng bật đèn xanh cho những trò đùa của cô nàng đó sao. Ngươi liên mồm nói cô nàng đáng ghét, cô nàng vô duyên, bảo cô nàng phải tránh xa ra, nhưng ngươi đã từng nói với người nào như thế mà không cảm thấy ngại ngần hay chưa; ngay cả đối với Tăng Dục, ngươi cũng lịch sự khách khí, đối với người thân ngươi ta thường hay ăn nói tùy tiện, đối với người xa lạ ngươi ta lại hay nói năng lịch sự, bắt đầu từ bao giờ ngươi thấy cô nàng gần gũi với ngươi hơn bao người khác?
Khi nghĩ đến những điều này, hắn cũng cảm thấy xấu hổ, điều càng khiến hắn bực mình hơn là thái độ tiếp ngay sau đó của cô, không ngờ cô nàng lại một lần nữa khiến hắn căm ghét tột đỉnh. Đối với hắn, thích một người cũng giống như yêu một người, là một chuyện nghiêm túc biết bao, đáng lẽ không nên buông lời dễ dàng như thế, nếu đã nói ra lời, làm sao có thể như vòi nước máy bảo đóng là đóng; hắn ghét nhất người làm việc không có định tính, ném hòn đá xuống nước, phủi ௱ôЛƓ rồi bỏ đi, còn trách sao nước bắn lên mình, thật là vô lý.
Tóm lại, hiện tại hắn tạm thời hiểu ra được một điều - hắn không ghét cô nàng như hắn tưởng, nhưng điều này cũng không có nghĩa hắn thích cô nàng, tại sao cô nàng lại bỏ đi với vẻ hả hê như thế nhỉ? Trịnh Vi không thèm quan tâm đến những điều đó, cô đẩy cửa bước vào phòng và hét lên với cô bạn Nguyễn Nguyễn vừa mới thu dọn đồ đạc xong xuôi: “Nguyễn Nguyễn, tớ thành công rồi!”
Nguyễn Nguyễn ngơ ngác, “Cậu thành công gì?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc