Anh Chồng Như Ý - Chương 23

Tác giả: Hoa Tổng

-Ái Hân! Vậy nếu đổi lại là em… Em có đồng ý lời cầu hôn đó không?
Tôi gật đầu.
-Tất nhiên là có rồi, lãng mạng đến thế ai lại từ chối được!
Vừa nói dứt cầu, chàng trai đó đã chạy đến đem chiếc nhẫn cầu hôn nhét vào tay anh. Lâm Hạo quỳ một chân xuống đất, âm nhạc lãng mạng một lần nữa vang lên.
Đột nhiên cả một góc trời bừng sáng toàn là ánh đèn les được kỳ công cắm đầy rẫy hoa hồng, phác hoạ hình trái tim.
Tôi kinh ngạc, tay che lấy miệng chính mình.
-Ái Hân! Đồng ý gả cho anh nhé, đời này anh rất hi vọng bản thân có thể nắm tay em đi đến hết cả một đời người, anh thực sự rất yêu em…
Chiếc nhẫn kim cương trong đêm càng sáng rực, nhưng nó chẳng sáng bằng anh. Anh điềm tĩnh, ôn hoà, nụ cười trên môi dịu dàng kiên nhẫn nhìn tôi.
Có trời mới biết tôi cảm động như thế nào đâu.
-Vâng… Em đồng ý!
Tôi thực sự bị anh làm cho bất ngờ, đến mức nói năng lắp bắp. Anh nâng bàn tay tôi lên, từ từ đem chiếc nhẫn cầu hôn đeo vào.
Sau đó, anh không kiềm chế được cảm xúc cúi xuống hôn lên môi tôi. Sự ngọt ngào xen lẫn hạnh phúc, tôi ôm chặt cổ anh dần phối hợp, nụ hôn càng lúc càng sâu lắng…
Mọi người ai nấy đều cảm động trước màn cầu hôn này của tôi, đúng là Lâm Hạo luôn mang đến cho tôi những kỷ niệm khó quên nhất trong cuộc đời. Tôi thầm nhủ với lòng mình, sau này có con tôi nhất định sẽ kể cho nó nghe. Bố con lúc yêu mẹ chu toàn đến cỡ nào? Bố con là một người đàn ông tuyệt với nhất!
Kết thúc màn cầu hôn lãng mạng, tôi và anh dựa vào nhau đứng trước sân thượng bắt đầu đón pháo hoa.
Ái Hân lớn tiếng đếm theo…
-10, 9, 8, …
Mắt của Ái Hân ánh lên sự đáng yêu, má lúm đồng tiền đẹp như trăng sáng.
Lâm Hạo nhìn tôi mê mẫn, nhịn không được ôm lấy eo tôi.
4, 3, 2, 1!
Số cuối cùng được tôi đếm ra thì trên trời muôn vàng pháo hoa được đồng loạt phóng lên, bầu trời đêm nháy mắt được nhuộm thành đủ mọi màu sắc.
-Chúc mừng năm mới!
Tôi nhìn anh, cười chúc tết.
-Chúc mừng năm mới!
Anh cũng nhẹ nhàng chúc tôi, nói xong câu này liền ôm chặt tôi.
-Ái Hân, anh yêu em. Năm tới người cùng anh đón giao thừa vẫn sẽ là em, nhưng ở một thân phận khác là vợ của anh!
Tiếp đó là nụ hôn rơi vào môi tôi.
Pháo hoa nở rộ đầy trời.
Trên sân thượng, hai người ôm hôn nhau…
Yêu, rất yêu, hạnh phúc, rất hạnh phúc…
***
Đến mùng 1, chúng tôi như đã hẹn cùng đến chùa dâng lễ. Mượn hoa kính phật, cầu chuyện làm ăn, cầu sức khoẻ cho gia đình.
Hai bà mẹ từ sáng sớm cũng đã đến chùa xin xăm, tôi từ xa đã thấy hai bà cười nói đi ra.
-Là xăm tốt đó, vậy năm nay phải cưới thôi!
Dì Tâm mừng rỡ ra mặt, đem quẻ xăm lên vừa ngắm vừa cười.
Mẹ tôi cũng đồng ý.
-Nếu như tháng giêng không xem được ngày lành, thì tháng hai cũng phải làm cho xong. Không hẹn nữa nhé!
Tôi với anh cười trừ.
-Vừa ăn tết xong hai bà mẹ lại muốn ăn luôn đám cưới!
Anh nói khẽ vào tai tôi.
-Anh cũng nôn nóng lắm rồi!
Tôi khó hiểu.
-Nôn nóng cái gì?
Anh cười gian xảo.
-Ăn em! Anh thực sự nhịn đói quá lâu rồi…
Tôi đỏ mặt bừng bừng.
Dâng lễ xong thì về nhà, hai ông bố vẫn còn đánh cờ ở bên trong từ hôm mấy ngày nghỉ tết đến nay hai ông bố dường như không phân được thắng bại nên cứ đánh mãi. Một cuộc chiến không hồi kết, đến chiều bố anh đánh không nổi nữa liền bảo anh vào đánh thay.
Thật không ngờ anh đánh một ván đã hạ gục bố tôi không còn đường chạy, về chuyện này khiến bố anh vô cùng tự hào còn lớn tiếng nói:
-Ông thấy không? Con trai tôi chỉ cần một ván là đã có thể hạ gục ông rồi, con hơn cha là nhà có phúc mà…
Anh cười, khiêm tốn.
-Là bố vợ nhường rồi!
Bố tôi bắt đầu không phục, tiếp tục đánh cùng anh sau mấy ván bố đều thua thảm hại. Đến cùng bố còn tức tối nói với anh:
-Nếu ván này con còn đánh thắng bố, thì bố sẽ không gả con gái cho con!
Cả nhà la trời! Bố lại chơi chiêu đó. Và anh thực sự sợ, nên cố tình để thua, bố tôi mới mãn nguyện trong lòng.
Người ta nói quả không sai, người già tính tình cứ như trẻ con vậy.
***
Đợt nghỉ tết cuối cùng cũng kết thúc, mọi người lại bắt đầu trở lại với công việc ngày thường.
Sáng sớm không khí công ty đã tràn nhập trong tiếng cười.
-Mọi người, nghỉ tết vui vẻ chứ?
Một đồng nghiệp luyên thuyên.
-Mình về tận Bắc ăn tết, ở ngoài đó lạnh đến đỏ cả da. Trước khi lên lại sài gòn mẹ mình còn cẩn thận gói một ít mứt dừa gửi lên mình ăn kèm nè, mọi người ăn cùng nhé!
Cô ấy nói xong liền thân thiện chia cho mọi người, ai cũng không thiếu.
Bảo Châu cười cười, đem bao lì xì nhét vào tay tôi.
-Nè! Bao lì xì của mầy đó!
Tôi bĩu môi.
-Hết tết rồi, mới đưa bao lì xì sao? Tao tưởng mầy quên rồi chứ?
-Đâu có! Là trước tết bận quá nên không có thời gian đưa cho mầy.
Tôi hờ hững nhìn nó.
-Mầy bận hẹn hò, yêu đương, chứ gì? Hôm giao thừa tao thấy hết rồi, mầy và anh chàng bác sĩ đó chen chúc xem pháo hoa ở phố đi bộ…
Bảo Châu cười càng lộ liễu.
-Tao cũng đâu có định giấu mầy đâu, chẳng qua là hơi ngại.
Tôi chớp mắt.
-Vậy… Lần này mầy thật sự nghiêm túc yêu đương sao?
Bảo Châu gật đầu khẳng định.
-Mầy đợi tin vui của tao đi, có khi lại còn trước mầy với anh Hạo đó!
-Hả? Nhanh như vậy sao?
Bảo Châu lơ đãng sắc mặt người đang yêu đúng là nhìn đâu cũng có cảm giác ngọt ngào.
-Anh ấy là con trai một trong gia đình, bên nội bên ngoại chỉ có mỗi anh ấy là cháu đích tôn. Cho nên người lớn hối thúc chuyện đám cưới, tao phận làm con thì thuận theo thôi…
-À… Hôm nào hẹn bạn trai mầy cùng dùng cơm, cho tao gặp qua mới được!
Bạn thân cưới chồng, đương nhiên là chuyện lớn rồi. Tôi thận trọng căng dặn nó.
-Được rồi, tao sẽ sắp xếp mà!
Tôi nắm tay nó.
-Bảo Châu! Đừng vì cô đơn quá lâu mà chọn đại một người đàn ông để lấy đó, mầy nên nhớ mầy không cô đơn… Mầy không có một mình, tao luôn ở phía sau chỉ cần mầy quay đầu nhìn lại sẽ thấy tao. Hiểu không?
Nghe tôi nói, khoé mắt Bảo Châu ẩm ướt nó không kiềm nén được cảm xúc liền ôm chầm lấy tôi.
-Cảm ơn mầy! Rất nhiều… Tao nhất định sẽ không chọn đại, lần này tao thật sự gặp đúng người rồi…
Tôi xoa xoa lưng nó.
Đời này tôi chỉ có mỗi nó là bạn thân, tôi xem nó như một thứ gì đó không thể thiếu trong cuộc sống này, cho nên tôi rất mong nó được hạnh phúc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc