Anh Chồng Dễ Thương - Chương 10

Tác giả: Cầm Cầm

“Linh à, anh mua bánh pizza em thích này.”
“Vợ, để anh đưa em đi làm.”
“Bà xã, anh sai rồi. Anh xin lỗi em mà!”
Trong suốt một tuần tiếp theo, Tú Linh bơ đẹp chồng. Tờ giấy ly hôn bị anh ghi vào như trò trẻ con.
Lúc đó cô không để ý, cứ thấy anh ký vào thì tưởng là xong rồi, nhưng nào ngờ anh ghi cái dòng chữ “Hạ Trường Niên cũng thuộc quyền sở hữu của Bùi Tú Linh.”
Chồng mới chả con, không hiểu kiểu gì!
Cô mặc kệ, dọn về nhà riêng thì anh cũng cứ bám theo. Hôm nào cũng thế, giờ hành chính anh đi làm thì không sao, nhưng cứ hết giờ làm là anh vòng về nhà cô, hết gọi điện thoại lại nhắn tin, không thì ấn chuông cửa.
Tú Linh hết nói nổi. Hành động của anh như là của một tên fan cuồng quấy nhiễu cuộc sống của thần tượng ấy, chứ nào phải đang theo dỗ dành vợ.
Mặc kệ nhà báo, mặc kệ paparazzi chụp ảnh đăng hình, tin tức linh tinh bay đầy trời, chồng cô vẫn cứ như vậy, thực sự làm Tú Linh đau đầu. Cô muốn cho mình thời gian suy nghĩ, cũng cho chồng thời gian suy nghĩ, rốt cuộc họ có tình cảm nào dành cho đối phương không.
Đang suy nghĩ linh tinh, cửa nhà cô có tiếng gõ dồn dập.
Tú Linh giật nảy mình. Nửa đêm, ai còn gõ cửa chữ? Chuông có thì không bấm?
Cô bực bội, chắc chắn là ông chồng không an phận của cô rồi.
Cô tính mặc kệ, lăn lên giường đi ngủ. Nhưng tiếng gõ vẫn không kết thúc, càng ngày càng dồn dập.
Tú Linh vò vò đầu. Giời ạ, phiền thế nhỉ!
Cô xuống giường, vừa ngáp vừa đi ra cửa. Vừa mở cửa ra, cô kinh ngạc:
“... Ơ… Hạ… Hân? Sao giờ này em lại đến đây?”
Bên ngoài cửa, Hạ Hân với đôi mắt gấu trúc lờ đờ, mặt mộc không trang điểm đứng, nhìn như vừa bị lôi từ giấc ngủ ra, nhìn rất đáng thương.
Cô ấy mệt mỏi, há miệng ngáp to, không đầu không đuôi nói một câu: “Chị dâu, anh em cũng rất tội nghiệp, chị tha thứ cho anh ấy đi mà.”
Tú Linh nhíu mày: “Anh ấy lôi em đến đây?”
Hạ Hân gật gật đầu, khổ sở kể:
“Chị không biết đâu, công ty anh ấy ba ngày hôm nay, từ trên xuống dưới không ai dám ho mạnh, chỉ sợ anh ấy nghe thấy là bắt tăng ca. Anh ấy hay ở văn phòng đến đêm, lao đầu làm việc, nên cả công ty cũng phải tăng ca theo, mệt sắp ૮ɦếƭ đến nơi.”
“Em làm việc ở công ty anh ấy?”
“Vâng, mới làm từ đầu tuần. Em nói đùa chị thôi, em du học để học kinh doanh chứ không phải phẫu thuật chuyển giới. Thế mà vừa mới thử việc đã phải làm đến đêm, em cũng hãi hùng chứ huhu.”
Mí mắt Hạ Hân sắp sụp xuống, vẫn cứ khó khăn mà kể tiếp:
“Anh ấy bảo em là chị giận anh ấy, chị không thèm quan tâm anh ấy khiến anh ấy rất buồn, rất khổ, nên anh ấy chỉ đành làm việc để quên đi.”
Hạ Hân không chịu nổi nữa, nói với cô:
“Chị à, cho em mượn giường ngủ của chị nhé.”
Nói xong, đá giày lung tung rồi lao vào phòng ngủ của Tú Linh, nằm xuống giường không buồn động đậy nữa.
Tú Linh khi*p đảm, sao anh lại ђàภђ ђạ nhân viên của anh thế? Cái con người này!
Cô bấm điện thoại, gọi cho anh.
Hình như anh đang chờ điện thoại của cô, nên đã bắt máy luôn, nhưng trong giọng anh có phần mệt mỏi: “Vợ à? Cuối cùng em cũng chịu gọi cho anh?”
Bùi Tú Linh nghe giọng anh, biết anh đang mệt mòi nên cũng không đôi co, nhẹ nhàng nói: “Anh đến đây, chúng ta cần giải quyết vài vấn đề.”
“Được, anh đến ngay.”
Dù là giữa đêm, nhưng gọi cái, là chồng cô đến luôn. Khi nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của anh, Tú Linh hơi đau lòng.
Hốc mắt trũng sâu, quầng thâm rõ ràng, tóc tai có phần bù xù, đây là dấu hiệu của việc lâu ngày không được nghỉ ngơi.
Cô buột miệng: “Anh lao lực quá độ à?”
Cái từ “lao lực quá độ” này nghe rất dễ hiểu lầm. Cô vừa thốt ra lời hỏi một cái, đôi mắt mệt mỏi của anh bỗng nheo lại, hỏi lại “Lao lực quá độ?”
Tú Linh bụm miệng, biết mình lỡ lời, vội sửa: “Không, không phải. Thôi vào nhà đã rồi nói, tôi lấy cho anh ly sữa.”
Anh gật đầu, bước vào. Nhìn thấy đôi giày cao gót màu đen sì, anh nhíu mày:
“Hạ Hân đến tìm em?”
“Phải, nó mệt quá ngủ luôn rồi.”
Ngồi sofa, anh cầm ly sữa uống một hớp, bảo cô:
“Xin lỗi em, giữa đêm mà nó không biết điều, lại đến quấy rầy em như vậy.”
Tú Linh suýt nữa cười lớn. Mẹ nó, mấy hôm trước anh khác hả? Hết gọi điện, gửi tin nhắn rồi lại bấm chuông cửa, anh khác sao? Ngoài miệng, cô thắc mắc:
“Không phải anh bảo nó đến à?”
“Không, nó đáng lẽ phải đang ở công ty tăng ca chứ.”
Tú Linh nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh: “Mấy giờ rồi? 1h đêm đấy anh ơi, anh bắt nhân viên tăng ca đến giờ này, họ không đảo chính là may cho anh đấy.”
Chồng cô nói như lẽ đương nhiên: “Không sao, làm nhiều rồi quen ấy mà. Lương tăng ca cũng cao gấp ba lần bình thường, họ cũng vui vẻ mà.”
Vui vẻ sao? Vui vẻ chính là nhìn mất hết sức sống, lờ đờ như ma trơi giống anh hả? Vui vẻ đến cái mức mà con bé Hân nó sắp khóc đến nơi, nhìn thấy giường là muốn lao lên ngủ ấy hả?
Đấy được gọi là vui vẻ thì cô cũng phục sát đất khả năng quan sát tâm trạng của anh rồi! Lại còn làm nhiều thành quen chứ? Người ta chưa đấm anh là may đấy anh ơi.
Cô thở dài: “Được rồi, được rồi. Anh tha cho họ đi mà. Họ còn gia đình vợ con ở nhà.”
Anh lắc đầu: “Không.”
Cô bực mình: “Thế như thế nào mới chịu tha cho họ?”
Anh nghiêm túc: “Em hôn anh một cái.”
Tú Linh: “Cái gì?”
Trường Niên: “Hôn, rồi về nhà với anh.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc