“Hẹn hò á?”
“Hẹn hò lúc nào?”
Cả Hạ Hân và Trịnh Lâm đồng thanh. Tú Linh nghe xong, cứ cảm thấy có gì sai sai. Ơ, thế không phải à?
Trịnh Lâm nhìn Hạ Hân, vội xua xua tay, lắc đầu như quạt điện:
“Không, không, Hân à, em phải tin anh. Anh không hẹn hò, anh chỉ tiện đường đưa cô ấy về.”
Rất éo le, hóa ra, Trịnh Lâm chính là thằng bạn thầm thích Hạ Hân của Hạ Trường Niên. Đúng là trước đây, anh ta từng thích và theo đuổi Tú Linh, nhưng đó là chuyện của thời đại học rồi, đâu phải ai cũng mãi thích một người, mà người đó còn từ chối mình rồi.
Bùi Tú Linh thì không hiểu mô tê gì, rất là chấm hỏi nhìn ba con người đang đứng đây.
Hạ Hân lườm anh ta, cô khoác tay Tú Linh: “Chị à, đùa vậy không vui. Mặc kệ anh ta, em có mang quà cho chị nè.”
Tú Linh nhíu mày, gỡ khỏi tay cô ấy, đứng cách xa 1m, hỏi:
“Xin lỗi, tôi với cô đâu có quen nhau, thấy người sang bắt quàng làm họ à?”
Hạ Hân nhìn sang anh họ mình, cầu cứu. Lúc này, Hạ Trường Niên mới hiểu ra vấn đề. Hóa ra là, vợ anh ghen à? Anh chỉ muốn phá lên cười, nhưng mà anh nhịn đã, phải giải thích cho cô hiểu.
“Vợ à, không cần xa cách như vậy, đây là con gái nhà chú ruột. Nó tên Hạ Hân, lâu nay nó học bên Thái, giờ mới về nước.”
Bùi Tú Linh - người vợ lúc nãy còn hừng hực lửa giận, bỗng xìu xuống không còn miếng giận nào, hơn nữa càng xấu hổ hơn. Việc này… việc này.... hóa ra cô bị ghen tuông làm mờ mắt hiểu lầm tai hại rồi.
Nhưng, trí não của cô hoạt động không theo kịp lời nói, trước khi kịp suy nghĩ kỹ thì một câu nói đã vuột khỏi miệng:
“Học bên Thái á?”
Đây là cái trọng điểm sai lệch mà cô bắt được trong câu giới thiệu của chồng. Chẳng phải mọi người hay du học ở Anh, Mỹ, Pháp hoặc Đức, hoặc mấy quốc gia như Hàn, Nhật, Singapore, hay mấy nước châu u khác sao? Nhưng không, em họ chồng cô lại du học Thái Lan, nghe lạ lạ ha.
Hạ Hân cười tít mắt: “Đúng, em học cái gì chị dâu biết không?”
“Học gì?”
“Em học phẫu thuật chuyển giới, Thái Lan là quốc gia rất tiến bộ trong công nghệ lĩnh vực này.”
Hạ Hân cười he he, kéo kéo tay chị dâu:
“Em bảo này, em nhìn thế này thôi, chứ thực ra là đàn ông phẫu thuật thành phụ nữ đấy.”
“Thật á?”
“Chị sờ thử xem, иgự¢ này, eo này… Có giống con gái không?”
Lúc này, toàn bộ sự chú ý của Bùi Tú Linh đã chuyển phắt sang chuyện Hạ Hân đang nói, hai cô gái đứng hi hi ha ha với nhau mặc kệ hai người đàn ông đứng đó nhìn nhau.
Trịnh Lâm thì đầu chảy đầy vạch đen, hãi hùng không thôi trước lời “em thực ra là đàn ông” của Hạ Hân, làm khẩu hình với Hạ Trường Niên: Thật á?
Hạ Trường Niên nhìn khuôn mặt trắng bệch của bạn, cười tươi hơn hoa, gật gật đầu: Thật!
Hạ Trường Niên nhìn đồng hồ trên tay, tặc lưỡi: “Thôi thôi, hàn huyên sau. Đừng cứ hô hố giữa đường như vậy, người ta chụp được không hay. Anh đưa vợ anh về, còn cô thì ở đây chơi với Trịnh Lâm nhé.”
Hạ Hân cười tít mắt: “Anh họ đòi chị dâu rồi kìa. Hôm khác em đến chơi với chị ha.”
Tú Linh cũng tít mắt: “Được, chào em nhé. Hôm khác gặp lại.”
Trịnh Lâm thì chưa vượt qua cú sốc người mình thích hóa ra là đàn ông chuyển giới, đứng trơ trơ giữa trời, nuốt nước bọt nhìn Hạ Hân. Hạ Hân đi đến trước mặt anh ấy, giơ sợi dây chuyền vừa nhận được thông qua Hạ Trường Niên, ranh mãnh cười với anh ấy:
“Ồ? Lâm thiếu gia cũng biết tặng quà cho tôi cơ đấy. Thôi, tôi không dám nhận đâu, mắc công anh lại phải đòi lại, phải không?”
Cô chép miệng: “Tôi biết anh shock lắm, thôi, tôi hiểu mà, anh không chấp nhận được thì cứ nói với tôi, không phải ngại.”
Trong xe, Bùi Tú Linh quên khuấy nỗi giận với Hạ Trường Niên, mặt mày tươi tỉnh như hoa mùa xuân. Cô trộm nghĩ, may thật, may mà nhờ Hạ Hân hay chuyện khiến cô đỡ khó xử, không thì không biết tìm cái lỗ nẻ nào mà chui xuống. Vừa xấu hổ vừa mất mặt!
Cô len lén nhìn chồng, hỏi:
“Anh… công tác về khi nào thế?”
Chồng cô xoay vô lăng, mặt mày vô cảm đáp:
“Mới sáng sớm về đến sân bay.”
Cô gật gật đầu như mới hiểu ra, tiếp tục gợi chuyện:
“Sao anh không gọi em, em ra đón.”
Chồng cô vẫn dửng dưng:
“Không cần, có gọi em, chắc em cũng chẳng thèm nghe máy.”
Cô chột dạ, chồng cô lại làm sao rồi? Sao mới nãy còn vui vẻ mà giờ lạnh lùng băng giá vậy?
“Chồng à, anh đang bực bội chuyện gì phải không?”
Chồng cô im lặng chẳng nói gì. Sau khi về chung cư, lái xe vào hầm đỗ xe, tắt máy rồi, anh mới quay sang cô, quan sát cô từ đầu đến chân, lên tiếng:
“Mới sáng đã nhận được tin em đến văn phòng luật sư chuyên giải quyết vấn đề ly hôn.”
Anh khoanh tay, dựa vào ghế lái:
“Haiz, số tôi cũng khổ, vợ năm lần bảy lượt muốn ly hôn. Thôi tôi cũng suy nghĩ rồi, nếu em không hài lòng với cuộc hôn nhân này đến vậy, chúng ta ký đơn là xong. Nhà, xe, con là của em hết, tôi không giữ lại cái gì đâu.”
Nói đến việc này, cơn ấm ức của Tú Linh lại xông lên. Cô cười cười, à, chồng cô hóa ra cũng đồng ý hả? Được thôi, vậy thì chỉ cần ký nữa là xong.
Cô cũng chẳng buồn đôi co với chồng, vốn định về nhà bàn bạc lại, vốn là muốn xem phản ứng của anh khi thấy tờ đơn cô đã ký, vốn muốn anh dỗ dành cô chút, nhưng xem ra anh cũng mặc kệ rồi.
Cô rút ra tờ đơn đã có chữ ký của mình rồi, đưa cho anh:
“Thiếu anh ký nữa, là chúng ta hoàn tất thủ tục ly hôn.”
Anh cầm lấy, nhìn sơ qua. Anh lắc lắc đầu, bảo: “Tôi đã nói rồi, sau khi ly hôn, cái gì cũng của em tất.”
Bùi Tú Linh cười lạnh. Ừ được, đã cho thì cô lấy, tội gì từ chối nào.
Anh lôi một cái 乃út máy ra,viết thêm cái gì đó vào mấy cái khoản bên dưới sau đó xoèn xoẹt vài cái ký vào tờ đơn. Chữ ký rất đẹp, rất ngay ngắn, còn thêm cả một cái trái tim nhỏ đằng sau nữa. Tú Linh gật đầu:
“Được rồi, chúng ta chia tay tại đây. Cảm ơn anh Niên đã hợp tác, không xảy ra tranh cãi hay xô xát gì. Chúng ta chia tay vui vẻ.”
“Được, vậy giờ em đi tìm nhà mới hả?”
“Không, tôi cũng có nhà riêng, tôi sẽ chuyển qua đó. Đồ đạc của tôi trong nhà anh, mai tôi sẽ thuê người đem đến hết.” Tú Linh tính mở cửa xuống xe.
“Ồ, vậy đi thôi.”
Nhưng cô không mở được, cửa xe đã bị khóa, còn thấy anh bắt đầu nổ máy xe. Cô nhăn mặt, khó hiểu hỏi:
“Này anh ơi, chúng ta nên tách ra từ đây rồi. Anh không cần đưa tôi đi đâu, tôi cũng có xe. Cảm ơn ý tốt của anh.”
Hạ Trường Niên thắc mắc:
“Không phải đã nói, mọi thứ sẽ là của em hết sao?”
Bùi Tú Linh nghe anh nói thế, gật đầu:
“Anh không lấy, thì tôi nhận thôi, nhưng mà cái đó thì liên quan gì đến việc anh đưa tôi đến nhà của tôi?”
Chồng cô nói như lẽ đương nhiên:
“Mọi thứ mà, thế thì anh cũng là của em còn gì. Em định chuyển hết đồ đạc đến nhà riêng, mà tính bỏ lại anh hả?”