“Có phải tôi có thai rồi không?”
“Cậu phải đến bệnh viện kiểm tra, khả năng cao là có thai đấy.”
Tú Linh ngồi trong toilet, nói chuyện điện thoại với bạn thân đang là bác sĩ sản khoa bệnh viện thành phố. Cô hoang mang không thôi.
“Này, nhỡ có thai thì sao?”
Đầu dây kia: “Ơ, sao cậu lại hỏi tôi thế? Cậu có thai là tốt chứ sao.”
Tú Linh miết gấu áo, ấp úng: “À ờ… Tôi cũng hơi bất ngờ. Lần đầu có thai, chưa có kinh nghiệm.”
Việc hai vợ chồng cô chỉ là kết hôn hợp đồng, cô không nói cho ai, kể cả bạn thân nhất.
Cô đấm đấm vào đầu mình. Cô không thể nhớ là đã từng quan hệ với ai, chỉ nhớ là tháng trước có đi liên hoan đoàn phim một lần, có uống ít rượu. Sau đó, sáng hôm sau tỉnh dậy trong khách sạn, cũng không hề có dấu hiệu bị χâм нạι. Khi tỉnh lại cô vẫn mặc quần áo của buổi tối hôm trước, trí nhớ cũng rõ ràng. Chẳng lẽ là cô nhớ nhầm rồi sao? Hôm đó đúng là đã qua đêm với thằng ất ơ nào đó sao?
Chỉ có là đúng như vậy, thì những biểu hiện thai nghén của ngày hôm nay mới có thể giải thích được. Hóa ra, cô cũng chỉ là một người vợ tệ hại thôi!
Thất thần đi ra ngoài, mẹ và chồng thì vẫn đang ngồi chờ. Tú Linh cười trừ:
“Mẹ à, bụng dạ con hơi khó chịu, hôm nay chắc không thể ăn thêm gì. Mẹ và anh ấy cứ tiếp tục đi ạ.”
Mẹ chồng cô thì như đoán ra cái gì, cứ tủm tỉm nhìn cô. Bà bảo với chồng cô: “Này, anh thấy vợ tiều tụy thế kia mà không biết đi đến đỡ vợ à? Anh cũng khờ quá, vợ có bầu mà không biết, lại hành nó thành cái dạng kia.”
Trường Niên đang uống dở chén canh, suýt sặc vì lời mẹ nói. Anh lấy giấy lau khóe miệng, biểu cảm rất đa dạng, miệng khẽ giật giật:
“Có bầu?”
Tú Linh cũng thầm kêu không ổn, nhưng không kịp rồi. Mẹ chồng cô tuôn ra một tràng:
“Biểu hiện nghén rõ ràng như thế mà cũng không biết à? Anh thiếu quan tâm vợ quá rồi.”
Tú Linh thì lạnh hết gáy. ૮ɦếƭ cha rồi! Chuyện này phải giải quyết sao đây? Cô lén nhìn mặt chồng, thấy anh đứng lên khỏi bàn ăn. Anh bảo với mẹ:
“Mẹ, cũng muộn rồi. Con đưa vợ về nhé, mai mốt đi xét nghiệm đã, cũng chưa chắc là có bầu mà.”
Mẹ chồng gật gật đầu: “Được, được, về đi. Nhớ bớt vận động lại, đừng có hành vợ nữa nhé.”
Mặt Trường Niên đen lại. Có tiếng mà không có miếng! Đã được hành vợ miếng nào?
Trên đường về, không ai nói với nhau câu nào. Về đến nhà, anh cũng không hỏi cô bất cứ câu hỏi nào.
Tú Linh ngứa ngáy trong lòng, cô lên tiếng trước: “Chồng… chồng à?”
Trường Niên vẫn bình thường: “Ừ?”
“Này, tôi nói này. Nhỡ… tôi có thai thật, thì anh tính thế nào?”
“Nhỡ?”
“Ừ, tôi cũng khó tin lắm chứ. Nhưng mà... “
Trường Niên xoay xoay cái nhẫn cưới trên ngón áp út. Anh giơ ra trước mặt cô, hỏi một câu không đầu không đuôi:
“Đây là cái gì?”
Truyện được sưu tầm và đăng bởi team <a href="https://thichtruyen24h.com/">KenhTruyen24h.Com</a>
Tú Linh không hiểu ý anh lắm nhưng vẫn trả lời: “Nhẫn cưới.”
Trường Niên trầm mặc. Ngay trước mặt Tú Linh, anh tháo cái nhẫn cưới này ra, để trên mặt bàn. Sau đó anh đi vào phòng tắm. Toàn bộ quá trình anh không nói thêm câu gì nữa, là một sự yên lặng mà không cần nói cũng hiểu.
Tú Linh ngồi tại chỗ, nhìn chiếc nhẫn để trên bàn trà đến mất hồn. Hóa ra, đó là câu trả lời của anh hả?
Tháo nhẫn cưới, coi như là quan hệ vợ chồng này, đã đi đến kết thúc rồi sao? Cũng không thể trách anh được, làm gì có người chồng nào chấp nhận một người vợ mang bầu mà cái thai đó không phải con của mình chứ?
Cô gục đầu xuống bàn, mắt nhòe đi.
Đến khi Trường Niên tắm xong đi ra, thì thấy vợ đang cuộn người ngồi như một con mèo bị bỏ rơi. Cô ngước mắt lên, lệ đã chảy dài trên mặt. Cô thút thít hỏi anh:
“Vậy… khi nào chúng ta ly hôn?”
Trường Niên nhíu lông mày nhìn cô: “Ly hôn?”
“Đúng vậy. Nhưng tôi có thể đưa ra một thỉnh cầu với anh được không?”
“Cô nói đi.”
“Chiếc nhẫn này, dù sao cũng là tín vật kết hôn lần đầu của tôi. Anh không cần nó nữa, thì đừng vứt đi, anh trao lại nó cho tôi được không?”
Lông mày Trường Niên nhăn càng dữ dội. Anh đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống. Anh cầm chiếc nhẫn lên, soi dưới ánh đèn. Anh bảo cô:
“Chiếc nhẫn này đâu có gì đẹp đẽ mà cô muốn giữ nhỉ? Với điều kiện của cô thì nếu muốn, cô có thể mua cả tá nhẫn vàng trơn như vậy mà. Đâu có gì khác biệt đâu?”
Tú Linh lắc đầu, cô lau nước mắt, nói với anh: “Tôi nói rồi, nó mang kỷ niệm lần đầu kết hôn của tôi mà. Anh đừng vứt đi nhé.”
Hạ Trường Niên gật gật đầu: “Được, tôi không vứt đi.”
Tú Linh gật đầu, cười trong nước mắt. Nhưng nụ cười chưa giữ được lâu, đã bị câu nói của anh làm vụt tắt.
“Nhưng tôi không vứt, không có nghĩa là tôi sẽ để nó lại cho cô. Yêu cầu của cô, rất tiếc tôi không thể đáp ứng.”