Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin? - Chương 36

Tác giả: Lan Rùa

Cơ Hội Mất Đi
Một tiếng đồng hồ, túi quần áo cứ đặt lên rồi lại đặt xuống, chưa bao giờ có một quyết định mà lại khó khăn tới vậy…
Lấy hết sức can đảm, cuối cùng nàng cũng xách được túi đồ xuống cầu thang, đi được vài bậc, bỗng dưng nước mắt tràn trề…
Hắn bị thương rất nặng ư?
Liệu hắn có ૮ɦếƭ không?
Nếu hắn ૮ɦếƭ nghĩa là từ giờ không ai quấy rấy nàng nữa?
Nếu vậy cũng có nghĩa là không ai ăn cơm với nàng nữa…
Từ giờ sẽ không ai xem phim với nàng…không ai chở nàng đi học…không ai ăn bánh nàng nướng…
Không, nàng nghĩ đi đâu vậy…hắn sẽ không làm sao đâu, chỉ là bị thương thôi sao, nghĩ linh tinh gì cơ chứ? Nếu nàng mà không nhanh, hắn về thì không còn cơ hội nữa đâu…
Hắn bị thương ở đâu? Có đau không? Đã ai đưa hắn đi viện chưa?
Nàng ngồi khụy xuống cầu thang, chân tay run rẩy, lập cập…nàng cũng không hiểu mình làm sao, lấy điện thoại, định gọi Linh hỏi thăm…kết quả là nhận được những tiếng tút…tút…tút…
Tình trạng điện thoại hắn cũng như vậy…
‘Mày làm sao thế??? Đi thôi chứ…’ Nàng cố trấn an…nhưng không thể đứng dậy…òa khóc …tức tưởi…
Một bàn tay ấm áp đưa lên, vuốt đi những giọt nước mắt…
Người đó liếc túi áo quần bên cạnh nàng, nở nụ cười buồn buồn:
-”Sao lại ngồi đây thế này? Ai bắt nạt cô bé vậy? ”
Nàng lấy lại bình tĩnh, ngước lên nhìn hắn, vẫn vẻ mặt thản nhiên đó…cả người hắn, đâu có giống chỗ nào bị thương…chả nhẽ là Linh lừa nàng, muốn nàng đắc tội với hắn? Trời đất, tý nữa là trúng kế rồi…nàng nhanh nhẹn:
-”Tôi…tôi…lấy quần áo đi giặt…”
-”Ừ, nhanh lên đi ngủ…muộn rồi…”
Hắn không thắc mắc, cũng không tra hỏi…Nàng vội vàng bê áo quần xuống, đổ hết vào máy giặt…nếu không nhanh, hắn nghi ngờ thì khốn.
Xong xuôi, khẽ khàng nằm xuống bên cạnh hắn…
Không đúng, có gì không đúng…thói quen của hắn là về phải tắm cơ mà…sao hôm nay lại nằm luôn…hắn chưa bao giờ mặc áo quần này đi ngủ…giọng của Linh lúc này, gần như sắp khóc…nàng trằn trọc, nghĩ suy miên man…cuối cùng quyết định dậy, bật đèn ngủ…
Lướt qua hắn – mặt mũi, không có gì bất thường…
Cố dò xét…
Cuối cùng, nàng tò mò lật chăn…nàng ૮ɦếƭ lặng, cả một mảng đệm nhuốm màu đỏ tươi, hắn ngủ, miên man gọi cũng không được…
Nàng ϲởí áօ sơ mi của hắn, cẩn thận quan sát, vết thương ở ngay gần hông, máu thấm đẫm cả phần gạc trắng…lòng như trăm ngàn lưỡi dao xuyên qua, nàng vội vàng dậy lấy đồ nghề…cố gắng nâng người hắn lên, tháo miếng băng cũ ra, rồi lại cố gắng khẽ khàng thay băng mới…
Đoạn, nàng vào nhà tắm, sấp nước hơi ấm ấm, lau xung quang bằng một vẻ trìu mến, đang chăm chú, chợt có một bàn tay nắm lấy tay nàng:
-”Không sao đâu, bác sĩ băng bó rồi…”
-”Bác sĩ? Vậy sao không ở viện, mò về làm gì?”
-”Em nghĩ thử xem tại sao?”
Nàng hơi khựng lại…sợ nàng trốn mất ư?
Hắn không nói thêm, kéo nàng lại, ôm chặt, ép đầu nhỏ bé của nàng vào иgự¢ hắn, chìm vào giấc ngủ…’Ở nơi đâu không có em, tôi cảm thấy…nơi ấy rất khó chịu…’ …tiếc là câu đó…hắn không đủ can đảm để nói ra…
……………………………….
-”Chẳng phải vừa đi học sao?”
Nói gì với hắn đây? Nói là trong lớp sốt ruột không chịu được phải bảo tên Cẩm đưa về sao? Thật mất mặt mà…
-”Cô giáo ốm, cho nghỉ sớm…”
-”Ừ…”
‘Chứ không phải em thương tôi nên bỏ về…’ Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ thất vọng…
-”Tôi nấu cháo để sẵn dưới bàn sao không ăn?”
-”Nhạt miệng…”
Nàng đưa thìa thổi phù phù…
-”Nào, há miệng, cho nhiều muối lắm…không sợ nhạt…”
Vậy mà hắn cũng ngoan ngoãn ăn từng thìa nàng đút, bỗng chốc khiến nàng nhớ lại khi xưa, lúc nàng khổ sở vì quai bị, cũng chính là hắn ở bên chăm sóc…giá kể, giá kể, hắn mãi là Việt của ngày đó, không phải là người cho nàng uống thuốc mê, lợi dụng nàng lúc không tỉnh táo…dối gạt nàng…giá kể…
……………………………………..
-”Đại ca…lớp sáng nay vẫn học bình thường…sao tự dưng đại ca lại bảo em điều tra?”
-”Không có gì…”
Hắn gấp điện thoại, bờ môi cong lên, lộ rõ ý cười.
Ai Cho Anh Cả Ăn Dưa Bở
Được em chăm sóc…tôi cảm thấy bị thương, rất đáng…có điều vẫn không hiểu, em làm là có chút tình ý với tôi, hay làm vì giúp đỡ người gặp nạn?
Mỗi lần bàn tay bé nhỏ ấy lượn lờ quấn băng trên bụng …lòng tôi như đốt đốm lửa…
Chỉ nằm dưỡng thôi mà hai ngày tôi cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, khổ nỗi miệng vết thương lần này hơi to, đau nhức dậy cũng khó, giờ mà đi tắm nước vào thì thêm nhơ nhoét… cả ngày tôi bứt rứt khôn nguôi…
Em nhìn tôi.
Cái nhìn rất kì quái?
Chả nhẽ em đọc được suy nghĩ trong đầu tôi?
Em cười tủm, vào nhà tắm lát rồi quay ra.
-”Dựa lưng lên một tý!”
Tôi còn đang ngẩn ngơ, chưa hiểu gì, nhưng vẫn làm theo.
Trời đất…gì vậy…kiếp trước tôi ăn ở có đức như thế nào mà kiếp này được đãi ngộ tới thế…
Bàn tay ấy nhẹ nhàng ϲởí áօ sơ mi…rồi xuống chiếc quần đùi…và sau cùng…tôi…trước mặt em…vâng…là tôi…một tôi trần trụi…
Tim đập liên hồi, cả người căng như dây đàn…
Trước đây tôi cũng có đôi chút tự tin về vẻ bề ngoài và sự quyến rũ từ cơ bắp của mình, nhưng từ khi gặp em, tôi…nói thật là có chút thay đổi. Thật không ngờ…tới hôm nay, niềm tin đã được khôi phục hoàn toàn…
Đợi mãi cũng có ngày này…Phải nói mặt tôi bừng như cà chua…Để em bớt thẹn, tôi chủ động ôm em vào lòng, cảm nhận hạnh phúc…
-”Ơ làm gì đấy…tránh ra…”
-”???”
Con bé này, đã táo bạo thế rồi, giờ còn ngượng ngùng cái gì? Chưa kịp để tôi thắc mắc, em cúi xuống chân giường, tôi nghe tiếng nước róc rách…sau đó…ặc…cái khăn này…cả chậu nhỏ dưới kia…sao lúc em bê vào tôi có thể u mê không nhìn thấy…kết quả là…ăn cả chợ dưa bở…!!!
Khăn bông nhẹ nhàng chà xát người, khá dễ chịu…thực ra, mọi khi băng bó thì em cũng có lau qua rồi nên tôi không cảm thấy ngại gì hết, nhưng tới khi chiếc khăn từ từ xuống dưới…em làm tôi ૮ɦếƭ đứng mất…vậy mà, cái khuôn mặt kia, chả có biểu hiện gì đặc biệt…tôi chỉ muốn hét thật to ‘Nàng ơi nàng có phải con gái không???’
-”Không phải xấu hổ, mấy việc như thế này tôi làm quen rồi…”
Nói rất thản nhiên, đoạn, kì cọ từng kẽ chân cho tôi…nhưng mà tôi không thấy vui nữa…tôi tức…cục tức rất to…ức hận không thể nhuốt trôi…
Quen? Sao mà quen? Em trước kia là lau người cho thằng nào? Là thằng cha nào còn có cái diễm phúc ấy trước cả tôi?
Hận không thể đè em ra…tra hỏi…xả giận…
Lòng tự ái trong tôi dâng cao cuồn cuộn như sóng biển…
-”Thôi, kệ tôi…”
-”Sao không nói từ đầu…”
-”Là em tự nguyện chứ tôi bắt gì…”
Em tức lắm, nếu là em của ngày hai đứa còn ở trọ, tôi đoán sẽ gân cái cổ kia lên mà cãi, mà xỉa đều cho mà xem…nhưng giờ, nàng sợ tôi…nên ngoan ngoãn vào nhà tắm cất đồ, tắm giặt xong…lại ngoan ngoãn trèo lên giường đi ngủ…
Tôi tuy có không ưa cái ngoan ngoãn giả tạo này nhưng có cái lợi đấy chứ…nếu khác đi một chút, hành động sau đây của tôi chắc bị ăn vài phát đạp rồi…cũng phải cảm ơn cái chức danh đại ca…
Vẫn như thường lệ, tôi vòng tay qua ôm lấy eo nhỏ…đã từ bao giờ, tôi trở thành sống lệ thuộc…cứ phải có con người này, cái mùi hương này…mới ngủ được…trong tầm mắt, cứ phải trông thấy cái vóc dáng gầy gò tong teo này mới an tâm…
-”Nuôi em tốn bao nhiêu cơm mà vẫn không lên được nạng nào…”
Lan không nói gì, đoán em đã ngủ, tôi khẽ áp lòng bàn tay mình vào bụng em, thở dài: “Cái bụng này, chẳng có tý mỡ gì cả…haizzz…nhưng được cái…nhìn tay này…sắp trắng trở lại rồi đó…”
Phải nói ngắm em ngủ cũng khiến tôi thấy hạnh phúc…Bờ môi đỏ mọng ấy…nước da đã bắt đầu tươi tắn, không còn sạm đen như trước…cái dáng ngủ này…
Quả thật…một lần nữa tôi không dám thừa nhận mình là chí nhân quân tử nữa…tôi nín thở…khẽ khàng, đặt môi tôi chạm môi em, đã là lần thứ hai…vậy mà trái tim tôi vẫn không ngừng rộn ràng, một cảm giác tê dại tới điếng người…, để tránh biến mình thành kẻ khốn nạn, cố hết sức…đẩy em ra xa, rồi lấy gối chặn giữa hai chúng tôi…ôi…đến là khổ mà…
………………………….
Có vẻ là hoang đường, nhưng khi thực lòng để tâm tới một ai đó, kể cả thay đổi nhỏ nhất trên gương mặt người ấy, bạn đều có thể nhìn ra. Tôi với em, cũng là như vậy. Dạo này tôi khá hơn nhiều, nhưng em thì rất lạ.
Em thì vẫn diễn cái bộ dạng nghe lời khuất phục đấy, nhưng sâu trong đôi mắt, tôi cảm nhận sự bấn loạn, tâm rạng thất thường. Có lần, em đang ngồi suy nghĩ, tôi chỉ để nhẹ tay lên vai, em quay lại, trợn tròn mắt lườm…sau đó…em lại xin lỗi rối rít…nhưng mà…điều đó làm tôi bận tâm…
Hàng đêm đi ngủ, em còn hay gặp ác mộng, dù có ôm chặt, có đánh thức em như thế nào…em cũng hoảng loạn, khi tỉnh dạy luôn là nước mắt đầm đìa…mặt xuống sắc hẳn…người thì chắc cho ra ban công là bay theo gió…quả thật khiến người khác không yên lòng…
Nỗi Lo Của Nàng
Cuộc đời tôi, từ khi sinh ra tới giờ…chưa bao giờ sợ như vậy…
Hôm ấy tôi vừa đánh trứng xong, thì quên khuấy mất mình để công thức làm Macaron trên phòng…đứng trên những bậc cuối cùng của cầu thang, tôi nghe tiếng hắn …càng gần, từng chữ của cuộc điện thoại ấy càng ám ảnh tôi…
-”Được, lần này thử độc quan trọng, hi sinh con đó cũng không sao, anh sẽ giao nhiệm vụ, chủ nhật tuần sau tiến hành… ”
Chân tay rụng rời…tôi vội vã chạy lên sân thượng, tránh để hắn phát hiện…
Vâng, vậy là đối xử tử tế, tốt với tôi, hóa ra là thế…
Hóa ra cho tôi sống mấy ngày tươi đẹp trước khi thay hắn làm cái nhiệm vụ khốn nạn kia???
Tôi rất sợ…
Trước đây tôi từng bị bắt, từng bị ђàภђ ђạ…nhưng chung quy, bọn đó chỉ trông vào chữ “sắc”…
Còn bây giờ…
Là cả một cái mạng…
Thảo nào…lớp học làm bánh, đồ dùng đều mua cho, đi học đưa tận nơi…hắn thấy có lỗi với tôi sao? Có lỗi vì phải hi sinh con người lương thiện này sao?
Giờ tôi đã hiểu sao hắn cần tôi…tôi…không gia đình, không họ hàng…xảy ra chuyện gì, đào cái hố là xong, làm gì có ai nhớ thương…có ai báo mất tích…mọi chuyện quả là bình yên suôn sẻ…
Tôi sợ…rất sợ…tôi chưa muốn ૮ɦếƭ…tôi là một con bé không gia đình…nhưng tôi cũng vẫn có ước mơ…
Không được, tôi không được khóc…phải cứng rắn lên…sẽ ổn thôi…
……………………………
Hôm nào tôi cũng trong trạng thái căng thẳng, cố gắng tìm một kẽ hở, sự sơ xài của hắn mà có cơ trốn chạy…
Tôi gọi cho Linh, nhờ cô ta giúp đỡ, nhận được một tràng…nào là lần trước sao chậm chạp vậy, nào là cơ hội tới mà không phất thì đáng đời thôi…cô ta nói chịu, giờ anh Việt yêu quý của cô ta ngày nào cũng ở nhà, có thách cô ta cũng không dám…
Với thế lực của hắn, liệu Uyên có thể giúp tôi…một đằng là kinh doanh…một đằng là xã hội ngầm…tôi thực không nỡ…cũng không dám mạo hiểm người bạn thân duy nhất của mình…
Tuyệt vọng…u uất…cũng tới lúc rồi…tự tôi phải cứu lấy mình…đợi lúc hắn đi bộ ngoài sân hóng gió, tôi nhanh nhẹn lên phòng…cầm chiếc lọ dung dịch trắng trong suốt…đó là chiếc lọ mà một người bạn cùng cảnh ngộ cho tôi, cho tới bây giờ, tôi cũng không biết thứ dung dịch này tên là gì…chỉ biết, tôi có một kỉ niệm hết sức kinh khủng về nó…
Câu chuyện về lọ dung dịch trắng
Ba năm trước, có một người con gái trẻ bị trói chặt trên giường…cô ấy hoảng loạn, lo sợ tới run rẩy…
Lão già đó, chắc ngoài đời cô phải gọi là bác…
Lão ta gầm rú, nhe nhởn thích thú, cởi trói cho cô…bắt đầu những việc bẩn thỉu…
Cô ra sức giãy giụa…thậm chí, cả món võ học được, là đạp thẳng vào chỗ đó…nhưng đều không có tác dụng với tên khốn nạn này…
Hắn dồn cô tới đường cùng…là hắn ép cô…cô cố gắng tươi cười:
-”Anh, thôi được…nếu đã vậy…xong việc phải thưởng em nhé!!!”
Ha, con này, tưởng thanh cao…hóa ra…hắn buông giọng dê già:
-”Được, cô em thích gì anh chiều hết…”
-”Cho em một triệu nhé…”
-”Tưởng gì, đơn giản…”
Đôi mắt hắn đã long sòng sọc đầy Dụς ∀ọηg…
-”Anh này…người em hôi lắm…em vào tắm nhé…”
-”Đừng có mà dở trò…”
-”Anh thật, nhà tắm ngay đây, em sao chạy được, hóa muỗi chắc…”
-”Được, nhanh lên đó…”
Cô gái mau chóng vào nhà tắm, vờ xả nước, sau đó lấy một lọ dung dịch nhỏ trong túi quần, từ từ thoa lên cơ thể…
Khi cô vừa ra, truyện ta chỉ đăng trên wattpad, những nơi khác ta không chịu trách nhiệm, mong các nàng thông cảm vì đoạn chèn này, lão già đã không thể chịu nổi, xông tới cắn xé, nhưng lão nào có ngờ…chưa đầy ba phút, chân tay tê cứng, đầu óc quay cuồng…
Cô vội chỉnh lại áo quần, nhìn hắn bằng một nụ cười khinh bỉ….sau đó, cũng nghe nói hắn tới giờ vẫn sống thực vật…nhưng cảm thấy thứ mình có quá kinh khủng, nên từ đó cô đều cố gắng không dùng…
*****************************
-”Việt…là anh ép tôi trước…”
Hoặc là tôi sống, hoặc hắn sống…tôi thực sự…không có lựa chọn…
Hôm nay đã là thứ bảy…chỉ còn chưa đầy hai tư giờ nữa…nếu không nhanh sẽ không có cơ hội…
Vẫn là công việc quen thuộc…tôi chậm rãi đập trứng, tách lấy lòng trắng…đánh bông, trộn lòng đỏ, bột, vani…nhưng lần này, chiếc bánh của tôi có thêm một nguyên liệu nữa, đó là vài giọt từ chiếc lọ trong tay…
Tôi bật lò…
Nướng bánh…
Chiếc bánh hôm nay nở rất đẹp, rất to…Tôi phủ cho nó một lớp kem láng mịn, xắt lát dâu tây, xếp hình trái tim…rất đẹp…
Còn chưa định mang ra mời thì hắn đã sun xoe tới…
-”Ái chà…đẹp ghê…tiến bộ thế!!!”
-”Tôi ăn nhé…”
Tôi không nói gì, ăn bánh tôi làm là thói quen của hắn rồi, bởi vậy, hắn tự nhiên như ruồi cầm thìa xắn một miếng…
Chỉ cần hắn đưa miếng bánh lên miệng thôi, hắn sẽ nằm trong 3 năm…5 năm…hoặc cả đời…và tôi…sẽ thoát ૮ɦếƭ…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay