Lại Bị Lừa Rồi-”Anh!”
Đôi mắt nàng long lanh gọi tiếng đầy yêu thương…Anh trong phút chốc sững người, tim như muốn rụng ra…nàng quá ư là xinh đẹp, yêu kiều…
-”Anh, nhìn gì vậy? Ở đây toàn váy em thích thôi, mà thiết kế hay thật, em bầu bí thế này mà mặc vẫn vừa,,,không lộ mấy…”
-”Ừ…”
-”Anh…”
-”Ừ…”
-”Anh…”
Nàng phải gọi mấy lần anh mới bừng tỉnh, lập tức tiến tới, chiếc lưỡi mềm mại мơи тяớи tai nàng, thì thầm: “Em đẹp lắm…vợ ạ…”
Nàng nóng bừng, chỉ là giả thôi mà, sao cảm giác lại chân thật tới vậy. Đi cùng anh tới địa điểm tổ chức vòng loại, nàng sững sờ trước quy mô cuộc thi, chiếc cổng chào kết hoa lan trắng xinh xắn, đường đi dải cánh hồng rất dày, những ánh nến lung linh… cách một khoảng rất xa nhưng cũng đủ nhìn thấy hai chữ Bảo Minh Tố Uyên đan xen bằng pha lê trong suốt trên phông nền đầy những trái tim lấp lánh…oa…họ công phu thật đấy…nàng cẩn thận bước những bước chân nhẹ nhàng, đưa mắt tìm kiếm những đối thủ xung quanh…lạ thay, không thấy cặp nào cả…có thể là nàng và anh ra đầu sao? Quay mắt nhìn anh, thì thầm: “Họ chuẩn bị như thật ý anh nhỉ?”…Anh không nói gì, dắt nàng đi dần dần lên phía trước của hội trường, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên…cảnh tượng chân thật tới mức nàng cứ ngỡ như mình cưới thật…bất giác ngoảnh ra đằng sau, Nghi Lan mặc chiếc váy tím xinh tươi, nhìn nàng nở nụ cười hiền dịu, Bảo Lân trong bộ vest đen đầy xúc động…Còn chưa kịp hiểu ra thì ánh đèn hai bên lối đi bật sáng… ba…trời đất, sao ba nàng lại ở đây…mẹ nữa…ba mẹ nhìn nàng trìu mến, nàng tự sờ tay lên trán, có phải mình đang mơ không??? Rồi cả ba mẹ anh Minh nữa…bạn bè nàng…tất cả những người thân quen đứng dậy, mọi người đồng loạt thả những trái bóng hình tim lên trên rồi vỗ tay reo hò…phía màn hình lớn chiếu đoạn video nhỏ, được làm công phu, một câu chuyện tình đầy cảm động, đó chính là câu chuyện tình của nàng…
‘Cảm ơn cuộc đời vì đã cho anh gặp em…mình sẽ ở bên nhau trọn đời em nhé!’
Dòng chữ cuối cùng trong cuộn video chạy qua, mắt nàng đã đỏ hoe, mọi người nhìn lên đầy xúc động…một lần nữa, thỏ non bé nhỏ lại bị lừa…bị lừa một cách trắng trợn, ngước lên nhìn anh, cái con cáo này, mãi vẫn không hết ranh ma…lúc nãy còn làm màu gì chứ…:”Anh lừa em…xem em nên xử anh như nào?”. Nàng đánh nhẹ vào иgự¢ chàng, Bảo Lân phía sau vội vàng thanh minh: “Anh em là lo chị mang bầu nên không muốn chị vất vả vì phải chuẩn bị, lo nghĩ đó…”. Quay ánh mắt cầu cứu bạn thân, Nghi Lan lần này cũng chẳng về phe: “Thôi nàng, người đàn ông tốt thế này, móc cả thế giới chỉ có một thôi…”. “Nhưng ít ra phải nói tao một tiếng, tới đám cưới của mình tao còn không biết???” Nàng vẫn lườm, đại gia luôn miệng xin lỗi, Lan thì không kiên nhẫn được như Minh, trêu bạn: “Thế giờ chị có cưới không hay xuống làm phù dâu, để em lên làm cô dâu thay chị nào?” Uyên nghe vậy, thôi không trách cứ, ngược lại, lên mặt: “Ngoan làm phù dâu đi em…”, nàng ngượng ngịu nở nụ cười, người con gái trước mặt…xinh tươi dịu hiền…đại gia không kiềm được, chạm nhẹ tay lên gò mà, trao nàng nụ hôn nồng thắm, mãnh liệt, phía dưới ồ lên…cô dâu phát ngại, chú rể vẫn cứ mặc kệ đám đông…giữ chặt nàng tận hưởng giây phút hạnh phúc…
Ai Cũng Là Nhân Vật Chính-”Ngọc, mày có người thăm”
Mặc bộ quần sọc xanh, Ngọc uể oải bước ra, bố mẹ đã từ mặt cô rồi, còn tới thăm làm gì, phiền phức…lúc bước ra ngoài, cô mới sửng sốt, là Uyên sao? Nhìn nó gương mặt hồng hào, bụng đã vượt mặt, cô thực sự lộn ruột, chỉ muốn xông ra cào xé, mà chẳng nổi vì vách ngăn…
-”Bạn sống tốt chứ?”
-”Tao khỏe…”
-”Mình mang đồ cho bạn này…cố gắng ăn uống cho tốt…”. Uyên đưa túi hoa quả và một ít đồ ăn qua khe bên dưới.
-”Con điên, giả tạo…” Ngọc ném thẳng đồ xuống đất…Uyên nhìn thờ dài…
-”Tới bao giờ mới kết thúc đây? Mình đã làm gì bạn? Hận mình lắm sao?”
-”Hận…TAO HẬN KHÔNG XÉ XÁC MÀY RA”
-”Sao vậy?”
-”Vì mày quá may mắn, ông trời quá bất công…mày chả làm gì cũng được mọi người thương yêu, còn tao, cố gắng, cố gắng, cuối cùng cũng chỉ là công cốc…”
-”Bạn nhầm rồi…bạn nhớ Dương chứ?”
-”Tao nhớ, vì mày nên nó ૮ɦếƭ, mày không có tư cách nhắc tới tên nó…”
-”Người bắn là chính bạn đó…bạn hiều không?”
Nhìn Ngọc quá cực đoan, Uyên không thể không nói:
-”Tỉnh lại, cố gắng làm lại cuộc đời đi, sống cho có ích…”
-”Mày có quyền gì mà giáo huấn tao….mày luôn là nhân vật trung tâm, nhân vật chính, hiểu gì cảm giác của tao???”
Nhìn Uyên cười, Ngọc giận sôi máu :”Im miệng…”
-”Bạn vẫn không hiểu ư? Tại sao mình lại là nhân vật chính? Mình có gì để trở thành nhân vật chính? Bởi bạn…bạn luôn sống và nhìn về mình, bạn đã biến mình thành nhân vật chính đó…Bạn trông vào anh Minh, nên bạn cảm thấy mình đã chiếm hết…vậy tại sao bạn không một lần quay lại…để thấy Dương, thấy trên đời này cũng có một người yêu bạn thiết tha…đối với Dương, bạn chính là nhân vật chính của cuộc đời cậu ấy… Bạn có tài năng? Bạn có sắc đẹp, chiều cao? Trước đây hàng ngàn người hâm mộ…Bạn chẳng phải cũng từng là nhân vật có sức ảnh hưởng tới nhiều người vậy ư? Sao không một lần tự hài lòng với mình???”
Ngọc sửng sốt nhìn Uyên, vốn tính hiền, pha chút mặc kệ, từ khi quen biết chưa bao giờ cô thấy nàng nói nhiều như vậy…
-”Mỗi người đều là nhân vật trung tâm của cuộc đời mình, tại sao không sống cho mình, mà phải luôn đi nhìn theo người khác, để thấy mình là một mảnh ghép phụ thừa thãi…tại sao? Tại sao?”
-”Mình biết bạn không thích mình, lần sau mình sẽ gửi đồ thôi…tạm biệt”
Uyên nhanh chóng rời đi, nàng không biết những gì nàng nói, Ngọc sẽ hiểu được bao nhiêu, liệu có sống tốt hay vẫn ôm lòng oán hận, một làn gió tươi mát thổi qua, người đàn ông to cao vạm vỡ đang đứng đợi ngoài xe, nhoẻn một nụ cười, nàng bước tới, thơm nhẹ vào trán chàng, giọng nói ngọt như mía lùi :”Cảm ơn vì đã nói mọi chuyện cho em…cũng cảm ơn vì đã đưa em tới đây…em yêu anh!!!”
Vợ NũngNgười ta nói bà bầu, mệt hay cáu giận vô cớ, chuyện đó thế mà lại đúng với mọi người, kể cả một người hiền như nàng…Một ngày, đang ngồi trên mạng, xem ảnh của mọi người nàng cũng quay ra tỏ vẻ khó chịu…
-”Tiểu bảo bối của anh làm sao thế…”
-”Xi…”
-”Sao vậy…”
-”Nhìn những bức ảnh này nè…tới là đẹp…người ta bụng phệ, chụp ảnh đọ bụng bầu với vợ, tình cảm biết bao, lãng mạn biết bao…đằng này nhà mình, mỗi em bụng phệ…”
Trời đất, đại gia choáng, bẹo má người yêu:”Phúng phính yêu ghê…giờ là nàng trách ta không có bụng phệ hả?”
-”Ừ, bụng anh chả to gì cả, người ta bảo bụng to mới có tướng làm quan…anh chả có tướng làm quan gì hết!!!”
Chả nói nổi lên lời, chồng nàng luyện tập hằng ngày, lấy mỡ đâu mà phệ, nhưng nể vợ đang vất vả, anh chiều chuộng:
-”Được, từ nay anh sẽ ăn nhiều, ngủ nhiều, không tập gì hết, cố gắng để có bụng phệ, vừa ý chưa…đừng buồn nữa nhé…yêu lắm…”
-”Nhưng…Em …”
-”Sao, vợ anh sao nào…”
Mê mẩn cơ săn chắc, nàng phụng phịu:
-”Nhưng em cũng thích bụng anh Minh sáu múi…”
‘Hả???’ Cứng lưỡi với người yêu, chẳng còn cách nào, đành ôm nàng thật chặt:
-”Thế giờ nàng muốn như nào??? Như nào anh cũng chiều???”
-”Không như nào cả…”
…..
Lần nào đứng lên cân là xót xa lần đó, nàng kêu anh:
-”Anh, em lại tăng mấy cân rồi…”
-”Càng tốt chứ sao?”
-”Tốt gì mà tốt! Em béo như con lợn ý anh không yêu nữa à…”
-”Anh yêu…anh yêu…yêu mà…thôi anh xin…Uyên của anh càng béo càng xinh…hihi…”
….
-”Anh Minh!”
-”Sao, vợ gọi gì…”
-”Thèm ăn cóc…không ngủ được…”
Anh mắt nhắm mắt mở, nhìn đồng hồ, 3h sáng…Nếu là ông chồng bình thường chắc cáu tiết mất, hoặc được ông tốt cũng nịnh vợ bảo sáng mai đi mua, nhưng mà là đại gia nhà ta; vội vàng ra khỏi giường với điện thoại…tên thư kí còn ngái ngủ, nghe giọng sếp mà sốt cả người:
-”Một cân cóc, cho cậu 30 phút mang tới, hoặc mai nộp đơn xin nghỉ việc trên bàn tôi…”
….
-”Chồng!”
-”Bế vợ…10 vòng cầu thang, vợ căng thẳng lắm…đi cho thoải mái”
‘Hả?’
Một giây giật mình, xong may mà nàng lấy được chồng tốt, bế nàng đủ 10 vòng cầu thang, tuy có phải nghỉ giữa chừng năm bảy lần, nhưng xem ra, đại gia đã làm con thỏ “láo toét” hài lòng…
….
Nàng bụng bầu ở nhà cả ngày, trong khi anh đi làm sáng giải quyết một núi việc, từ trưa là có mặt ở nhà phục tùng vợ, chập tối là đã ngủ rồi…Vẫn như mọi ngày, nàng khó ngủ, vuốt ve cặp lông mày rậm rạp của anh, rồi mân mê khuôn mặt sáng ngời, hôn nhẹ một cái, vòng tay qua ôm lấy anh, nước mắt nàng khẽ rơi, bờ môi mấp máy: “Cảm ơn chồng nhé…chồng chiều hư vợ mất rồi…vợ giờ bắt nạt chồng nhiều quá…vợ hư nhỉ…nhưng vợ hứa, chỉ nũng tới khi con ra đời thôi…vợ hứa đấy!!!”…Đoạn, nàng rúc đầu vào иgự¢ chồng, ngửi mùi hương quen thuộc, dần dần chìm vào giấc ngủ. Người đàn ông vòng tay qua ôm lấy vợ mình, thơm lên trán, thì thầm: “Ngốc ạ…Anh chiều em cả đời cũng được…Miễn là em cứ luôn bên anh như này!!!”