Cơm Tối-”Có chuyện gì hả anh?”
-”À không, anh thấy em đi làm vất vả, lại còn về nấu ăn cho anh, anh cảm động lắm, nhưng nếu em mệt thì…”
-”Nỡm ạ, em không mệt, nấu ăn là niềm hạnh phúc của em mà”.
-”Ừ, thế từ mai 7h ngày nào anh cũng ăn tối ở đây nhé.”
Ngọc ậm ừ cho qua chuyện, tầm chiều tối hằng ngày chắc Uyên cũng chẳng có việc gì, nhưng có lẽ cô lần sau phải về sớm trước khi anh tới. Ngọc tuyệt nhiên không lo lắng tới chuyện Minh tới sớm sẽ gặp Uyên vì cô hiểu hơn ai hết thói quen đi bơi hàng chiều của Minh, dù trời có sập thì anh cũng không bao giờ bỏ. Ấy vậy mà cô đã nhầm…
Minh chuyển bơi sáng buổi sáng sớm, ngày nào tan việc cơ quan anh cũng tới nhà Ngọc lúc 5h30, ngày nào anh cũng dự định hôm nay sẽ chia tay với Ngọc, nhưng nghĩ nếu vậy anh chẳng còn lý do gì để gặp Uyên là anh không thể chịu được. Anh bỗng hiểu cảm giác của Hùng, hiểu vì sao nó có thể ba hoa trước hàng ngàn cô gái nhưng lại bị cứng lưỡi trước một người. Uyên cũng không hề hay biết chuyện gì cả, vẫn tưởng Ngọc bận quay phim nên đã thương lượng với Minh rồi. Uyên và Minh chỉ nói xã giao vài câu, Minh lấy lý do sofa phòng khách thấp, cúi mỏi lưng nên ngồi bàn trong bếp. Chiếc máy tính là cái cớ và cũng là lá chắn hoàn hảo cho Minh quan sát Uyên mà không bị nàng phát hiện. Hằng ngày anh đều háo hức tới chiều để được gặp Uyên, dù không nói chuyện với Uyên- nhìn nàng nấu ăn là anh mãn nguyện rồi. Cái cách nàng ngậm cái muôi, nhấp nhấp thức ăn thử xem đã vừa chưa, Minh nhìn mà chỉ muốn cắn cho một cái, người anh rạo rực, tim như muốn nhảy qua khỏi Ⱡồ₦g иgự¢, nhưng hễ Uyên quay người lại là như phản xạ, Minh lại cúi đầu vào máy tính gõ gõ…làm ra vẻ rất bận rộn.
Từ ngày Minh tới, Uyên cũng vui hẳn lên, chính nàng cũng hay xem giờ, mong ngóng từng hồi chuông để hết tiết học. Hết buổi học là nàng ba chân bốn cẳng chạy đi mua thức ăn qua nhà Ngọc, đôi lúc quay lại nhìn Minh chăm chú làm việc, Uyên nhận ra là Minh rất đẹp trai, vầng trán cao, ở anh có nét phong trần, hào hoa của một người đàn ông. Cái hoàn cảnh mỗi ngày như này làm nàng đôi khi nghĩ tới thật giống đôi vợ chồng trẻ, vợ nấu cơm, còn chồng tuy bận nhưng vẫn ngồi trong bếp làm việc để được gần vợ. Có những lúc, trái tim nàng đã loạn nhịp, lần loạn nhịp đầu tiên trong đời, thật trớ trêu, Uyên thầm trách:”Trái tim khốn nạn, sao bao nhiêu người khác mày không đập mà giờ đứng trước Minh mày lại đập chứ? Đập đập thì có ích gì? Minh là của Ngọc”. Uyên cố hít thở sâu, nhắc nhở người đàn ông trước mặt là người yêu của bạn mình, rằng mình cũng chẳng xứng với đại gia như anh ta, rằng Uyên phải kiềm chế tình cảm đó, nếu không nàng sẽ trở thành loại người không ra gì. Mỗi lần Uyên về, Minh cũng nhanh nhẹn cất đồ, lên tầng thượng hít thở, đợi thấy xe của Ngọc, cho cô ta thời gian dọn cơm rồi đủng đỉnh xuống nhà bấm chuông.
Hàng đêm, Ngọc vẫn soi mình trong gương, thầm cầu mong những vết cào cấu lần đó của lão đạo diễn mau khỏi, cả tháng nay cô đã phải nói khéo rằng đi quay phim từ sáng sớm nên mệt, nhằm để Minh không đòi hỏi chuyện ấy. Tự bôi thuốc mà Ngọc xót xa, cũng may là Minh tâm lý nên cô mới không bị phát giác, cô diễn quá giỏi nên đã coi thường mất tài diễn xuất của người khác rồi. Cô không biết rằng, có một thứ tình cảm cứ lớn dần, lớn dần theo ngày tháng- ngay trong căn bếp của mình!
Lời Tỏ TìnhMột buổi chiều nắng đẹp, chẳng thèm nghe người ở đầu dây điện thoại giải thích, Minh cúp máy, đi vào bếp:
-”Ngọc hôm nay ở lại ăn liên hoan cùng đoàn vì phim đã đóng máy.”
Uyên run cầm cập, từ lần ở làng Mộc Lan thì đây là lần thứ hai nàng đứng cạnh Minh sát như vậy, anh lại còn cố tình ghé sát vào tai nàng như để trêu ngươi, chả nhẽ Minh biết Uyên có cảm giác với anh nên cố tình thử nàng, xem nàng có thực là người bạn tốt của Ngọc không? “Okie, cứ thử đi, dù thế nào tôi cũng chả thèm thích anh đâu”. Nghĩ ngợi vẩn vơ, Uyên để con dao xén vào tay mình lúc nào không hay, nàng chưa kịp kêu đau thì cái người đó đã xót xa cầm lấy tay nàng ʍúŧ ʍúŧ. Khoảng khắc ấy, người Minh như tê dại, anh quá gần nàng, mùi thơm trên cơ thể nàng khiến anh choáng ngợp, anh không chỉ muốn ʍúŧ tay nàng, mà con muốn ôm nàng vào lòng, ăn tươi nuốt sống luôn cả nàng. Dụς ∀ọηg tràn ngập, mặt anh cũng đỏ bừng, cúi xuống, bờ môi anh chạm vào môi nàng, nàng như quên mất lí trí, bị anh mê hoặc… nhưng chỉ trong vài giây, nàng đã lấy lại bình tĩnh, đẩy anh rồi vội chạy ngay ra khỏi nhà. Uyên vừa chạy, nước mắt vừa rơi, nàng khóc vì nàng khinh, nàng căm giận chính bản thân mình, sao nàng có thể làm vậy với người bạn tốt, tạo công ăn việc làm cho mình chứ? Đáng nhẽ nàng không được cho anh cầm tay ngay từ đầu chứ? Cảm giác tội lỗi dày vò nàng, nàng chỉ biết chạy, chạy và chạy,..
Minh đuổi theo Uyên, túm lấy tay nàng. Nàng vùng vằng định bỏ chạy nhưng anh ôm chặt lấy nàng, đợi nàng bình tính hơn một chút, anh mới thổ lộ:
-”Tôi thích em!”
Lời nói ngọt ngào Uyên có nằm mơ cũng chẳng nghĩ tới, nhưng sao nghe câu ấy cô thấy căm phẫn tức giận, tát anh một cái như trời giáng:
-”Thằng khốn nạn! Anh là người yêu của Ngọc đấy!”
Minh chua xót:
-”Chuyện của tôi và Ngọc dài lắm, nhưng với tôi thì chuyện ấy đã chấm dứt vài tháng trước rồi!”
-”Vâng, anh thích tôi ư? Giả như giờ tôi và anh yêu nhau, sau này anh có hứng với một người khác thì anh cũng bảo anh thích cô ta và bảo rằng tôi và anh chấm dứt ư? Anh là loại gì hả?”
Uyên nhìn Minh, cái nhìn đầy nghiêm túc, oán trách, nàng tự nhủ chính nàng cũng thích anh mất rồi, làm gì có tư cách mà mắng anh, thà rằng cứ để nàng thích anh đơn phương, nàng sẽ chôn chặt trong đáy lòng, chỉ cần được gặp anh hằng ngày, biết anh vẫn hạnh phúc là đủ rồi, giờ đây nàng phải làm sao? Có lẽ cuối tháng nàng sẽ xin nghỉ việc chăng? Uyên quay đầu bước đi, Minh đứng sững sờ, biểu cảm của Uyên – nếu không có chút gì rung động với anh, liệu nàng có như vậy?”Tôi sẽ đường đường chính chính hẹn hò và yêu em, rồi em sẽ hiểu!”, nghĩ vậy, anh rút điện thoại, nhắn tin cho Ngọc, cái tin nhắn mà nhẽ ra anh phải gửi từ lâu rồi mới phải:”Mình chia tay đi.”
Rạn NứtChưa kịp ăn mừng đóng máy bộ phim, Như Ngọc đã ૮ɦếƭ lặng khi nhìn thấy hai vạch đỏ trên que thử; linh tính bất an, Ngọc bỏ bữa, cô nhanh chóng đến bệnh viện gần đó, kết quả chẳng như cô mong đợi, em bé được ba tháng hai tuần tuổi. Ngọc khóc ròng, lo lắng đến toát cả mồ hôi, cô rút điện thoại ra nhắn tin cho cha của đứa trẻ trong bụng mình, đợi chờ…
Chẳng còn tâm trí mà liên hoan, cô lái thẳng xe về, trong lòng rối bời. Một ngày đầy bất ngờ, cô cũng không thể ngờ rằng, cô được chứng kiến toàn bộ cảnh ôm ấp nồng thắm của người yêu, nhưng lại không phải với cô – mà với cái đứa cô thuê làm giúp việc nấu ăn kia? Mặt nóng bừng, giận dữ, không kìm nổi bình tĩnh; toan xuống đánh nhau một trận thì chuông điện thoại kêu; nhận được hai tin nhắn, một tin: “Mình chia tay đi” và tin kia chỉ một từ, ba chữ:”Phá”. Tổng cộng, chỉ vỏn vẹn 5 chữ, chỉ 5 chữ thôi mà làm cô cảm giác như mình đang xuống địa ngục. Không phải là cô chưa từng nghĩ việc đổ thừa cho Minh, nhưng cô lo sợ, nếu đẻ con ra mà không giống anh, rồi ngày nay khoa học phát triển, chỉ cần 1 sợi tóc thôi cũng đủ tố cáo cô. Đang lúc mọi thứ quay cuồng thì Uyên gọi điện tới:
-”Ngọc à, hết tháng này mình xin nghỉ làm nhé, lịch học của mình bận quá…!”
Ngọc không buồn nghe hết. “Lẽ nào nó đã lên kế hoạch dụ dỗ anh những lúc mình không có nhà? Nó đã nói những gì với anh? Con yêu tinh đó đã cho anh ăn gì?” Ngọc dường như phát điên, cô kêu gào, cô chửi rủa:”Ba năm cấp 3 là chưa đủ hay sao? Tại sao vẫn tiếp diễn, tại sao, tại sao? Không, mày không thể làm thế Uyên ạ, tao không cho phép, con chó ૮ɦếƭ, tao sẽ chiến đấu tới cùng, mày không thể ςướק đi anh Minh.” Thao thức không thể ngủ, suy đi tính lại, cuối cùng Ngọc cũng đợi được tới 4h chiều, cô nhắn tin cho Uyên:”Bạn tới đi, ăn liên hoan buổi cuối, dạo này mình cũng bận quá, hôm nay chúng mình hàn huyên tâm sự” rồi dùng sim khác nhắn cho Minh:” Em đây, hôm qua em để quên máy ở trường quay, nhớ anh quá, chiều nay qua sớm nhé, em chiều… xxx”.
- “Anh cũng có chuyện muốn nói với em, xong việc anh qua”. Minh trả lời.
“Em mong là chúng ta không bao giờ nhắc tới chuyện đó, anh là của em, chỉ của em thôi”. Nghĩ vậy, Ngọc cười phá lên, đoạn cô dậy trang điểm, nhìn thẳng vào gương, thù hằn, đừng hòng ai lấy đi cái gì của cô cả.
-”Tới sớm hơn tớ tưởng?”
-”Ừ, tớ hết tiết học nên qua đây luôn, sao bạn không đóng cửa?”
-”À, anh Minh tới đây bây giờ” Nhìn sắc mặt Uyên thay đổi khi nhắc tới Minh mà Ngọc chỉ muốn tát cho vài phát, nhưng cô cố nhịn, tươi cười:” Mình tranh thủ vừa nấu ăn vừa trò chuyện nhé, bạn dạy mình vài tuyệt chiêu đi.”
Đôi bạn rất vui vẻ, Ngọc đòi Uyên dạy cho cách tỉa rau quả, cho tới khi nghe thấy tiếng cạch cửa, biết là Minh về, cơ hội đã tới, cô liền cảnh cáo nhẹ:
- “Mày đừng mong ςướק bất cứ thứ gì khỏi tay tao, con chó.”
Uyên chưa kịp nói gì thì Ngọc đã dùng tay xô đổ hết bát đũa trên bàn, nắm lấy đầu dao mà Uyên đang cầm, gào thét nức nở:
-”Mình xin bạn, đưng làm thế, mình biết bạn thích anh Minh, bạn hận mình, nhưng đứa trẻ không có tội”.
-”Bạn làm sao vậy?”
Uyên cố rút dao ra khỏi tay bạn, Ngọc xô đổ chiếc bàn, tự để người trượt ngã ra đằng sau. Lúc Minh vào thì mọi chuyện đã quá muộn. Uyên đứng như trời chồng với con dao nhỏ giọt, Ngọc nằm dưới đất, máu lênh láng khắp sàn nhà, anh vội bế Ngọc lên, cô thở gấp, rất yếu, giọng thì thào:”Anh ơi, cứu lấy con của hai đứa mình…” rồi ngất lịm. Minh nhìn Uyên, cái nhìn làm nàng lạnh cả sống lưng, ánh mắt trừng tức giận, đoạn, anh vội bấm số gọi xe cấp cứu.