Một giờ trước, Chu Tự Hành còn đang cùng Triệu Kha tám nhảm liên thiên, đối phương vẫn luôn dụ cậu đến tham dự salon nghệ thuật.
“Tao nghe nói tiệc tối nay sẽ có rất nhiều họa sĩ tham dự đó.” Ở đầu bên kia điện thoại, giọng Triệu Kha đầy kích động: “Không biết có nữ họa sĩ xinh đẹp nào không.”
Nhắc đến họa sĩ, trong đầu Chu Tự Hành không khỏi nhớ tới bóng dáng kia.
“Từ lúc nào mà mày lại thích họa sĩ như vậy?” Chu Tự Hành đeo tai nghe, nhắm mắt chờ trang điểm. Sự kiện cậu tham gia đêm nay là một liên hoan phim độc lập với quốc tế. Nam diễn viên ở lứa tuổi 20 chỉ có mình cậu được mời, còn lại đều là những diễn viên lão làng, thâm niên sâu, tay cầm đầy giải thưởng. Tưởng Nhân nãy đã dặn dò đi dặn dò lại, Chu Tự Hành hiểu được lo lắng của cô, đây chính là cơ hội mở đường của cậu.
Triệu Kha ở đầu dây bên kia trêu trọc: “Hai hôm trước tao thấy CP của mày lên Hot search, sau đó tao đã ngắm rất kỹ ảnh và video của anh ta. Tao phát hiện khí chất của người làm nghê thuật đúng là không giống bình thường chút nào, không biết diễn tả sao luôn. Với cả anh ta trông giống con gái nhỉ, còn xinh đẹp hơn cả con gái. Người ta có em gái không? Có xinh giống vậy không? Giới thiệu cho tao đi?”
Chu Tự Hành nhíu mày, giọng điệu không vui rất rõ ràng: “Mày cút xéo cho tao nhờ.”
“Nói đùa thôi, đáng tiếc ghê, diện mạo như vậy nhưng lại không phải con gái.” Triệu Kha thay đổi đề tài, dù sao cũng là bạn nối khố, hắn quá rõ nhược điểm của Chu Tự Hành để trêu chọc: “Aiz, gần đây không thấy mày nhắc về chị gái mỗi tình đầu nha, có gì đấy sai lắm.”
Bị chọc trúng tâm sự, Chu Tự Hành có hơi chột dạ: “Nói gì thế chứ…”
“Thật đó, lâu lắm rồi tao không nghe thấy mày nhắc tới, đúng là kì lạ.” giọng điệu của Triệu Kha vô cùng đểu cáng: “Không phải mày thay lòng đổi dạ rồi đấy chứ?”
Chu Tự Hành mãi không nói được lời nào khiến Triệu Kha giật mình: “Này…Mày không sao chứ? Sao lại không nói gì thế?”
Một lúc lâu sau, Chu Tự Hành mới mở miệng: “… Tao hỏi mày cái này, nếu ngay từ đầu mày đã biết một người rất thích nói dối, sinh hoạt cá nhân thì hỗn loạn, thích đùa bỡn tình cảm của người khác, đặc biệt là thích vứt bỏ người nảy sinh tình cảm với mình, người như thế, mày sẽ nảy sinh cảm tình chứ?”
“Cảm tình mà mày nói là kiểu kia á?” Trong lòng Triệu Kha luôn mặc định Chu Tự Hành thích con gái, nhưng hắn nghe một lượt miêu tả thì lại thấy giống như là con trai, vậy nên hắn tự động nghĩ “cảm tình” mà Chu Tự Hành nói chính là tình cảm bạn bè: “Tao cảm thấy cái này phải xem có thể nói chuyện chung được không. Trong giới của bọn mình không phải có rất nhiều loại người này sao? Thích chơi bời, không bao giờ đối đãi chân tình với người khác, này là bệnh thiếu gia thôi. Nhưng tao không ngại làm bạn với kiểu người như vậy, có người tuy mặt tình cảm rất tồi, nhưng đối đãi với bạn bè lại rất nghĩa khí, cũng phải tùy vào từng người nữa.”
Chu Tự Hành biết Triệu Kha không hiểu được lời cậu muốn nói. Cậu cũng không biết tại sao lại muốn hỏi hắn. Cậu chỉ cảm thấy hiện tại bản thân đang ở trong giai đoạn mê mang. Nói thật thì cậu ghét việc chỉ có thể cùng Hạ Tập Thanh dừng lại ở quan hệ lấp lửng này. Cậu muốn chiếm hữu, ý nghĩ này giống như cỏ dại không ngừng sinh trưởng trong đầu cậu, sắp bức cậu phát điên.
Vì sao cậu không thể thương bản thân một chút?
Vì sao loại Dụς ∀ọηg chiếm hữu đáng sợ này lại xuất hiện trên người cậu?
Chỉ cần nghĩ đến những việc Hạ Tập Thanh đã làm trong quá khứ, Chu Tự Hành đã mất tự tin. Nhiều người như vậy, nhưng không một ai có thể giữ được trái tim anh. Làm sao cậu dám cho rằng bản thân đặc biệt được chứ? Biết bao người đã ngọt ngào, thân mật với anh, thậm chí còn từng có mối quan hệ sâu sắc với anh hơn cậu, nhưng bọn họ đều thua trước trò chơi tình ái của anh, không một ai là ngoại lệ.
Cậu đã thua, chỉ là đang ngụy trang rằng bản thân vẫn còn tỷ lệ chiến thắng.
Một khi tâm tư của cậu bị chọc thủng, có lẽ Hạ Tập Thanh sẽ không hề do dự mà vứt bỏ cậu.
Nếu kết quả là như vậy, thì Chu Tự Hành tình nguyện nhốt mình lại trong cái bẫy giả dối, ngọt ngào này. Dù Hạ Tập Thanh chỉ muốn chơi bời, thì ít nhất cậu vẫn có khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủi.
“Ừm, mày nói cũng đúng.” Chu Tự Hành trả lời có lệ hai câu, không ngờ Triệu Kha lại nói tiếp: “Tuy nói vậy, nhưng mày là người chính trực, chắc hẳn sẽ không muốn qua lại với loại người ý đâu. Mày thích kiểu con gái thiên sứ còn gì.”
Hoàn toàn trái ngược với lời mày nói, Chu Tự Hành thầm nghĩ, duy trì sự trầm mặc.
Cậu không những qua lại, mà còn thích luôn loại người ý.
“Mày có tới không đây? Nếu mày tới, tao với mày có thể đến cùng với nhau.”
“Tao đang tham gia sự kiện, giờ đang làm tóc đây này.” Stylist bắt đầu chỉnh kiểu tóc cho cậu, hai người cũng kết thúc cuộc trò chuyện.
Ai ngờ Chu Tự Hành vừa mới nghe xong màn phát biểu của một vị đạo diễn người Italy thì nhận được tin nhắn của Triệu Kha. Cậu khá bất ngờ, hóa ra hoạt động mà Hạ Tập Thanh nói và salon nghệ thuật mà Triệu Kha nhắc đến là cùng một hoạt động?
Nghĩ lại thì cũng không có gì bất ngờ, lấy thân phận của Hạ Tập Thanh tham dự salon nghệ thuật là hết sức bình thường. Bây giờ đến lượt cậu hối hận. Nếu biết sớm thì lúc nhận được thư mời cậu sẽ đi ngay. Tuy nhiên lúc ấy cậu bận tâm quá nhiều thứ, dù là thân phận minh tinh, hay là bối cảnh gia tộc, nhưng thân phận này đều chói mắt quá mức, tham dự loại hoạt động này còn khó chịu hơn việc tham dự thảm đỏ toàn minh tinh. Ít nhất cái sau còn có đồng nghiệp chia sẻ độ chú ý. Hơn nữa đêm nay vốn dĩ đã có sắp xếp khác, cậu cũng chỉ có thể từ chối.
Nếu cậu biết Hạ Tập Thanh sẽ đi, có lẽ chưa kịp suy xét cái gì đã lập tức nhận lời.
Trong bữa tiệc, Triệu Kha trộm ngắm Hạ Tập Thanh, di động khẽ rung.
[Hành Hành: Anh ấy đi một mình?]
[Kha Tử: Hình như thế, nãy giờ vẫn luôn một mình. Nhưng mà anh ta chói mắt quá, nam nữ đều muốn tiếp cận, nên bận rộn lắm.]
Nhìn mấy chữ cuối cùng, Chu Tự Hành chỉ cảm thấy máu đang dồn lên não. Dường như cậu có thể tưởng tượng được khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tập Thanh đang mang dáng vẻ dịu dàng, thanh lịch uống rượu, nói chuyện cùng người khác.
Bữa tiệc kiểu này, người đi đều là những người có thể cảm thấu, hiệu biết về nghệ thuật. Có phải bọn họ đều chơi rất thân với Hạ Tập Thanh không? Hay liệu có thể mới gặp mà như đã quen thân không?
Trái tim đột nhiên nóng nảy.
[Hành Hành: Có những ai tham dự? Tao có quen không?]
Triệu Kha cũng không nghĩ nhiều, nhìn thoáng quanh sân, cấp tốc trả lời tin nhắn.
[Kha Tử: Hơn một nửa đều là người mày biết, hầu hết đều ở cùng khu với bọn mình. Bữa tiệc này do Chung Trì tổ chức, nên còn mời vài phú nhị đại với doanh nhân đến. Mày không biết đâu, trước cửa toàn siêu xe thôi. Mất công hôm nay tao còn cố ý lái chiếc xe khiêm tốn dến, sợ bị báo cáo, liên lụy đến ba với anh tao. Vẫn là phú nhị đại thoải mái hơn, muốn khoe khoang thế nào thì khoe khoang.]
Càng nói càng đi xa, Chu Tự Hành bực bội muốn bốc hỏa.
Cậu không biết làm sao để Triệu Kha giúp mình canh Hạ Tập Thanh giúp mình. Nếu nói thẳng ra chắc chắn hắn sẽ cảm thấy kì lạ, nhưng nếu nói bóng nói giói thì cậu lại không tin tưởng chỉ số thông minh của Triệu Kha có thể hiểu hay không.
[Hành Hành: Tính cách Hạ Tập Thanh khá đơn thuần, ngoài vẽ tranh ra thì cái gì cũng không biết. Mày giúp tao chăm sóc anh ý một chút nhớ, nếu có chuyện gì thì báo tao một tiếng.]
Triệu Kha buồn cười nghĩ, có thể có chuyện gì xảy ra chứ. Mà cho dù có gì xảy ra thật thì mày có thể là gì, nghĩ mình là siêu nhân cứu vớt thế giới chắc?
Có điều lớn lên cùng cậu, nên so với ai khác, hắn biết rõ tấm lòng chính nghĩa của Chu Tự Hành, nên cũng không cảm thấy có gì kì lạ. Hơn nữa ở trong lòng hắn, Hạ Tập Thanh đúng là rất phù hợp với hai chữ “đơn thuần” theo lời Chu Tự Hành.
Thôi được rồi, hẵn sẽ làm sứ giả hộ hoa một lần, à không, hộ thảo* chứ.
(Chắc cái này giống với “giáo hoa” và “giáo thảo”, “thảo” ở đây chắc là nam.)
Sau khi cất điện thoại đi, vừa quay đầu lại đã không thấy Hạ Tập Thanh đâu, cả người đàn ông vừa nói chuyện cùng anh ta cũng biến mất. Triệu Kha bắt đầu hoảng rồi, vừa mới hứa rất hay xong, nhanh như vậy đã tự vả.
“Đm, đi đâu rồi….” Triệu Kha tìm kiếm khắp nơi như chú ruồi mất đầu. Vừa quay lại đã va phải một cô gái mặc váy nhung đen dài.
“Xin lỗi, thật xin lỗi.” Triệu Kha liên tục xin lỗi, bỗng phát hiện cô gái này trông rất quen: “Cô là…” Đầu óc hắn trống rỗng, không nhớ nổi cái gì, rõ ràng cái tên kia đã ngấp nghé ngay bên miệng rồi.
Không ngờ cô gái chủ động nở nụ cười: “Cả tối nay tôi đều ở trong cái bầu không khí xấu hổ, bị người ta bảo trông quen mà không gọi được tên này.”
Vừa nghe thấy giọng nói của cô, ngay lập tức Triệu Kha đã nhớ ra: “Cô là Nguyễn Hiểu! Có đúng không?”
Lúc lên TV, Nguyễn Hiểu luôn theo phong cách ngọt ngào, tóc nâu dài vừa dịu dàng, vừa đáng yêu. Lúc này tóc đã nhuộm lại về màu đen, màu môi đỏ thẫm phối với váy liền thân nhung đen dài, làm thẳng nam Triệu Kha suýt không thể nhận ra.
“Cô tới đây…?”
Nguyễn Hiểu hất cằm về phía bên phải: “Tôi tới cùng với ba.”
Nhóm đang tụ lại đều là doanh nhân giàu có, Triệu Khan ngay lập tức nhận ra: “Cô là con gái của Nguyễn Chính Đình?”
Cô nhún vai, cười tươi tắn, xinh đẹp động lòng người: “Còn anh là con trai Triệu cục trưởng.”
“Đừng, đừng, đừng.” Triệu Kha sợ nhất người khác chụp mũ cho hắn. Đang nói chuyện hăng say chợt nhớ tới nhiệm vụ Chu Tự Hành giao cho: “A, đúng rồi, cô có thấy Hạ Tập Thanh không?”
“Hạ Tập Thanh?” Nguyễn Hiểu hơi ngạc nhiên: “Anh bảo Tập Thanh quay chương trình với tôi á?”
“Đúng vậy.” Triệu Kha lại nhìn quanh một lượt: “Vừa mới nãy tôi còn nhìn thấy anh ấy, có lẽ anh ấy đến với thân phận họa sĩ. Lúc nãy anh ấu còn đang uống rượu ở khu nghỉ ngơi, có một người đàn ông mặc âu phục màu đỏ rượu đến gần, nhưng vừa quay đi quay lại đã không thấy người đâu.”
Sắc mặc Nguyễn Hiểu bỗng trở nên khó coi: “Âu phục màu đỏ rượu, người anh nói có phải chạc tuổi chúng ta đúng không?”
“Đúng rồi. Cả bữa tiệc có mình hắn là ăn mặc lòe loẹt nhất, mùi nước hoa thì nồng đến tận trời.”
Bên cạnh có một người đi qua, Nguyễn Hiểu làm bộ thân thiết vòng lấy cánh tay của Triệu Kha, nhỏ giọng nói: “Chắc anh không biết người này, anh ta là Ngụy Mân. Ở trong giới của chúng ta, danh tiếng cực kì kém.”
Mặc Triệu Kha nóng lên, còn chưa nghe rõ Nguyễn Hiểu nói cái gì, đã bị Nguyễn Hiểu dẫn tới chỗ vắng người. Còn chưa kịp vỗ về trái tim trai thẳng của mình, Nguyễn Hiểu đã buông tay ra.
“Sinh hoạt cá nhân của anh ta cực kì thác loạn, nam nữ đều ăn, còn thích bao dưỡng minh tinh với hot face mạng.”
Lúc này Triệu Kha đã nghe rõ, nhớ lại sự ân cần vừa rồi của Ngụy Mân, hắn nhíu màu: “Nhưng mà…nếu Hạ Tập Thanh không đồng ý, hắn cũng không thể làm gì nhỉ?”
“Đây mới là điều tôi lo lắng.” Biểu cảm của Nguyễn Hiểu rất nghiêm túc: “Cơ bản anh ta đều dùng vài thủ đoạn không tốt đẹp để ép buộc.”
“Đm, tôi phải nhanh chóng tìm được Hạ Tập Thanh mới được.”
“Tôi đi với anh.”
Triệu Kha là đồ thô cứng, không hề phát hiện Nguyễn Hiểu còn không hỏi mình tìm Hạ Tập Thanh làm gì, cũng chẳng hỏi vì sao Nguyễn Hiểu lại biết hắn, đã cùng Nguyễn Hiểu vòng tới vòng lui khắp biệt thự Chung gia. Đi tới đi lui thì đến một khu vườn nhỏ.
Hạ Tập Thanh vốn muốn lấy cớ hút thuốc để đuổi Ngụy Mân đi, nhưng Ngụy Mân không chịu buông tha, lấy xì gà ra xun xoe. Tuy anh cũng là phú nhị đại, nhưng vởi nguyên nhân gia đình nên rất ít khi tham dự những bữa tiệc thế này, rất nhiều còn không biết Hạ Vân Khải có một người con trai là anh.
“Tranh của cậu tôi đã từng xem rồi, vẽ rất đẹp.” Ngụy Mân chủ động đưa cho anh một ly rượu: “Tôi ngưỡng mộ nhất là người có tài hoa.”
Nghe hắn ta nói đến nói đi đều là tranh với vẽ, 80% cho rằng anh được mời đến với thân phận họa sĩ nổi tiếng trên mạng.
Hạ Tập Thanh mỉm cười, từ chối ly Cocktail màu xanh lam trong tay hắn, cũng không đáp lại.
“Hóa ra cậu không thích uống Cocktail à, đúng đấy, loại rượu này uống vào có khác gì nước đường đâu, quá nhạt nhẽo.” Hắn đặt ly rượu lên quầy, đưa điếu xì gà đến tước mặt anh: “Cái này mới mang lại hứng thú này, máy bay tư nhân vận chuyển từ Dominica đấy, thử đi.”
Đúng là người giàu không chịu một chút thiệt thòi. Hạ Tập Thanh cười nhạt, không nói lời nào. Thuốc đã được nhét thẳng vào tay, anh cũng lười đẩy ra, ngón tay kẹp lấy, tùy ý để Ngụy Mân châm thuốc. Ánh lửa cam vừa sáng lại tắt, anh nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn.
“Tôi nghe đạo diễn Côn nói nam hai của “Theo dõi” đã quyết định là cậu.” Ngụy Mân cười cười: “Là thế này, chắc cậu còn chưa biết, lần trước khi thảo luận về bộ phim cậu còn chưa có mặt. Lúc ấy vẫn còn giữ nhân vật nữ chính, tôi đầu tư bộ phim “Theo dõi” này…”
“Thế thì sao?” Hạ Tập Thanh nhấc mi mắt, hương xì gà quanh quẩn trong khoang não, anh biếng nhác nhả khói thuốc, sương khói làm cặp mắt đào hoa kia trở nên ௱ôЛƓ lung, quyến rũ, nhưng lại mang theo ý khinh miệt rất rõ ràng.
Ngụy Mân sửng sốt, không ngờ được anh sẽ hỏi lại như vậy: “A…Ý của tôi là, không biết sau nửa đêm nay cậu có thời gian không? Tuy tôi không am hiểu nghệ thuật lắm, nhưng lại rất thích sở hữu những đồ vật xinh đẹp. Không phải cảnh đẹp ý vui sao? Tôi muốn treo trong nhà một bức tranh, không biết đại họa sĩ Hạ có thể nể cái mặt này, cho tôi vài ý kiến được không?” Nói xong, hắn cười rộ lên, ôm lấy vai Hạ Tập Thanh: “Nếu có thể mượn tay của cậu, thì đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này.”
Nguyễn Hiểu và Triệu Kha tìm khắp biệt thự Chung gia, cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng Hạ Tập Thanh ở tầng ba. Ai ngờ vừa đi đến gần đã trông thấy Ngụy Mân đang ôm bả vai Hạ Tập Thanh, nhìn từ phía sau trông rất thân mật. Triệu Kha do dự chốc lát đã bị Nguyễn Hiểu kéo ra sau cánh cửa kính màu sắc sặc sỡ phía trước sân thượng.
“Sao phải trốn làm gì?”
“Giờ nhà tôi đang giục tôi kết hôn.” Nguyễn Hiểu phồng miệng: “Nếu như bị người khác nhìn thấy tôi đi theo Ngụy Mân, có khi lại tưởng rằng tôi có ý với anh ta, rồi nhỡ may có người rảnh rỗi không có việc gì làm, tác hợp tôi với anh ta, thế là tôi sẽ xong đời.”
Hai chúng ta… Triệu Kha nhìn cánh tay đang nắm lấy tay mình của Nguyễn Hiểu, yết hầu nhấp nhô, cuối cùng vẫn không nói ra, quyết định làm chính sự trước: “Cái đó, trông Hạ Tập Thanh thân thiết với anh ta như vậy, sẽ không thật sự cái đó đó chứ…”
“Sẽ không đâu, Tập Thanh không phải loại người ý.” Nguyễn Hiểu cách một lớp cửa kính nhìn sáng, nhưng đúng là Hạ Tập Thanh không đẩy tên kia ra.
“Tách”, là tiếng chụp ảnh, Nguyễn Hiểu quay đầu nhìn Triệu Kha đang giơ di động: “Anh làm gì vậy?”
“Tôi chụp gửi cho Hành Hành xem.”
“Vì sao phải cho cậu ấy xem?” Nguyễn Hiểu hỏi câu hỏi phát ra từ tận linh hồn.
Triệu Kha sửng sốt chốc lát: “Ừ nhỉ, vì sao ta?”
Hai người trầm mặc hai giây, sau đó đồng thời hỏi một câu: “Anh/cô đu Tự Học sao?”
Đm, đúng là người đồng đạo rồi. Nguyễn Hiểu vỗ vỗ vai Triệu Kha: “Tốt lắm, giờ chúng ta là bạn bè.”
Chuyện gì đang diễn ra đây…
Di động Triệu Kha đột nhiên rung vài cái, vừa mở ra, quả nhiên là Chu Tự Hành.
[Hành Hành: Chuyện gì thế này?]
[Hành Hành: Người ôm anh ấy là ai?]
[Hành Hành: Không phải mày nói với tao sẽ trông coi anh ấy sao?]
Triệu Kha cũng nóng nảy, hùng hục gõ chữ trả lời.
[Kha Tử: ĐM, anh Hành, mày không thể nói như vậy. Tao không phải đang nhìn người giúp mày đây à, nhưng Hạ Tập Thanh tự đồng ý cho người ta ôm, chẳng lẽ tao còn phải xông lên tách người ra, rồi mắng tên kia là: “Tránh ra, đây là người của anh em tao.” à. Mà hơn nữa, Hạ Tập Thanh là gì của mày đâu.]
Chu Tự Hành ở bên kia điện thoại nhận được một chuỗi tin nhắn dài, sửng sốt một lúc lâu.
Đúng thế, Hạ Tập Thanh là gì của cậu đâu chứ.
Bạn đang �
Anh chấp nhận để người khác ôm thì cậu có thể làm gì bây giờ. Đừng nói Triệu Kha, ngay cả cậu nếu ở đó, cũng không thể nói với tên kia rằng, đây là người của tôi.
Thấy Chu Tự Hành mãi không trả lời lại, Triệu Kha hơi luống cuống, cảm thấy mình nói khó nghe quá rồi. Nhưng hắn cũng thật sự không hiểu, Hạ Tập Thanh đã là người lớn như vậy rồi, Chu Tự Hành còn khẩn trương cái gì.
Đầu óc hỗn độn bỗng lóe sáng.
Fuck.
Fuck Fuck.
Hắn ngơ ngác nhìn về phía Nguyễn Hiểu.
“Cô nói xem, chúng ta không phải đã đu trúng hàng real chứ?”
***
Hút một điếu xì gà mà cả dạ dày ghê tởm.
Hoặc có lẽ do người trước mắt quá ghê tởm. Hạ Tập Thanh thật sự không chịu nổi nữa, một tay xốc Ngụy Mân lên, tay kia cắm điếu xì gà hút dở vào ly Cocktail màu lam, lạnh lùng nói.
“Mày mời không nổi tao đâu.”
Biểu cảm trên mặt Ngụy Man biến đổi, thấy Hạ Tập Thanh không biết thức thời thì lửa giận bùng lên, nhưng gương mặt này thật sự rất hợp gu của hắn. Lần trước ở trước phòng Vân Thủy mới nhìn thoáng qua mà đã nhớ thương rất lâu, không ngờ lần này lại gặp được, tất nhiên hắn sẽ không buông tha.
Đầu lưỡi đá lên khoang miệng, Ngụy Mân chỉnh sửa lại cổ áo âu phục: “Họa sĩ Hạ, cậu ra ngoài khi hỏi thăm đi, Ngụy Mân tôi ở Bắc Kinh này có địa vị gì. Bao nhiều người cầu xin mà ngay cả cái liếc mắt tôi còn không cho. Tôi tâng bốc cậu như vậy, là vì muốn kết bạn với cậu, cậu cũng đừng giở cái thói đáng tởm của đám nghệ thuật gia của các người ra với tôi, đúng là nực cười.”
Khóe miệng Hạ Tập Thanh nhếch lên, cười lạnh.
“Kết bạn?”
Sắc mặt của anh đã hoàn toàn lạnh lẽo.
“Mày cũng xứng?”
Nói xong, Hạ Tập Thanh xoay người đi ra khỏi sân thượng.
Thấy Hạ Tập Thanh sắp đi tới, Triệu Kha sợ bị lộ tẩy, nhưng Nguyễn Hiểu lại khá bình tĩnh, túm lấy áo khoác của Triệu Kha xoay nửa vòng, làm hắn đưa lưng về phía Hạ Tập Thanh, còn chính mình thì được Triệu Kha che lấp, ngụy trang thành một đôi tình nhân đang ôm nhau.
“Chúng ta cùng xuống chứ?” Nguyễn Hiểu buông tay ra, đôi mắt nhìn chằm chằm Hạ Tập Thanh, không nghe thấy Triệu Kha đáp lại. Cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Kha đang ngốc nghếch nhìn mình.
“Này.”
“Đi, đi ngay thôi, người trước ngã xuống sẽ lại có người sau tiếp bước, ngựa không thể dừng vó, cứ thế mà đi.” Triệu Kha hoảng hốt liền bắt đầu nói nhảm, làm Nguyễn Hiểu bật cười: “Còn rất có tài nha, đi thôi.”
Hạ Tập Thanh ghê tởm mãi không thôi, lúc xuống cầu thang đầu óc anh choáng váng. Vừa rồi hình như anh đã nhìn thấy Nguyễn Hiểu, cô ấy luôn đi cùng thiếu niên nhìn trộm anh lúc nãy. Cũng không biết có việc gì, anh vốn định chào hỏi một câu, nhưng thấy cô rõ ràng đang trốn tránh mình, nên Hạ Tập Thanh cũng theo cái bậc thang này bước xuống, miễn cho phải bối rối. Thầm nghĩ nên vào nhà vệ sinh một lát, rồi quay lại giả bộ ngẫu nhiên gặp được cô rồi chào một tiếng, sau đó là có thể về thẳng nhà rồi.
Bữa tiệc tối nay đúng là nhàm chán cực độ, làm bẩn cả tinh thần nghệ thuật.