Anh Chỉ Cần Em - Chương 15

Tác giả: Thẩm Dạ Diễm

Khoảng cách
Không biết có ai nói với em chưa anh rất để tâm.
Để tâm khoảng cách của thành phố này
Không biết có ai nói với em chưa
(Trần Sở Sinh)
Sáng hôm sau, đang lúc Bạch Ký Minh mặc áo khoác vào người thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Thì ra là nhân viên quán ăn nhanh dưới lầu đến đưa sữa đậu nành và quẩy vừa ra lò. Tiền đã thanh toán rồi, nhân viên chỉ việc đưa đồ ăn đến theo địa chỉ có sẵn mà khách yêu cầu.
Bạch Ký Minh đặt áo khoác xuống, lấy kéo cắt nắp hộp nhựa, đổ sữa đậu nành nóng hổi ra bát, uống một hớp, cảm thấy rất ấm bụng.
Bắt đầu từ hôm đó, bất luận bữa sáng hay bữa tối, nhân viên các quán ăn luôn xuất hiện đúng giờ đưa đến tận tay Bạch Ký Minh. Đúng chín giờ tối, Liêu Duy Tín sẽ gọi điện tới, sau đó nói chuyện mất một tiếng.
Trong căn phòng vắng vẻ, chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng đó kể chuyện của mình. Hồi nhỏ sống ở nhà bà ngoại dưới quê, anh đã vứt giày vào nồi, hấp cùng bánh bao như thế nào; hay là lúc đi học thì lén lút dùng kéo cắt tóc các bạn nữ, bắt chước tiểu thuyết kiếm hiệp kết nghĩa huynh đệ, anh đã nhuộm tóc hút thuốc để ra dáng đại ca, đại học thì tổ chức dạ hội liên hoan, còn đi xin trợ giúp từ đàn anh đàn chị mà mình quen biết. Nói đến những chỗ thú vị, ngay cả Bạch Ký Minh cũng phải bật cười. Khó mà tưởng tượng một người đàn ông trưởng thành chững chạc như Liêu Duy Tín bây giờ cũng có những lúc nghịch ngợm khờ dại như thế.
Đương nhiên, anh cũng có lúc phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi, không ra mắt được sản phẩm mới, cũng phán đoán sai lầm, đầu tư thất bại, sau mấy năm nồ lực gian khổ, cuối cùng cũng có được chút thành tựu. Có điều Liêu Duy Tín rất thản nhiên, thậm chí coi như truyện cười kể lại cho Bạch Ký Minh nghe.
Cho dù anh nói gì, Bạch Ký Minh cũng không đáp lại, chẳng lên tiếng. Cũng có những tối, cả hai đều không ai nói gì, chỉ lắng nghe hơi thở của đối phương yên bình chậm rãi, từng chút từng chút thấm vào trong tim.
Sau đó vang lên giọng nói chân thành sâu lắng của Liêu Duy Tín: “Ký Minh, tôi yêu cậu”.
Giải đấu thử Olympic cuối cùng cũng kết thúc, ai nấy đều thở phào, hò reo sung sướng. Năm sau Olympic mới chính thức bắt đầu, còn một năm nữa, vất vả hay không tới lúc đó bàn tiếp.
Các giáo viên và tình nguyện viên tham gia giải đấu thử được nhà trường cho nghỉ ngơi một tuần. Đồ Tử Thành vừa nghe được tin này, lập tức bảo Bạch Ký Minh không được có hẹn với ai, phải đi leo núi ngắm lá phong với anh ta. Bạch Ký Minh cau mày: “Muốn đi thì cậu với Trinh Hướng Vũ mới đúng, mình đi làm cái gì? Làm kỳ đà cản mũi à?”.
Đồ Tử Thành cười hì hì: “Ai bảo Hướng Vũ nhà tôi thích cậu cơ, cậu cũng không làm kỳ đà được đâu. Ngoan ngoãn ngồi nhà chờ điện thoại của tôi, chắc hai hôm nữa đi”. Bạch Ký Minh bất cần nhún vai, vứt điện thoại lên giường, quàng áo khoác đi siêu thị.
Đồ cậu cần mua rất ít, chẳng qua chỉ là mấy nhu yếu phẩm như giấy vệ sinh, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, dầu gội đầu, xà phòng... Siêu thị ba tầng hoành tráng là thế, chỉ mất chưa đầy hai mươi phút Bạch Ký Minh đã kết thúc, trả tiền đi về.
Bước đến đầu đường, chợt nhìn thấy mấy cậu thanh niên đang lôi nhau vào hẻm tối trước mặt, đồng phục chúng mặc nhìn rất quen mắt. Bạch Ký Minh cầm túi tiến về phía đó, quả nhiên, đấy là đồng phục trường thể dục thể thao cậu đang dạy. Hơn mười sinh viên cao to lực lưỡng đang vây đánh một cậu thanh niên, Bạch Ký Minh thầm thở dài, hét lên: “Các cậu đang làm gì thế?”.
Một cậu thanh viên cao ráo vừa bị người đối diện cho ăn đấm, đang cơn điên tiết, lại có người chen vào lo chuyện bao đồng, liền quay lại chửi: “Mẹ mày, chuyện của mày à, cút...”. Chưa nói dứt câu đã nhận ra là Bạch Ký Minh. Cậu ta sợ tới mức giật mình, vội can ngăn đồng bọn: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, thầy giáo, thầy giáo đó”.
Hơn chục người kia lập tức dừng lại, nhìn về phía Bạch Ký Minh, ai nấy mặt mũi tím bầm nhếch nhác kinh khủng. Cậu thanh niên bị vây đánh chậm chạp bước ra chỗ sáng, nhổ một bụm máu xuống đất, hắt cằm lên lộ ra khuôn mặt bướng bỉnh nổi loạn, hóa ra là Lạc Nhất Lân.
Bạch Ký Minh không nói gì, ánh mắt lạnh lùng lướt qua đám sinh viên, chế giễu: “Giỏi lắm, học cả trò đánh hội đồng”. Cậu chìa túi đồ cho một học sinh, cậu này lập tức cầm lấy. Bạch Ký Minh thong thả đi đến trước mặt cậu thanh niên vừa nói lúc nãy, hỏi: “Cậu vừa chửi tôi cái gì?”.
Cậu ta thộn mặt: “Em không biết đó là thầy, em chỉ...”.
“Là người khác thì đáng ăn chửi hả?” Bạch Ký Minh giơ tay tát một cái, cậu sinh viên đó lập tức cúi đầu, không dám nói thêm câu nào.
“Các cậu thật giỏi.” Bạch Ký Minh bình thản nói, không có vẻ gì là đang giận dữ, “Một đống người đánh một người, thuộc đội tuyển nào đây?”.
“Đánh chơi thôi thầy...”
“Đánh chơi?” Bạch Ký Minh cười nhạt, “Các cậu định tham gia cuộc thi mười đánh một toàn quốc hay định tranh cả cúp thế giới? Được lắm, thanh danh nhà trường bị các cậu làm ô uế rồi, to gan thật đấy. Mau cút về nhận tội với huấn luyện viên của các cậu đi”.
“Đừng, thầy Bạch, đừng nói với thầy huấn luyện được không? Lần sau bọn em không dám nữa.” vẻ mặt cả đám sợ hãi bắt đầu năn nỉ.
“Có hai sự lựa chọn.” Bạch Ký Minh không hề động lòng, “Một là các cậu tự nói với huấn luyện viên, bị đánh bị phạt thế nào tự nhận; hai là tôi sẽ nói với huấn luyện viên của các cậu, bị đánh bị mắng thế nào tôi quyết, tùy các cậu chọn”.
rồi, cúi đầu chào Bạch Ký Minh, ủ rũ bỏ đi.
Bạch Ký Minh cầm lấy túi đồ, nhìn Lạc Nhất Lân im lặng đang đứng một bên, thuận miệng hỏi: “Bị thương không?”. Lạc Nhất Lân nhếch mép: “Van ổn, không ૮ɦếƭ nổi”.
“Đi nào, có lẽ nhà tôi còn thuốc đó.” Bạch Ký Minh đi trước dẫn đường. Lạc Nhất Lân đứng ngây ra, sự phòng bị ban nãy mới nới lỏng: “Anh không nói tôi sao?”.
Bạch Ký Minh liếc hắn một cái: “Nói cậu cái gì?”.
“Lúc nãy tôi cũng tham gia đánh nhau”.
“Ừ, con trai ai chả đánh nhau, thấy cậu ra tay cũng còn có chừng mực, không đến nồi gây họa.”
“Thế sao anh còn nói bọn chúng?”
“Vì bọn chúng ỷ đông đáng một, không có tinh thần thượng võ.” Bạch Ký Minh quay lại thấy Lạc Nhất Lân bước đi dù chậm, nhưng động tác vẫn rất nhịp nhàng, không giống bị gãy xương trật khớp nên cũng yên tâm, “Với người học võ, tinh thần thượng võ rất quan trọng, tôi không thể để chúng cứ cho rằng ỷ đông Hi*p yếu là hay”.
Lạc Nhất Lân dở khóc dở cười, cảm thấy con người này thật khó hiểu, đang định lên tiếng thì hai túi đồ to tướng được nhét vào tay hắn. Bạch Ký Minh nói: “Cầm lấy”.
“Này, tôi đang là thương binh đó.”
Bạch Ký Minh không buồn quay đầu lại: “Tay đã gãy đâu?”.
“Anh mới là đồ ỷ mạnh Hi*p yếu”, Lạc Nhất Lân cau mày, miễn cưỡng xách theo hai túi đồ. Bạch Ký Minh thản nhiên nói: “Tôi đang dạy cậu thế nào là tôn sư trọng đạo”.
Hai người thong thả bước lên lầu, Bạch Ký Minh để Lạc Nhất Lân ngồi đầu giường, còn mình mở ngăn tủ tìm thuốc.
Lạc Nhất Lân quan sát một lượt căn phòng nhỏ, nhìn thấy một thùng mì tôm ở góc tường liền hỏi: “Anh suốt ngày ăn cái đó sao?”.
“Hồi xưa là thế.” Bạch Ký Minh tìm thấy một chai cồn i- ốt, chẳng biết đã hết hạn chưa, nhưng chắc không có vấn đề gì lắm. Lạc Nhất Lân thấy cậu định xoa lên vết thương của mình thì vội né sang một bên: “Cái đó không được, khó coi lắm”.
Bạch Ký Minh khinh thường: “Có mồi cái này, thích dùng thì dùng”. Lạc Nhất Lân thở dài cam chịu, thấy Bạch Ký Minh tay cầm bông băng, chăm chú nhìn khuôn mặt mình, tim hắn rúng động, cười nhẹ nói: “Thật ra không cần thuốc, chỉ cần anh hôn tôi là tôi khỏe liền”.
Bạch Ký Minh thu tay lại, nửa cười nửa không hỏi: “Hôn vào đâu?”.
“Chỗ này”, Lạc Nhất Lân chỉ vào môi mình, “Tốt nhất là một nụ hôn thật sâu, cả người sẽ khỏe lại ngay”.
Bạch Ký Minh vặn chặt lọ cồn i-ốt, vứt miếng bông đi: “Xem ra cậu chẳng bị thương mấy, không cần bôi thuốc nữa”. Cậu quyết định mặc xác hắn, quay người đi cất lọ cồn.
Cậu vừa đứng dậy thì thấy đầu óc quay cuồng, giây thứ hai đã bị Lạc Nhất Lân đè trên giường. Bạch Ký Minh giãy giụa vài cái, không có tác dụng, hai tay bị Lạc Nhất Lân kẹp chặt, cậu đành buông xuôi. Ánh mắt Lạc Nhất Lân cháy bỏng thèm khát, Bạch Ký Minh nhếch mép nói: “Thì ra cậu thích thế này?”.
“Tôi không thích.” Lạc Nhất Lân cười gian tà: “Nhưng nếu anh thích thì tôi sẽ tiếp anh đến cùng”.
“Đối với người vừa bị đánh hội đồng mà nói, cậu thật đúng là sinh lực dồi dào.”
Lạc Nhất Lân nháy mắt: “Tinh lực của tôi hoàn toàn đủ sức thỏa mãn anh”. Hắn vừa nói vừa cúi đầu, âm tiết cuối cùng tan trên môi cậu.
hề phản kháng, ánh mắt bình tĩnh ung dung, quan sát khuôn mặt đắm đuối say mê của Lạc Nhất Lân. Lúc hắn định đẩy lưỡi vào, Bạch Ký Minh bất thình lình thúc đầu gối vào bụng Lạc Nhất Lân.
Nếu là ngày thường thì cú thúc đó chẳng thấm tháp gì, nhưng vụ ẩu đả khi nãy đã làm bụng Lạc Nhất Lân thâm tím một mảng, hắn không chịu nổi đòn này, đau đến nỗi mồ hôi vã ra.
Bạch Ký Minh nhẹ nhàng ngồi dậy, bước ra mở cửa: “Đi về đi, ký túc sắp đóng cửa rồi”.
Lạc Nhất Lân miễn cưỡng đứng len, chửi một câu: “Mẹ kiếp, anh thật độc ác”. Bạch Ký Minh làm như không nghe thấy: “Tôi đưa cậu về trường”.
“Cảm ơn, tự tôi có thể về được.” Lạc Nhất Lân bước ra khỏi cửa. Bạch Ký Minh không yên tâm, cuối cùng khóa cửa theo hắn xuống lầu.
Đến trước cổng chung cư, Lạc Nhất Lân sắp không chịu nổi, nếu bị Bạch Ký Minh đưa về trường, lũ bạn học nhìn thấy thì hắn còn mặt mũi gì nữa, liền hung hăng nói: “Mẹ kiếp, anh cút lên lầu đi, tôi chưa tàn phế đâu”.
Bạch Ký Minh coi như hắn đang bất mãn mà cáu kỉnh, ϲởí áօ khoác chìa ra bảo: “Mặc vào”.
“Cái gì?” Lạc Nhất Lân không cầm lấy.
“Nhìn quần áo của cậu khéo thầy giám thị lại tưởng bắt được trộm cũng nên.”
Lạc Nhất Lân nhìn quần áo của mình rách tơi tả, còn nhuốm máu của ai không biết, chồ đen chỗ đỏ. Hắn khinh bỉ cởi ra, tiện tay ném vào thùng rác. Gió lạnh xuyên qua chiếc áo sơ mi mỏng tang, chẳng mấy chốc bao vây cơ thể ấm áp của hắn.
Lạc Nhất Lân ngửi thấy mùi hương đặc trưng của Bạch Ký Minh toát ra từ áo khoác, đành nuốt câu “không cần” vào bụng.
Bạch Ký Minh khoác áo lên cho hắn, nhìn hắn cài khuy xong nói: “Được rồi, sau này đánh nhau cẩn thận chút, thấy đông người thì đừng ra vẻ”.
“Hừ.” Lạc Nhất Lân khinh khỉnh: “Bọn đó chẳng là cái thá gì”.
“Còn cậu thì là chắc?” Bạch Ký Minh buồn cười, thấy Lạc Nhất Lân trừng mắt vội nói: “Mau về đi, ký túc sắp đóng cửa rồi đấy”.
“Vậy càng tốt.” Lạc Nhất Lân chẳng lo lắng chút nào, lại gần tai Bạch Ký Minh nói: “Tôi ngủ nhà anh”.
nhà vệ sinh”.
Lạc Nhất Lân vẻ mặt đau thương cắn môi, quay lưng bỏ đi.
Bạch Ký Minh thở phào, hai tay nhét vào túi quần, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen ở bên đường đối diện, đứng cạnh xe là hình bóng quen thuộc đó.
Liêu Duy Tín.
Tim Bạch Ký Minh đập dữ dội, đột nhiên nghĩ đến mình vừa rồi có những cử chỉ mờ ám với Lạc Nhất Lân. Không biết anh có nhìn thấy không? Nhìn thấy những gì rồi?
Bạch Ký Minh há miệng, muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì. Liêu Duy Tín không lên tiếng, cũng chẳng bước tới. Hai người cứ đứng như thế, cách nhau một con đường.
Bạch Ký Minh cảm thấy có chút chột dạ, đồng thời có chút sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào mắt Liêu Duy Tín. Mãi lâu sau mới nhận ra cảm giác của mình kỳ quặc quá, thầm chửi bản thân là kẻ vô dụng, ngẩng đầu lên. Liêu Duy Tín nhìn vào mắt cậu, chậm rãi mở cửa, chui vào xe, khởi động máy, đi mất.
Về nhà, nằm dài trên giường, thẫn thờ nhìn trần nhà xám xịt.
Cũng không biết bao lâu sau, chuông điện thoại vang lên. Bạch Ký Minh suýt nữa nhảy dựng lên, vồ lấy vật nhỏ bé đó, ấn nút nghe.
Liêu Duy Tín không nói gì, hơi thở đều đặn, khiến trái tim đang thấp thỏm không yên của Bạch Ký Minh cũng bình tĩnh trở lại.
“Xin lỗi.” Liêu Duy Tín nói.
Bạch Ký Minh không ngờ anh lại nói vậy, bất giác hỏi lại: “Hả?”.
“Tôi đã nói sẽ không xuất hiện trước mặt cậu, nhưng tôi không kiềm chế được.” Giọng nói của Liêu Duy Tín có phần uể oải, anh cười khổ nói: “Không còn cách nào khác, tôi thực sự muốn nhìn thấy cậu, muốn xem cậu sống thế nào”. Anh ngừng lại, thở dài, “Có phải tôi đã làm phiền cậu không?”.
Sự dè dặt thấp thỏm trong giọng nói đó làm Bạch Ký Minh đột nhiên cảm thấy bản thân rất đáng ghét, cậu cắn môi, nghe Liêu Duy Tín se sẽ nói: “Ở bên nhau một tháng, nhưng tôi không biết cậu thích ăn gì, chỉ còn cách đổi đi đổi lại đồ ăn mồi ngày, cậu thấy quán nào ngon?”.
Liêu Duy Tín dừng một lát nhưng không thấy Bạch Ký Minh trả lời. Anh cũng quen rồi, khoảng thời gian gần đây lúc nào cũng như thế. Tự nói tự nghe: “Nếu cậu thích thì nói với người đưa hàng, tôi đã bàn giao kỹ lưỡng rồi. Thích thì ăn nhiều chút, dạo này cậu gầy đi nhiều lắm, giải đấu thử kết thúc rồi, cũng nên tranh thủ nghỉ ngơi”.
Liêu Duy Tín nằm trên sô pha, một tay cầm điện thoại, chẳng ngại làm phiền mà dặn dò, sau đó lại im lặng. Kim phút trên đồng hồ treo tường chậm chạp chuyển động, nhích gần đến đỉnh cao nhất.
Đột nhiên đầu bên kia vang lên mấy tiếng ho khẽ, Liêu Duy Tín khẩn trương, chẳng nhẽ Bạch Ký Minh bị ốm ư? Anh thầm trách lúc nãy đã không quan sát kỹ, đang định lên tiếng thì nghe thấy một giọng nói yếu ớt: “Cái đó...”.
Liêu Duy Tín ngồi bật dậy trên ghế sô pha, dường như không dám tin vào tai mình, không dám lên tiếng, nín thở chờ đợi. Bạch Ký Minh có lẽ đang rất do dự, mãi mới nói: “Cậu thanh niên đó là học sinh của tôi. Tôi...”.
Cậu không cần nói nữa, Liêu Duy Tín không kiềm chế được cơn sung sướng dâng lên trong lòng, buột miệng cười thành tiếng: “Tôi biết”, lại nói: “Tôi biết”.
Bạch Ký Minh nghe thấy tiếng cười nhẹ đó, vô cùng lúng túng, vội cúp máy, vùi mặt vào chăn, cho rằng mình thật sự có bệnh rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay