Trốn tránhHết lần này đến lần khác chỉ biết lấy cớ trốn tránh
Tại sao chưa bao giờ anh mất hết hy vọng về em.
Hồ Điệp – Đào Triết
Đến chiều, sự rầu rĩ buồn bực suốt một ngày trời của Bạch Ký Minh đã không thể kiểm soát nổi.
Lúc đó, cậu đang ngồi trong văn phòng dành riêng cho đoàn tình nguyện Olympic do khách sạn cung cấp, trả lời thư của các đoàn tham dự. Người của Cục thể thao, không tốt nghiệp tại các trường thể thao thì cũng từng là vận động viên. Sắp xêp lịch thi đâu hay phân tích một chiến thuât nào đó, đối với ho dễ như trở bàn tay. Nhưng với những công việc đòi hỏi khả năng hệ thống và kiến thức lớn thì cần phải có tư duy rõ ràng rành mạch. Điểm mạnh của Bạch Ký Minh nhờ đó mới được bộc lộ.
Đường Lâm rất coi trọng cậu, đặc biệt giao cho cậu phụ trách văn phòng này, để cậu lên kế hoạch sắp xếp phối hợp đối nội đối ngoại.
Mặc dù Bạch Ký Minh chưa từng tham gia công việc hành chính, nhưng nhờ kinh nghiệm làm giáo viên chủ nhiệm ba năm, cộng thêm tính nhẫn nại tỉ mỉ khi công tác, mọi việc được cậu xử lý đâu ra đấy, hoàn toàn xứng đáng với chức vụ được giao. Chỉ có điều cậu chưa thi đỗ tiếng Anh cấp sáu, mà ngày nào cũng nhận được thư của các đoàn thể thao nước ngoài, còn phải hồi âm nói rõ tình hình, thưc sư làm cậu đau đầu, tâm trạng xuống dốc nhanh chóng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên. Bạch Ký Minh thở hắt một hơi, nguyên tắc làm người của cậu là không giận cá chém thớt, không than phiền, cho dù trong lòng khó chịu vô cùng nhưng vẫn lịch sự nhã nhặn trả lời điện thoại: “Xin chào, đây là đơn vị phụ trách tiếp đón Olympic”.
Kết quả, giọng nói dịu dàng đầu dây bên kia làm cậu suýt nữa thì nhảy dựng lên: “Ký Minh, tối nay muốn ăn gì?”.
Liêu Duy Tín!
Bạch Ký Minh theo bản năng quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, ba giờ. Khoảng thời gian một tháng đó, cứ đúng giờ này cậu lại gọi điện cho Liêu Duy Tín. Bạch Ký Minh gần như nghiến răng nghiến lợi: “Liêu Duy Tín, rốt cuộc anh muốn thế nào?”.
Bên kia vang lên giọng nói có chút bất ngờ của Liêu Duy Tín: “Sao thế? Cậu...”, Bạch Ký Minh không chờ anh nói hêt, cúp máy cái rụp, cơn bực bội bất an suốt một ngày một đêm đột nhiên bộc phát, cậu bước nhanh ra ngoài.
Liêu Duy Tín là người chịu trách nhiệm về phía Carrey, công việc trước mắt là hợp tác với đơn vị phụ trách tiếp đón của Olympic, do đó đã chuyển văn phòng đến cùng một tầng với Bạch Ký Minh. Như vậy có thể thuận tiện trao đổi hơn, đương nhiên, quan sát Bạch Ký Minh cũng dễ dàng hơn.
Bạch Ký Minh sầm mặt bước tới trước cửa văn phòng Liêu Duy Tín, quyết định sẽ nói rõ ràng dứt khoát thẳng thắn với anh, đỡ phải dây dưa phiền phức nữa. Không ngờ trong phòng không những có Liêu Duy Tín, mà cả Triệu Hạc Nam, La Na, Châu Dương cũng ở đây, cả bọn đang nói cười vui vẻ.
Nhìn thấy Bạch Ký Minh, Triệu Hạc Nam cười nói: “Cái cậu này, anh Liêu gọi điện đều không
được, tự mình đến mới chịu cơ đấy. Muốn hỏi cậu tối nay muốn ăn gì, anh Liêu mời”.
Những lời Bạch Ký Minh định nói bị nghẹn lại trong họng, Liêu Duy Tín ngồi sau bàn làm việc nhìn cậu, thản nhiên cười. Cảm giác bị đùa cợt lóe lên trong đầu, toàn thân Bạch Ký Minh lạnh buốt. Cậu bỗng hiểu ra ý đồ của Liêu Duy Tín, anh muốn thấy cậu không kiềm chế nối bản thân, có những hành động bộc phát, còn anh thì đắc ý cười thầm.
Liêu Duy Tín, anh hơi coi thường tôi đấy!
Bạch Ký Minh bình tĩnh trở lại, từ tốn bước đến trước bàn làm việc, nhíu mày nói: “Lần nào cũng để giám đốc Liêu phải tốn kém, anh khách sáo quá”.
“Làm gì có, chỉ sợ ba cô gái xinh đẹp không cho tôi cơ hội này thôi.” Liêu Duy Tín không nhìn cậu mà quay ra mỉm cười với ba người. Triệu Hạc Nam nói: “Chúng ta đừng đến mấy quán
lớn quá, vào đó không được tự nhiên. Mình thây tìm một quán ăn nhỏ, ăn thịt nướng hay cái gì đó là hay nhất”
Ba cô bắt đầu thảo luận, Châu Dương vỗ tay Bạch Ký Minh: “Anh không được phép không đi đâu đấy”.
“Đương nhiên là tôi đi, sao lại không đi chứ?” Bạch Ký Minh ngẩng đầu, ánh mắt thách thức nhìn thẳng Liêu Duy Tín.
Liêu Duy Tín mỉm cười, đột nhiên nhíu mày: “Ký Minh, tóc cậu có dính cái gì kìa”ệ Bạch Ký Minh giật mình, vội lấy tay sờ ra sau gáy. Liêu Duy Tín đứng dậy, chồm người qua bàn, bàn tay chạm vào phần tóc trước trán của Bạch Ký Minh, nói: “Đừng động đậy, ở đây này”.
Bạch Ký Minh chỉ cảm thấy bàn tay ấm áp rắn chắc của anh đặt lên tai mình, nhẹ nhàng trêu trọc đằng sau vành tai, tim đập loạn nhịp, muốn quay người né tránh thì nghe Liêu Duy Tín nói: “ừm, xong rồi, rơi xuống rồi”.
Bạch Ký Minh cố hết sức để làm ra vẻ tự nhiên, nói: “Vậy mọi người cứ từ từ nghiên cứu, tôi còn có việc phải làm”, rồi cố bước thật chậm, đi ra ngoài.
Ke từ đó hai người luôn trong trạng thái giằng co, Liêu Duy Tín có ý đồ đen tối, tìm đủ cớ mượn việc công để giải quyết chuyện riêng, Bạch Ký Minh cũng không dễ chịu thua, ngang ngược đến cùng, việc công ra việc công, thái độ tự nhiên như không. Sáng đón đi tối đưa về, bữa sáng bữa trưa, thậm chí có lúc cả bữa tối, Bạch Ký Minh không từ chối thứ nào. Khác hẳn với sự thận trọng căng thẳng hôm đầu tiên, những ngày sau cậu nói cười thoải mái với đồng nghiệp, thi thoảng còn trò chuyện vài câu với Liêu Duy Tín, người ngoài nhìn vào chỉ thấy mối quan hệ đồng nghiệp hòa họp tốt đẹp, không có gì bất thường.
Chỉ những lúc Liêu Duy Tín làm như vô tình chạm phải Bạch Ký Minh, cậu mới né tránh không để lại dấu vết gì, sau đó quay mặt đi chỗ khác, chờ nhịp tim bình thường trở lại.
Bạch Ký Minh càng như thế, Liêu Duy Tín càng không thể buông tay, anh không còn thỏa mãn với việc mỗi ngày vài lần chạm mặt. Liêu Duy Tín bắt đầu suốt ngày cùng giám đốc hành chính của khách sạn tham gia vào công việc trao đổi giữa hai bên.
Nhiệm vụ này vốn dĩ do giám đốc bộ phận kế hoạch của khách sạn đảm nhiệm, đến phó giám đốc Đỗ Tử Thành cũng chỉ hỏi qua loa vài vấn đề lớn nhất thôi. Liêu Duy Tín theo sát toàn bộ quá trình, cho thấy rất coi trọng chuyện này, ngay cả Đường Lâm cũng phải ngạc nhiên, ông rất cảm kích sự tích cực hợp tác mà khách sạn Carrey dành cho thế vận hội lần này. Do đó ông càng không dám sơ suất, luôn miệng nhắc nhở Bạch Ký Minh không được lơ là, làm gì cũng phải cân thận chu đáo. Việc này khiên Bạch Ký Minh dở khóc dở cười, lại không thể nói rõ dù chỉ một chút.
Mấy cô gái là những người đầu tiên cảm thấy có vấn đề. Vị giám đốc Liêu này thật sự đối với họ quá tốt, hoàn toàn vượt khỏi mối quan hệ hợp tác thông thường. Lẽ nào anh là một người quá nhiệt tình? Hay là thực sự cực kỳ coi trọng lần hợp tác này?
Triệu Hạc Nam và Châu Dương hễ không có chuyện gì lại tụ tập một chỗ, thì thầm to nhỏ. Hai người cùng phụ trách tiếp đón đội tuyển Nhật, vốn lúc nào cũng phải dính với nhau, nên không ai nghi ngờ bọn họ có đang bàn chuyện công việc hay không.
Bạch Ký Minh tay ôm tài liệu, vừa đi vừa bàn bạc với La Na. Vừa bước vào văn phòng đã bị Triệu Hạc Nam túm lấy, cô nói: “Bọn tôi đã đoán ra tại sao anh Liêu lại đối xử với chúng ta ân cân như vậy rôi”. Bạch Ký Minh và La Na đưa mắt nhìn nhau, Triêu Hac Nam và Châu Dương mặt mày đầy nghiêm túc.
Châu Dương gật đầu, nghiêm giọng nói: “Không sai, bọn tôi cho rằng, giám đốc Liêu đang theo đuổi một người”.
Bạch Ký Minh tim đập thình thịch, miễn cưỡng cười: “Các cô chỉ hay nghĩ lung tung”. Hai cô gái mất hứng: “Cái gì mà lung tung? Bọn tôi suy đoán có cơ sở đấy. Chỉ là đối tác công việc thôi mà anh Liêu tận tình như thế, không phải rất kỳ quái sao?”.
“Đúng thế, ngày nào cũng đưa đi đón về, ăn sáng rồi ăn tối. Mình thấy có vấn đề lắm.”
“Anh ấy còn nói chuyển nhà là vì đang theo đuổi một người. Mình thấy rất hấp dẫn, nếu không thì anh ta chuyển đến chỗ xa thế làm gì?”
“Còn nữa còn nữa, hơi tí lại mang hoa quả bánh ngọt mời chúng ta, nói là để chúng ta nếm thử tay nghê đâu bêp khách sạn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đầu bếp trưởng ở đây khả năng tuyệt đỉnh, bánh mềm mà không ngấy, quá ngon!”
“Không đâu, anh đầu bếp giỏi nhất là gọt tỉa hoa cơ, nghe nói lúc bê thức ăn lên cho đội Ecuador, mọi người ngơ ngác không dám động vào bông hoa mẫu đơn được làm từ củ cải, họ cứ tưởng là hoa thật.”
“Gọt tỉa hoa chỉ là tài vặt thôi, người đầu bếp quan trọng nhất vẫn là nấu nướng. Nghe nói anh ta chuyên làm đồ Tây, nhưng đồ ăn Quảng Đông cũng rất chuẩn.”
“Mình hỏi qua bọn họ rồi, anh chàng bếp trưởng này là người Hồ Nam, chưa kết hôn đâu.”
“Hả? Không thể nào, hình như cũng không còn trẻ nữa?”
La Na trợn tròn măt, Bạch Ký Minh năm tay lại trước miệng, ho nhẹ mấy cáiế
Hai cô gái mới bừng tỉnh, tạm thời chấm dứt chủ đề về anh bếp trưởng, bắt đầu chuyển sang giám đốc Liêu: “Tóm lại, anh Liêu kia nhất định có ý đồ với một người trong chúng ta”.
“Không sai.” Triệu Hạc Nam đưa ánh mắt nghiêm trọng quét qua từng người: “Mình đã kết hôn, đương nhiên bị loại. Châu Dương có bạn trai rồi, chuyện này hôm đi hát anh Liêu cũng biết, vì thế cũng loại. Bởi vậy...”.
Bạch Ký Minh muốn toát mồ hôi lạnh, chỉ nghe hai cô đồng thanh nói: “Chắc chắn là cậu!”, hai ngón tay chỉ thẳng vào - La Na.
Chút nữa thì Bạch Ký Minh bị nội thương, nhìn La Na ngơ ngác chỉ tay vào chính mình: “Mình sao?”.
Hai cô kia gật đầu kiên định: “Chắc chắn là cậu.
Cậu xem cậu cao một mét bảy mươi, mặt mũi xinh xắn, vóc dáng lại đẹp, công việc cũng tốt, rất xứng đôi”.
“Đúng thế, đàn ông bây giờ thích đối tượng là cô giáo, mỗi năm hai kỳ nghỉ có thể chăm sóc gia đình, với lại giáo viên địa vị xã hội cũng cao mà.”
“Anh Liêu tốt bụng, vừa tâm lý vừa chu đáo, tính tình dễ chịu, nền tảng gia đình, tướng mạo, ngoại hình đều không có chỗ chê. Trời ạ, một người đàn ông tuyệt vời hiếm có như vậy. Hai người tuổi tác cũng tương đương nhau, đúng là môn đăng hộ đối.”
La Na mếu máo, dường như sắp khóc: “Không thể nào”.
“Sao lại không được? Trời ơi, cậu đừng có lo lắng mấy chuyện địa vị thân thế, con gái tụi mình điều kiện thấp hơn chút là chuyện bình thường mà. Hơn nữa, chúng ta cũng chẳng kém chỗ nào.”
“Đúng đó, Tiểu Na vừa hoạt bát lại dịu dàng, nhìn một cái là biết tuýp dâu hiền vợ thảo, Liêu Duy Tín thật có phước.”
La Na ngập ngừng mãi, thật lòng không muốn làm hai cô bạn nhiệt tình phải cụt hứng, nhưng không nói cũng không được: “Cái đó, nhưng mình, có người yêu rồi”.
“Hả?! Từ bao giờ?”
“Sao cậu không nói sớm?”
La Na tối sầm mặt, đang định trả lời thì Đường Lâm bước vào: “Mọi người đứng trước cửa làm gì thế?”.
Ba cô gái nhìn nhau, lập tức như đàn chim phân tán, vừa đi vừa thầm thì: “Tiếc quá, chưa kịp xuất chiêu đã bại trận rồi”.
“Chứ còn gì, ôi, anh Liêu đáng thương, anh ấy mà biết được chắc đau lòng lắm.”
Bạch Ký Minh xoa xoa huyệt thái dương, cậu lại thấy nhức đầu rồi.