Anh Chàng Mộ Bên - Chương 22

Tác giả: Katarina Mazetti

Tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ biết liệu Désirée có hiểu chuyện ở nghĩa trang là nghiêm túc hay không.Và nếu có thì cô ấy sẽ tiếp nhận nó như thế nào. Tôi nghĩ lẽ ra cô ấy có thể tiếp tục thêm một thời gian nữa – làm việc hết mình trong tuần, sau đó là vài giờ nghỉ ngơi ở miến quê. Nếu xem như tôi luôn là người tìm đến với chiếc mũ trong tay và nài nỉ cô ấy, thì thật lạ lùng khi chính tôi là người quyết định cắt đứt – ít ra tôi nghĩ vậy. Tôi không thể cứ tiếp tục như thế này, cái giá phải trả quá đắt. Nhưng việc chia tay suýt nữa đã Gi*t ૮ɦếƭ tôi.
Ngay sau khi từ nghĩa trang về, tôi tháo ủng, bước vào phòng khách và lục trong ngăn kéo bàn làm việc để tìm một cây 乃út và một tập giấy. Sau đó tôi rảo một vòng quanh nông trại như một viên thanh tra xây dựng và ghi lại tất cả những thứ cần phải làm. Tôi vặn đài NRJ to hết cỡ trong tai nghe, đó là cách hoàn hảo để triệt tiêu mọi cảm xúc mà không để lại hậu quả nghiêm trọng. Tôi đặt ra chỉ tiêu hoàn thành ba thứ mỗi ngày, ngoài những công việc thường lệ. Bản danh sách gồm những việc như đổ bê tông một hầm phân mới, xây một mái che mới cho máy bơm…
Rồi tôi bắt tay vào làm. Tôi nghiến răng làm cật lực, công việc nhiều đến nỗi tôi không có cả thời gian để đọc báo. Tôi chỉ biết mình đang ở ngày thứ mấy trong tuần. Mỗi ngày tôi ra khỏi nhà lúc năm rưỡi sáng, làm việc quần quật cho đến khoảng mười giờ đêm. Rồi tôi quay vào nhà và nằm vật ra, thỉnh thoảng tôi không lên cả gác nữa. Có những hôm tôi không nhớ nổi mình có ăn gì hay chưa.
Tôi duy trì nhịp độ như thế cho đến đợt cày ải mùa xuân. Nếu lũ bò dám chống đối chuyện gì, tôi sẽ không ngần ngại cho chúng ăn đá. Một con bò trở nên hung hăng đến nỗi tôi phải xích chân nó lại để nó khỏi đá hậu. Thiết nghĩ bọn chúng phải biết ơn tôi là đằng khác.
Tôi không hề rơi vào trạng thái hờ hững từng gặp trước khi quen Désirée. Tôi nghĩ thế này: tôi đã từ bỏ điều chấn động nhất trong cuộc đời mình vì chuyện này.Thế nên tôi buộc phải làm đến cùng. Vắt kiệt sức ra mà làm.
Sau đó là giai đoạn tôi cảm thấy mình cần phải ra ngoài vào tối thứ Bảy. Đó cũng là một công việc – tôi đi để xem thị trường đang có gì, như kiểu người ta đi xem một phòng trưng bày máy móc nông nghiệp. Tôi đến hiệu cắt tóc và để mặc cho người ta làm điều cần làm với mái tóc rối nùi của tôi, sau đó đóng bộ áo sơ mi quần jean sạch sẽ, khoác thêm chiếc áo da cũ. Và tôi lê la tán gái trong các quán bar. Vì tôi mặc kệ không thèm đếm xỉa bọn họ nghĩ gì về mình, tôi nghĩ mình thành công hơn chiến thuật Benny nịnh đầm. Thậm chí vài lần tôi còn đưa họ về nhà với mình, nhưng chỉ là tình một đêm. Chuyện đó không khiến tôi khuây khỏa chút nào, và tôi chưa bao giờ nhớ nổi khuôn mặt họ. Nhưng thành thật mà nói thì nó cũng không làm cho tôi buồn thêm. Dù sao thì các cô nàng vẫn tồn tại đâu đó.
Sau đó tôi không đi chơi nữa, vì đợt cày ải mùa xuân đã đến. Trong giai đoạn này, tôi làm việc mười tám tiếng mỗi ngày. Một buổi sáng, khi tôi bất tỉnh trong buồng đặt bình nước nóng, tôi nhận ra cần phải làm gì đó. Tôi đã sút mất bảy cân và bị viêm dạ dày nặng. Để chí ít cũng giải quyết căn bệnh phiền toái, tôi gọi cho Anita, và cô ấy ghé đến vào một buổi tối. Trông thấy bộ dạng của tôi, cô đưa hai tay lên bịt miệng. “Anh không muốn nói về chuyện này”. Tôi đã nói như thế. “Em có mang thuốc theo không?”
Một tuần sau, Anita xin nghỉ phép năm. “Ở bệnh viện, người ta còn cám ơn mình khi không nghỉ phép vào dịp hè.” Cô ấy nói thế. Rồi cô dọn đồ vào ở trong phòng của mẹ tôi. Cô nấu món cá và những loại súp nhẹ nhàng đối với dạ dày của tôi, mát xa cái lưng tôi sau khi tôi ngồi máy kéo làm đồng cho đến tận mười một giờ đêm. Anita trữ đầy đồ ăn trong tủ lạnh và tủ đông, dọn dẹp nhà, treo rèm cửa sổ cho căn bếp và phụ giúp tôi ở chuồng bò khi phải kiểm tra sữa. Buổi tối, cô đan lát trong khi tôi đọc báo Nhà nông. Lúc đầu chúng tôi không nói chuyện nhiều với nhau.
Mọi chuyện giống như uống hai viên aspirin khi cái đầu của bạn chực chờ nổ tung. Cơn đau giảm xuống thành một sự choáng váng nhè nhẹ mà bạn có thể quen dần.
Sang đến tuần thứ ba, tôi bắt đầu kể lại mọi chuyện cho Anita nghe. Cô ấy không nói gì nhiều, chỉ gục gặc đầu, mắt không rời hai que đan trong tay. Thật may, nếu cô ấy đưa ra ý kiến này nọ về nàng Tôm thì chắc tôi ngã quỵ mất.
Ở tuần lễ thứ tư, cô ấy sang ngủ phòng tôi. Chuyện đó không giống như một dàn nhạc giao hưởng diễn tấu, mà giống một buổi xông hơi khi người ta mệt mỏi và bẩn thỉu. Dễ chịu và tự nhiên, nhưng không khiến bạn phải ồ lên thích thú.
Tôi không hề gọi điện cho Désirée dù chỉ một lần, và tôi cũng không đến nghĩa trang. Tôi tin chắc bố mẹ cũng thông cảm.
Sau khi chúng tôi chia tay không lâu, chuông điện thoại có reo vài bận vào buổi tối. Tôi biết người nào gọi, nhưng không nghe máy. Nếu không tôi sẽ lại rơi xuống hố sâu mất.
Hãy xem như mỗi phút
Là viên thuốc đắng lòng
Nuốt xong, đừng nghĩ ngợi
Về quãng đời mênh ௱ôЛƓ.
Mỗi người tự tạo ra địa ngục từ thứ mình ghét nhất. Đối với dân vùng Địa Trung Hải, địa ngục là cái nóng như thiêu, còn người Bắc Âu xem địa ngục là một vương quốc lạnh lẽo và im lìm.
Tôi tạo ra địa ngục cá nhân bằng cách điểm lại tất cả những sai lầm mà tôi đã tạo ra và những cơ hội bị bỏ lỡ, giống như xem một bộ phim.
Một tuần sau khi Benny và tôi nói lời chia tay tại nghĩa trang, tôi nhận ra anh nghiêm túc. Tôi gọi điện cho anh một buổi tối, để ít ra cũng giữ lại một sợi dây liên lạc mỏng manh. Anh không trả lời, tôi biết anh cố tình không để tôi tiếp cận.
Thế là những hình ảnh của bộ phim bắt đầu diễu qua trước mắt tôi. Đầu tiên là tất cả những điều chúng tôi đã nói vào hôm anh cho tôi hay về kế hoạch sửa nhà. Càng nghĩ lại, tôi càng thấy mình giống vịt Donald – một con vịt đáng ghét và hợm hĩnh cứ luôn miệng cạp cạp, tỏ ra mình biết nhiều hơn người khác. Bảo là chúng tôi phải nhường nhịn và thích ứng nhưng ngụ ý anh ấy mới là người phải thích ứng. Nghĩ ra mọi giải pháp từ xuất phát điểm là Benny phải hy sinh thứ gì đó – nếu tôi có suy nghĩ được chút nào. Và luôn cho rằng anh ấy cần tôi, nên tôi có quyền lựa chọn. Chỉ mới vài tuần trước đây, tôi đã rơi vào thế lưỡng nan vì không biết mình muốn cái gì, hoặc có thể sẵn sàng hy sinh cái gì – nhiều khả năng là không hy sinh gì cả.
Dĩ nhiên, Inez đã cảnh báo tôi: “Cô khác lắm. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô như thế.” Chị ấy đã phát hiện ra một cảm xúc duy nhất, thứ mà tôi không thấy. Và cảm xúc đó đã đánh gục tôi, khiến tôi phải nghỉ ốm mất hai tuần.
Kỳ nghỉ ốm đầu tiên của tôi kể từ thời trung học. Tôi đã đi mua sữa chua, bánh mì và trứng, rồi loạng choạng lê bước về nhà. Không ra ngoài, tôi rút dây điện thoại ra, rồi cắm lại, cứ hết lần này đến lần khác. Điểm lại bộ phim của tôi.
Ngày hôm nay, những tuần lễ đó vẫn còn khiến tôi chao đảo.
Có lúc tôi thấy giận Benny vô cùng – anh ta cũng đâu bao giờ muốn nhường nhịn dù chỉ là một miếng nhỏ cuộc đời mình. Tôi phải đến ở nhà anh, gần như từ bỏ công việc, thích nghi đến mức độ để cho Violet chăm sóc con mình. Tôi không tài nào tìm ra bất cứ điều gì mà anh ta đã hy sinh – sự nhượng bộ duy nhất chắc chắn là việc tân trang lại phòng ngủ, và ngay cả chuyện đó anh ta cũng đâu thèm hỏi ý tôi. Gàn. Bướng. Đòi hỏi.
Đêm đó, tôi gọi điện cho Benny để nói cho hả giận. Anh ta vẫn không nhấc máy. Đểu thế là cùng.
Sau đó tôi mò đến chiếc gương và nhìn bộ mặt tèm lem nước mắt của mình. Những phụ nữ như tôi không đẹp lên khi khóc – đôi mắt đỏ au, sưng vù, với những cọng lông mi trắng phớ. Tôi trông thật gớm ghiếc – sẽ chẳng có ai nhìn thấy ở tôi những điều mà Benny đã thấy. Và anh đã chỉ cho tôi. Anh đã làm tôi đẹp ra, nhưng giờ thì câu thần chú đã hết hiệu nghiệm.
Đêm hôm đó, tôi gọi điện thoại để khóc lóc và van xin. Không đợi anh trả lời, tôi gác máy luôn – tôi đâu có như thế, tôi đâu phải Sten, kẻ ưa ՐêՈ Րỉ và sụt sùi qua điện thoại.
Sau đó, tôi không gọi điện cho Benny nữa. Nhưng tôi vẫn thấy choáng. Đôi khi tôi mường tượng ra cảnh anh đội chiếc mũ lưỡi trai, húp cháo xì xoẹt và đáp trả bằng những câu sáo rỗng với chất giọng nhà quê. Rồi một cảnh khác, trong đó anh hiện lên ngược sáng, cười vang trên bậc thềm căn nhà nông trại Rowan, mái tóc rối tung, tay vuốt ve một con mèo trong lòng. Đôi tay vạm vỡ của anh dùng cây chĩa ba răng chất rơm thành đống. Tôi lại khóc, và viết như điên vào trong cuốn sổ tay màu xanh của mình. Tùy theo câu chữ tôi viết, tôi hết tháo rồi lại lắp dây điện thoại trong sự chờ đợi tiếng chuông mà tôi biết sẽ không bao giờ vang lên.
Tôi còn nhớ đã có cảm tưởng một giờ có quá nhiều phút, mà mỗi phút lại chậm ơi là chậm. Tôi xem đồng hồ liên tục. Khó khăn lắm tôi mới nuốt nổi món sữa chua. Có lần tôi đã bịt mũi nuốt chửng ba quả trứng sống, vì tôi nghĩ trong đầu là mình đang bị thiếu chất. Những bữa khác tôi sống bằng nước súp.
Mọi chuyện tệ hơn hết thảy những gì tôi đã trải qua, hơn cả khi Örjan qua đời. Tôi thậm chí chẳng còn hơi sức để mà xấu hổ. Örjan đã hoàn toàn bị xóa khỏi trí nhớ của tôi.
Đáng lẽ Märta có thể giúp tôi vượt qua giai đoạn đầu. Nhưng cô ấy đang trong nhà an dưỡng ở Småland. Và chuyện đã xảy đến với cô ấy nghiêm trọng hơn nhiều, nếu có thể đem địa ngục của nhau ra mà so sánh.
Thế là tôi khóc cho cả Märta.
Sau ba tuần lễ, tôi lê bước đến chỗ làm. Những người khác cứ tưởng tôi bị một trận cúm nặng. Chỉ có Olof là được xem giấy khám sức khỏe của tôi. Anh ta bảo là nếu muốn, tôi có thể nói chuyện với anh, và tôi biết giờ đây tôi có thể làm điều đó. Nhưng tôi không làm.
Tôi vùi mình vào công việc. Mọi chuyện diễn ra khá tốt. Quả thực, chỉ khi tôi hoàn toàn bận rộn thì tôi mới cảm thấy hơi giống bình thường một chút. Ngay khi về nhà, hoặc ở một mình, tôi lại có cảm giác khuôn mặt mình chảy ra. Như thể nó được tạo thành từ những miếng lego và có thể đổ ụp bất cứ lúc nào. Đương nhiên buổi tối tôi đâu có ngủ được. Đó là lúc tôi nghiền ngẫm những điều đã không được thực hiện. Cứ mỗi đêm tôi lại tìm ra một vài điều mới. Càng ngày càng nhiều.
Hôm nọ, lúc vào thành phố, tôi trông thấy Désirée lần đầu tiên kể từ sau khi chúng tôi đổ vỡ. Thời tiết khá nóng, cô ấy đang ngồi trong một quán cà phê ngoài trời với một người đàn ông gầy, tóc hoa râm. Hai người hơi chụm đầu vào nhau và có vẻ đang nói chuyện say mê. Trên bàn có một chồng sách. Tôi đi qua gần chỗ họ đến mức có thể thấy quyển sách trên cùng được viết bằng tiếng Anh. Chẳng có gì ngạc nhiên. Désirée tô son và mặc một chiếc áo khoác màu xanh lơ rất thanh lịch. Mái tóc cô ấy dài hơn trước và hơi loăn xoăn. Gã tóc xám kia bật cười.
Tôi chỉ muốn đấm cho gã vỡ mặt. Xem vẻ gã không phải thuộc loại lì đòn. Nếu Désirée mà giở nụ cười nắng hè của cô ấy ra, chắc tôi đã lao qua rào chắn để xông vào giữa hai người. Nhưng cô ấy không cười.
Lần sau tôi sẽ nhờ Anita vào thành phố. Cô ấy đã bắt đầu nắm rõ những việc phải làm chẳng kém gì tôi.
Sau khi chấm dứt kỳ nghỉ phép, Anita chuyển sang làm bàn thời gian mà không cần hỏi ý tôi. Chúng tôi vẫn tiếp tục như thế, và tôi đã dạy cô lái máy kéo để cô có thể chất rơm vào trong silo sau khi được tôi chuyển cho. Chúng tôi bắt đầu có những chuyến dã ngoại ngắn bằng xe đạp, chỉ mang theo một phích cà phê và ít thức ăn. Vào các buổi tối thứ Sáu, cô ấy thuê một bộ phim (một thôi) và mua một chai rượu.
Ngoài ra, bộ phim đầu tiên mà Anita thuê là Học viện cảnh sát.
Ngay khi ở một mình là tôi bật tai nghe to hết cỡ. Trong đầu tôi bắt đầu nhen nhóm thành hình một cô Désirée mới, trang điểm kỹ càng, ăn mặc những bộ đồ đắt tiền, và đi cùng những gã đàn ông khác nhau, những tay sành điệu, đọc sách tiếng Anh. Tôi nghĩ cô ấy đã có được cái mình muốn!
Và nói cho cùng, tôi cũng thế còn gì.
Tôi tự hỏi liệu lâu lâu cô ấy có nghĩ đến mình. Và những điều cô ấy muốn nói vào tối hôm đầu tiên gọi điện thoại. Chắc lại rủa xả tôi chứ gì.
Tôi những muốn mình ngồi đối diện với cô ấy, mỉm cười và bảo cô màu son rất hợp, chiếc áo khoác mới cũng thế. Để nhìn thấy cô cười.
Nhưng tôi đã có sự lựa chọn của mình, và bây giờ tôi đã có cả hai: nông trại lẫn gia đình.
Với Anita, mọi chuyện cứ thế diễn ra, và tôi thấy cũng không tệ.
Chắc chắn tôi chẳng bao giờ tin chuyện như thế này với nàng Tôm. Có gì đó nguy hiểm trong những cảm xúc mà cô ấy nhen lên trong tôi – muốn đấm vỡ mặt một người hoàn toàn xa lạ! Ngoài ra, tôi chưa bao giờ thực sự tin vào những cuộc “hôn nhân vì tình”, những thứ bắt đầu khi bạn đắm đuối nhìn một cái cổ áo trễ nải trong một điệu nhảy. Sau đó khi chủ nhân của cái cổ áo có tuổi tác và tình trạng hôn nhân thích hợp, ta sẽ tiếp tục các bước hẹn hò như thường thấy, đi xem phim, những bữa ăn gia đình, mua sắm đồ Ikea và đi nghỉ ở đảo Rhodes. Tiếp đến, ta sẽ đặt một ngày ở nhà thờ của xứ đạo nơi mình ở, và mọi việc cứ tuần tự diễn ra theo một lối mòn đã định, cho tới khi một vị tư vấn hôn nhân vào cuộc.
Tôi tin chắc mọi việc cũng diễn ra êm đẹp như thế ở thời mà cha mẹ chọn vợ cho con trai. Bạn biết cô ấy ít nhiều phù hợp với mình, và chỉ việc quen dần với cô ấy, vì sẽ không có cô nào khác. Mẹ tôi có lẽ sẽ chọn Anita.
Tôi nghĩ Anita cũng như tôi đều có cảm giác đã quá tuổi cho những chuyện lãng mạn. Hai chúng tôi đều cần chuyện này, với lại chúng tôi coi như miễn cho mọi người khỏi phải mất công chế giễu một cô gái quá lứa và một cậu trai lỡ thì.
“Nào, nào, thế này mới gọi là khác chứ!”, Violet nói thế sau khi gặp mặt Anita. Bengt-Göran đã biết Anita từ trước.
Tôi ra ngoài đấm một phát vào tường nhà. Nhưng sau đó tôi lại quay vào.
Anita không ngốc, cũng không tẻ nhạt, mặc dù cô ấy không làm tôi cười được như nàng Tôm. Tôi luôn biết ơn Anita và cảm thấy thoải mái khi ở bên cô ấy. Nhưng tôi không thể cứ thế mà yêu cô ấy được, cũng như tôi không thể tự dưng hát nhạc opera. Không phải tôi, thế thôi.
Cô ấy cũng sẽ không bao giờ hỏi liệu tôi có “yêu” cô ấy hay không.
Người ta có thể yêu mèo, kem dâu, áo thun có cổ và đảo Ibiza – thế rồi đột nhiên người ta phải “yêu” một người duy nhất cho tới khi dừng lại và chuyển sang “yêu” người khác. Tôi luôn cảm thấy chuyện đó giống như chơi trò quay chai bia.
Nó giống như câu chuyện vớ vẩn về loài thiên nga chung tình – tôi không tin bọn thiên nga cho tới khi tôi chứng kiến tận mắt.
Tôi không tin vào Tình yêu, mặc dù tôi đã trải nghiệm nó.
Có thể nói như thế.
Những khi không thể chợp mắt, tôi lại nghĩ thật ra chỉ vì tôi không bao giờ cho tình yêu một cơ hội. Tôi không hình dung nổi mình có thể đặt tình yêu lên trên mọi thứ khác.
Và đôi khi tôi nghĩ mình vẫn chưa hoàn toàn chạm đất, nếu có ngày tôi xuống được đến nơi.
Khi những suy nghĩ của tôi bắt đầu ngả về phía những thứ đại loại như xây dựng một gia đình, tôi không thể không nghĩ tới nàng Tôm bụng mang dạ chửa, với đứa con của tôi nhỏ như một quả bóng nằm gọn trong cơ thể trắng xanh và hao gầy ấy. Nghĩ đến chuyện làm cho nàng mang bầu. Désirée đã từng mong mỏi chuyện đó.
Tôi thông cảm cho những người bị chập mạch khi tin rằng đã trông thấy người ngoài hành tinh, và muốn chối bỏ tất cả những ký ức về chuyện đó. Theo một cách nào đó, chúng quá lớn đối với thế giới của họ, và buộc lòng họ phải xây dựng lại mọi thứ. Và tin tôi đi, trong đầu tôi đã chối bỏ nàng Tôm đến mức tôi không còn nhớ đường tới thư viện nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc