Anh Cả Không Làm Không Công - Chương 02

Tác giả: Tạ Thượng Huân

“Dì ~~”
Vừa đi vào một cửa hàng ăn uống kết hợp, vừa nhìn thấy obasan mỹ nữ châu tròn ngọc sáng nào đó, Thủy Dạng lập tức vùng khỏi tay sắt khống chế, giống như bạch tuộc tám tay bám chặt lấy obasa mỹ nữ không thả.
“Dì, dì phải làm chủ cho con! Chị Mĩ Đế bán đứng con, hoàn toàn không thèm để ý gì tình chị em cả, đẩy con vào ma chưởng của tên nào đó, cố ý thấy ૮ɦếƭ mà không cứu.”
Mẹ Lương Mĩ Đế – Hạ Hương Tuyết, cũng là người phụ trách gian hàng ăn uống này, nghe vậy híp mắt lại. “Chuyện này là thật?” Trong mắt tràn ngập chờ mong.
“Thật.”
“Thật tốt quá! Phạt nó rửa bát một tháng, không cho tiền công.”
“Dì, như vậy có quá độc ác hay không?”
“Không đâu.”
Hạ Hương Tuyết bỏ móng vuốt trên tay xuống, vỗ vỗ đầu cô. “Đội bóng rổ tối nay bao phòng, đi xem trước vị trí đi, muốn ăn cái gì thì gọi trước, tránh cho đến lúc người đông rồi thì không đến lượt con.”
Thủy Dạng nói thầm: “Cho con mượn cửa sau chuồn đi là được rồi.”
Quách Ngọa Hổ tiến lên một bước. “Dì Hạ, cháu muốn nói chuyện với Thủy Dạng, có thể mượn phòng làm việc của dì không?”
Hạ Hương Tuyết đương nhiên biết anh là ai, nở một nụ cười. “Ở phía sau, cứ tự nhiên.”
“Dì!” Thủy Dạng buồn bực nhìn Hạ Hương Tuyết. Vị trưởng bối này sao có thể giống Lương Mĩ Đế kia không niệm chút tình cảm gì thế? Gặp phải Quách Ngọa Hổ liền bán cô đi luôn.
Mà không hổ là mẹ con, kiếm cớ bận rộn việc khác, đều làm bộ như không hiểu vẻ mặt kháng nghị của cô.
“Đi thôi!”
Con sói hoang lớn lại đem bé khăn đỏ dắt vào bên trong phòng làm việc, xem em trốn đi đâu?
“Ô ô ô! Tôi thực sự đáng thương, một lần nữa bị người thân bán đứng.” Thủy Dạng giả khóc nói, tranh lấy chỗ ngồi thoải mái nhất trên ghế sô pha đơn, chỉ sợ anh lôi cô ngồi trên ghế cho hai người, cô sẽ càng căng thẳng.
“Bán đứng? Bán đứng cho ai?” Cho dù anh ngồi cũng cao hơn cô cả một đoạn, uy vũ mạnh mẽ.
“Anh chứ ai!” Cô chính là hèn nhát không dám nhìn mặt anh, thì làm sao? Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)
“Anh là gì của em?”
“Anh họ cả Quách Ngọa Hổ. Nhưng mà, chúng ta đã nói rõ, ở trường học không làm thân mang thích……”
“Ai nói với em là nói rõ rồi? Anh không chủ động nói rõ quan hệ của chúng ta, bởi vì chuyện này vô nghĩa, nếu không phải em và anh có quan hệ mật thiết, anh sẽ lãng phí thời gian của mình để ý em sao? Cũng chỉ bởi vì em là……”
“Được rồi! Được rồi! Không cần phải nói nữa. Đại gian thương, anh không giải thích so với giải thích càng tệ hơn, người khác sẽ hiểu lầm em với anh có quan hệ mờ ám gì đó.” Cô thở phì phì trừng mắt nhìn anh.
“Đó là em tự chuốc lấy.”
“Quả nhiên anh cố ý.”
“Em không biết phụ nữ càng muốn thanh minh quan hệ, Dụς ∀ọηg của đàn ông sẽ càng tăng mạnh sao?” Anh nhướn mày.
“Anh Ngọa Hổ, xin anh hãy thương xót!”
“Em vẫn muốn trốn tránh.”
Thủy Dạng khẽ nhăn đôi mi thanh tú, một mặt hao tổn tâm trí. “Em không trốn tránh cái gì cả!”
Quách Ngọa Hổ khẽ hừ một tiếng. “Không cần nói với anh, vừa mới tròn mười tám tuổi em đã mắc phải chứng si ngốc của người già, theo như giao hẹn của chúng ta, chỉ cần em làm bản thân gầy đi một kg, thì nhất định phải chuyển về nhà ở.”
“Em không cần, hơn nữa em cũng không gầy đi!” Thật sự không chịu nổi! “Là đàn ông cũng đừng để ý cái chuyện một cân hai cân này chứ, cho dù em là heo, nhiều hơn một cân ít hơn một cân cũng không ảnh hưởng gì cả.”
“Không cần nói sang chuyện khác, đã giao hẹn rồi thì phải tuân thủ.” Đừng có phóng đại âm lượng như vậy, uy lực tràn đầy làm người ta muốn trốn mất dạng.
“Em chính là không muốn chuyền về Quách gia ở, em thích ở kí túc xá của trường, ngày nghỉ đến chỗ dì làm thêm, bao ăn bao ở, cuộc sống như vậy tự tại hơn.” Nếu là chuyện khác có lẽ Thủy Dạng sẽ cúi đầu trước Quách Ngọa Hổ, nhưng chỉ khi nói đến chuyện này ánh mắt cô lộ vẻ kiên quyết, tựa như người giữ cửa.
Anh nắm lấy tay cô. “Sao đột nhiên lại trở nên khách khí như vậy?”
Cô mở to đôi mắt, lắc đầu.
“Tại sao tự dưng muốn ra ngoài ở? Em mới bao nhiêu tuổi, ông nội vậy mà cũng nghe em? Cha mẹ em đã qua đời từ sớm, bà nội ở cùng em đến năm mười lăm tuổi, cũng qua đời vì bệnh ung thư, trước khi lâm chung đem em nhờ cậy ông nội. Vân gia có thể nói là không có người thân của em, dì em bên này cũng có gia đình riêng của mình, có sự nghiệp cần phải lo, chỉ sợ không thể chăm sóc em thỏa đáng, em vẫn nên chuyển về ở cùng mọi người, có thể chăm sóc lẫn nhau.” Đôi mắt khóa chặt người cô trở nên dịu dàng.
Chỉ sợ nhất chiêu này của anh!
Lông mi cụp xuống, Thủy Dạng bất đắc dĩ thở dài.
Ánh trời chiều xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, dịu dàng rơi vào phòng.
Nhìn ánh nắng ௱ôЛƓ lung ngoài cửa sổ, trong lòng cô cũng một mảnh mờ mịt, ngơ ngác không phản ứng.
“Thủy Dạng!” Anh im lặng chờ cô đáp lại.
Sự yên tĩnh làm cô cảm thấy không biết nên làm gì mới đúng.
Cô chua chát nở một nụ cười nhạt, “Anh Ngọa Hổ, em đã không còn là trẻ con, đã có năng lực cơ bản chăm sóc cho bản thân, toàn Đài Loan có mấy vạn sinh viên ở trong trường học, tất cả mọi người không phải cũng thế sao?”
“Em không giống thế. Thời điểm bác chồng mở miệng 『 uỷ thác 』 với ông nội, anh cũng ở bên, một tay bà kéo tay ông nội, một tay kéo tay anh, bác chồng cố chấp như vậy là vì lo lắng cho tương lai của em mà than khóc, bà hiểu được bác cả, bác hai không có khả năng thu nhận em, mới ủy thác em cho chúng ta. Ngẫm lại, tâm tình bác chồng có bao nhiêu đau xót, ngay cả con mình cũng không dám phó thác, bà có bao nhiêu khổ sở? Tâm đau bao nhiêu? Cho nên, Thủy Dạng, hãy coi như vì an ủi bà nội em trên trời có linh thiêng, không làm linh hồn bà bất an, ít nhất em cũng phải để cho Quách gia…… ông nội và anh chăm sóc em cho đến khi tốt nghiệp đại học.” Giọng nói anh bình thản, tròng mắt đen ngừng trên cô cũng không hề tầm thường.
Anh nói như vậy, không phải tự mình tìm phiền toái sao?
“Anh Ngọa Hổ, ý thức trách nghiệm của anh cũng quá nặng rồi.” Thủy Dạng không rõ cái tư vị tràn ra trong иgự¢ là gì. “Em đã đủ mười tám tuổi, không còn là trách nghiệm của bất kì ai cả.”
“Nói vớ vẩn, trước kia em đâu có làm mình làm mẩy như thế này.” Anh nhướng mày, “Nói cho anh, Thủy Dạng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thực sự có thể nói sao?
Cô ngẩng mặt nhìn anh chờ cô giải thích, khuôn mặt anh đoan chính anh tuấn thoạt nhìn có chút nghiêm túc, lại mang theo sự dịu dàng không nói nên lời.
Tim đập, có chút rối loạn.
Từ trước đó anh vẫn luôn đối xử như vậy với cô sao? Đúng vậy, anh luôn luôn hung hăng, rất khó để nói chuyện, khi cần thiết, cũng dịu dàng nhất. Một năm trước, cô thừa dịp anh nghỉ hè ra nước ngoài bồi dưỡng, ở nhờ nhà dì, chờ anh trở về tìm cô.
Khi “Tranh luận”, giả vờ thật lâu mới hiểu ra là một hình thức thối lui.
“Nói đi! Lý do là gì?”
Cô cắn môi, chuyện để ý nhất trong lòng có thể thẳng thắn nói ra với anh sao? Chỉ sợ sau khi nghe xong, anh cũng giống như một số người ước gì không có quan hệ với cô.
Quách Ngọa Hổ một khi hạ quyết tâm muốn biết chuyện gì, tính kiên nhẫn liền trần đầy, nhẫn công hạng nhất.
Cô thua anh rồi.
“Anh Ngọa Hổ, chắc anh biết em là con gái nuôi của Vân gia chứ?!” Cô chán nản gục đầu.
“Anh biết.” Anh trầm giọng nói.
Hai nhà Quách, Vân giao tình sâu đậm, không giấu được loại bí mật này.
Bác chồng của Quách Ngọa Hổ, cũng chính là bà nội Vân gia sinh ra ba người con, bác cả, bác hai sau khi kết hôn sinh ra được hai đứa cháu đích tôn, chú ba sau khi cưới nhiều năm vẫn không có con, nhân duyên vừa khéo nhận nuôi Vân Thủy Dạng.
Hạ gia có ba chị em, chị cả là mẹ nuôi của Vân Thủy Dạng, chị hai là Hạ Hương Tuyết, mà em ba Hạ Hương Trừng mới là mẹ đẻ của Thủy Dạng. Tuổi trẻ Hạ Hương Trừng yêu phải người đàn ông không nên yêu, chưa kết hôn đã mang thai, sinh ra Thủy Dạng liền đưa cho chị cả nhận làm con thừa tự, từ đó không rõ tung tích, cũng không hề liên lạc với thân thích, cứ như bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Bà nội Vân thật vất vả mới có cháu gái, cho dù là nhận nuôi, cũng thương hơn so với cháu đích tôn.
Có bà nội yêu thương, từ nhỏ Thủy Dạng đã theo bà nội thường ra vào Quách gia, cùng ông nội Quách (cô gọi là ông chú), ba anh em Quách gia đều rất quen thuộc, rất gần gũi.
“Năm sáu tuổi, mẹ sinh bệnh mà ૮ɦếƭ, năm tám tuổi, cha bởi vì tai nạn xe cộ mà bỏ mình. Trong tang lễ của cha, em nghe được bác cả, bác hai 『 thảo luận 』 chuyện của em, nói cha mẹ vì nuôi em mới mang đến điều xấu, từng người từng người ૮ɦếƭ đi, tiếp theo không biết sẽ là ai? Oán trách cha mẹ không nên nhận nuôi đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ mang chuyện chẳng lành đến là em…… Về sau bà nội đi ra mắng bọn họ, bọn họ mới không dám nói tiếp.
“Đó là lần đầu tiên em nghe được lai lịch thân thế của mình, em vừa hoang mang hoảng sợ, vừa khó chịu lại bối rối…… Mối quan hệ ruột thịt được cho là hiển nhiên đó, trong nháy mắt bị phủ định, em nên làm gì bây giờ?” Giọng nói Thủy Dạng bình tĩnh, nhưng đôi môi phát run tiết lộ sự bất lực năm đó của cô.
Quách Ngọa Hổ nắm lấy tay cô một cách tự nhiên. “Em tuyệt đối không phải đứa trẻ mang đến điềm xấu.”
“Nhưng mà…… bà nội là cọc gỗ nổi duy nhất của em, bà dùng tình yêu bao dung nhất cứu lấy em! Nhưng bà nội tốt như vậy cũng tại lúc em mười lăm tuổi mắc ung thư mà qua đời, bác cả, bác hai đều nói em lại khắc ૮ɦếƭ một người, ai ở cùng với em đều sẽ đoản mệnh.” Cô cắn chặt môi dưới, cơ hồ cắn đến muốn chảy máu.
Quách Ngọa Hổ kéo cô qua, ôm vào lòng, không cho cô ngược đãi bản thân.
“Nói vớ vẩn! Bác cả và bác hai thật sự quá đáng, thực chẳng phải người tốt đẹp gì, bác chồng là mẹ bọn họ, sao bọn họ không nói chính mình khắc ૮ɦếƭ bà đi? Tìm căn nguyên cứu đế, bọn họ hợp lại chèn ép em, bịa đặt sinh sự, mục đích chính là chiếm tài sản, không muốn chia cho em.”
“Là vì thế sao?”
“Theo quy định của pháp luật, sau khi bác chồng mất tài sản của bà hẳn phải được chia làm ba phần, em có thể 『 thay mặt kế thừa 』 phần của cha. Kết quả em lại ngu ngốc bị mấy lời của bác cả, bác hai kích thích, buông tha không kí lên tài liệu kế thừa, tài sản gần trăm triệu bị bọn họ chia đều. Chờ ông nội phát hiện thì đã chậm một bước, may mắn trước đó bác chồng đã đem mấy trăm vạn tiền mặt, cổ phiếu đăng ký dưới tên em, coi như là phí nuôi dạy, em mới không thành kẻ không xu dính túi.” Vỗ vỗ cái đầu ngốc của cô, anh mới nhẹ nhàng đẩy cô ra.
“Em chưa từng hoài nghi bà là bà nội ruột của em.” Trong lòng cô luôn mang sự cảm kích.
“Em không hận bác cả, bác hai đã chiếm mất tài sản sao?”
Thủy Dạng lắc đầu. “Nếu cha mẹ khoẻ mạnh, phải nên là bọn họ kế thừa tài sản, chờ cha mẹ sau trăm tuổi truyền lại, em sẽ cảm thấy có vẻ an tâm thoải mái hơn.”
“Đầu đất, so với bác cả, bác hai, hai kẻ trọng lợi ích coi nhẹ tình thân của em kia, ngược lại là em làm bạn với bác chồng lúc tuổi già, cho bà cảm giác tình thân, khi bà sinh bệnh cũng không xa không cách, điểm này ông nội Liên rất cảm kích trong lòng, em so với ai đều có tư cách thừa kế tài sàn.” Đôi mày rậm của Quách Ngọa Hổ không dấu vết nhướn lên. “Chẳng qua, em vứt bỏ quyền thừa kế còn chưa tính, về sau nếu bác cả, bác hai lại nói lung tung, em có thể trực tiếp mắng bọn họ là quỷ tham lam không có lương tâm!”
“Nhưng mà……”
“Không cho phép nói mình khắc ai, không cho phép có loại suy nghĩ đó!”
“Nhưng mà……”
“Năm đó bác chồng gần bảy mươi tuổi, cũng không tính là ૮ɦếƭ yểu. Cha mẹ em qua đời, một người là sinh bệnh, một người là do lái xe không cẩn thận, muốn đổ lên đầu em, cũng không khỏi quá hèn hạ đi.”
Thủy Dạng trầm mặc.
“Anh nói cho em biết, năm anh mười lăm tuổi cha mẹ gặp phải tai nạn máy bay, cả hai cùng ૮ɦếƭ, chẳng lẽ là do anh khắc ૮ɦếƭ bọn họ?”
“Đương nhiên không phải.”
“Anh cũng tin rằng không phải. Trên đời này mỗi ngày, mỗi phút không biết có bao nhiêu người ૮ɦếƭ đi, chẳng lẽ đều là do người nhà họ khắc ૮ɦếƭ sao? Người mà sẽ nói ra những lời như thế đơn giản là không có nhân tính, mất đi một người thân đã là sự mất mát to lớn, không đến an ủi thì thôi, còn bỏ đá xuống giếng nói ra những lời làm nhục người khác như thế, bụng dạ khó lường như vậy, vừa ngu ngốc lại gian ác.”
Từng câu từng chữ của anh, giọng nói ôn hòa dịu dàng làm chấn động lòng cô.
Hơi nước, tụ lại trong hốc mắt, chậm rãi chảy xuống, cô khóc lên.
“Anh không hiểu được…… Em sợ…… Mọi người cũng sẽ gặp phải bất hạnh…… không ở cùng nhau thì tốt hơn…… Em không muốn lại mất đi người thân…… Chỉ cần em chuyển đi là tốt rồi……”
“Ai nói?” Cô ở hai năm mới có suy nghĩ nặng nề này, anh xác định có người cố ý khơi mào xuống tay với tâm bệnh này của cô.
Không trách được Thủy Dạng bắt đầu tránh bọn họ, thậm chí ước gì biến thành người xa lạ.
Thật sự phải cảm ơn “Ý tốt” của cô! Quách Ngọa Hổ tức giận nghĩ.
“Không có.” Cô chuyển đôi mắt ௱ôЛƓ lung đẫm lệ, lấy giấy lau đi, khó khăn cất giọng nói từ cổ họng, “Không có ai nói gì với em cả, là em tự mình nghĩ đến, không cần ở chung quá lâu thì tốt hơn, hai năm là đủ rồi.”
Giấu đầu hở đuôi! Cô càng muốn giải thích, Quách Ngọa Hổ càng không tin.
Tròng mắt đen xẹt qua một tia cảm thán, tạm thời anh không ép hỏi nữa, sợ cô lại rưng rưng nước mắt.
“Vừa rồi anh nói nhiều với em như vậy, hẳn là em biết suy nghĩ của mình là sai rồi chứ!”
“Anh Ngọa Hổ……” Thủy Dạng thật sự sợ lại phải đối mặt với cảnh người thân mất đi.
“Đổi góc độ khác mà nói, cái loại 『 khúc mắc 』này của em thật không thể chấp nhận được, quá tự phụ rồi đấy!” Anh ôn thanh nói: “Em không phải Thượng Đế, cũng không phải Diêm Vương, nào có năng lực ảnh hưởng người khác ૮ɦếƭ sớm hay ૮ɦếƭ muộn? Muốn sinh bệnh ૮ɦếƭ hay ૮ɦếƭ vì tai nạn giao thông? Em tự cho mình đã khắc ૮ɦếƭ họ, không phải quá tự phụ sao?”
“Ai mà thích loại tự phụ này chứ!” Cô hơi cười khổ.
“Anh đương nhiên biết đây là người khác không có ý tốt giáo huấn cho em, nhưng em cũng không cần ngây ngốc mà nhận đấy chứ? Thật sự là cô ngốc!”
“Anh Ngọa Hổ, anh không hiểu……”
“Sao anh lại không hiểu? Em bề ngoài nhìn cởi mở, nhưng sâu trong nội tâm lại có chút tự ti, tự ti mình là con gái riêng, tự ti cha mẹ nuôi dưỡng mình qua đời, em nghi ngờ bản thân đã làm gì sai hay có chỗ nào không tốt, đến cha mẹ đẻ cũng không cần em, đúng không?” Anh dừng một chút, giọng nói luôn ôn hòa đột nhiên trầm nhẹ, “Em rất kinh ngạc vì sao anh biết? Bởi vì anh cũng đã từng nghi ngờ qua, có phải do anh không ngoan, không làm người ta thích, cho nên cha mẹ muốn bỏ anh lại một mình?”
Ý của anh là, anh cũng đã từng trải qua cảm giác đó sao?
Hơi nước lại lần nữa che kín mắt cô, cô nghẹn ngào, “Anh Ngọa Hổ……” Loại cảm giác đó không thể nói với người ngoài, không phải tự mình trải nghiệm qua thì không cách nào cảm thông được.
“Con đường này anh đã đi qua rồi, Thủy Dạng, em nhất định cũng không thành vấn đề.” Vẻ mặt Quách Ngọa Hổ nghiêm túc, “Cha mẹ nuôi của em qua đời, đó là sai lầm của cha mẹ, là bọn họ thiếu em. Nếu em muốn tìm cha mẹ ruột của mình, gào thét tâm tình của mình với bọn họ, anh cũng có thể giúp em đào bọn họ ra, tùy ý em phát tiết thế nào cũng được, chỉ là không cho phép xử nguyên tội về mình, có tội là cha mẹ thân sinh của em.”
Cha mẹ thân sinh?
Câu chữ nặng nề giống như tảng đá, nháy mắt ép tới là Thủy Dạng choáng váng.
“Không cần.”
Từ từ lớn lên, từ trong miệng dì cô biết được rất nhiều chuyện cũ từ trước khi cô ra đời, biết người cha thân sinh của mình là ai, mẹ đẻ của mình ở nơi nào.
Khi vừa mới biết, cô vừa hoảng loạn vừa đau lòng, không cách nào hình dung được ngũ vị tạp trần trong lòng, иgự¢ cơ hồ không hít thở được. Chậm rãi chậm rãi, cô không quan tâm nữa, hoặc nên nói là, không thể nào quan tâm được. Đặc biệt khi cô biết được cha mẹ thân sinh của mình mỗi người có một cuộc sống rất tốt, cuộc sống vẻ vang rộng mở, cô còn quan tâm để làm gì?
Quách Ngọa Hổ cũng biết chuyện, mạng lưới tình báo nhà anh thần thông quảng đại.
“Thủy Dạng, em chỉ cần vì bản thân mà sống là được rồi! Đương nhiên, phải sống vui vẻ, phấn khởi, đúng lý hợp tình mà sống, thoải mái trong lòng……” Thanh âm dịu dàng hàm chứa sự mạnh mẽ to lớn.
Cô dãn mi nở nụ cười. “Anh Ngọa Hổ, em luôn có chút sợ anh đấy! Anh làm người đoan chính, tính tình lạnh lùng, thủ đoạn lợi hại, ông chú rất đắc ý vì anh cực kì giống ông. Nhưng mà, khi anh thả lỏng phong thái, cư xử dịu dàng, sự nam tính quyến rũ cực kì mê người, khó trách có nhiều nữ sinh sùng bái anh đến vậy, ngay cả hoa hậu giảng đường cũng tự động quỳ gối dưới giày thể thao của anh.”
“Có tâm trạng giễu cợt anh, hẳn là không có việc gì.” Anh mới lười dịu dàng với đám mê trai kia, nhún nhún vai.
“Bọn họ là quỳ gối cái tấm biển chữ vàng của Quách gia kìa.”
“Đó chỉ là một trong những nhân tố. Thực ra nữ sinh bây giờ đều rất thông minh, rất có mắt nhìn, giống như anh Ngọa Hổ đây vừa nhìn đã biết là một soái ca đáng tin cậy như lông phượng sừng lân, làm bạn trai hoặc ông xã đều tuyệt vời ông mặt trời!” (chém a chém ~~)
“Một thùng nước đá mà không đủ, anh rất vui lòng đổ ba thùng, năm thùng. Anh sẽ không tiêu một xu nào vào bạn gái, không làm đầy tớ kiêm lái xe, cũng không làm cái thùng rác cảm xúc của bạn gái.” Quách Ngọa Hổ gọn gàng dứt khoát tỏ rõ không có hứng thú, không thèm để ý tiết mục của cô, đi ra ngoài.
Kiêu ngạo vậy? Nhưng vừa rồi anh rõ ràng vừa làm cái thùng rác cảm xúc của cô, lại còn là loại cỡ lớn nữa chứ. Ai! Cô là em họ mà! Vấn đề khác.
Tròng mắt Thủy Dạng chuyển một cái, “Anh Ngọa Hổ, mỹ nữ theo đuổi anh không có hứng thú, chẳng lẽ anh là Gay?”
Nghe nói nam đồng chí (chỉ người gay) chính là khăn tay tốt nhất của phái nữ! Cô không dám thừa nhận bản thân có chút chờ mong.
“Có muốn anh ở đây hôn em để chứng minh tính hướng không?” Anh nheo mắt lại.
“Không cần không cần. Nói đùa chút không được sao?” Đáng ghét, hại tim cô trật một nhịp.
“Anh thích làm người đi săn, không thích bị thành con mồi.”
“Nói trắng ra, chính là chủ nghĩa Sô vanh thôi!” (chủ nghĩa Sô vanh: chauvinism – niềm tin vô lý và hung hăng cho rằng nước mình hơn các nước khác)
Quách Ngọa Hổ không phủ nhận, còn tự nói anh là con heo đất hiểu lí lẽ.
“Chừng nào thì em chuyển về Quách gia?” Anh quay lại vấn đề chính.
“Đang ở kí túc trường rất tốt, sao lại muốn chuyển? Đợi năm hai chuyển có được không? Đã đóng tiền rồi mà không ở thì thật lãng phí!”
Lời này có chút thuyết phục Quách Ngọa Hổ, trong lòng khó xử. “Tháng sau anh sẽ ra nước ngoài bồi dưỡng, đi lần này ít nhất mất nửa đến một năm, em ở cùng ông nội anh sẽ an tâm hơn.”
“Em thì có chuyện gì chứ!”
Làm ơn đi, anh cũng không phải cha cô, gì mà buồn lo vô cớ vậy? Nếu nói bởi vì bà nội từng “Uỷ thác”, nhưng cô đã tròn mười tám tuổi, là người lớn có năng lực tự chủ, nói như thế nào cũng không đến trên đầu anh đi.
Chẳng qua, đàn ông Quách gia một đống, Quách Ngọa Hổ thuộc loại làm người “Quán triệt trước sau”, trăm ngàn lần không được cứng đối cứng, như vậy sẽ càng kích thích chí chiến đấu của anh.
Thủy Dạng âm thầm thở dài. “Nếu anh có em trai, có phải định lấy tên là 『 Tàng Long 』không?” Sau đó, liên thủ xưng bá võ lâm, ai dám cùng tranh!
“Không có khả năng.”
“Vì sao?”
“Chữ tên đó quá khó viết.” Đáp án này không khỏi quá lạnh lùng đi.
“Cũng đúng, có một mình anh là đủ rồi, sinh anh rồi còn hơn người khác sinh ba, sinh năm.”
Quách Ngọa Hổ xác định cô không có ý giễu cợt, tròng mắt đen thâm u. “Cha mẹ anh vốn không có ý định sinh con, bọn họ quá yêu nhau; Nhưng thân là trưởng tử dâu cả, chung quy vẫn phải sinh trưởng tôn theo giao phó của ông nội.”
Đáp án này càng lạnh lùng hơn.
Bởi vì đơn thuần yêu thích trẻ con mà sinh con dưỡng cái, thực hiện trách nhiệm của cha mẹ, như vậy không phải thật tốt đẹp sao? Cuộc sống hiển nhiên không có nhiều chuyện đơn thuần, tốt đẹp.
“Anh cũng không có gì bất mãn hay tiếc nuối, mà là muốn nói cho em, con người không thể tự mình sinh ra,『 cách thức』sinh ra như thế nào căn bản không có gì to tát! Nhưng chúng ta có thể lựa chọn phương hướng và triết lý cuộc sống cho mình, ai thiếu ta hoặc có lỗi với ta không quan trọng, quan trọng là ta đối xử tốt với bản thân, để bản thân tự do tự tại.” Quách Ngọa Hổ nhẹ nhàng nói, chậm rãi kể.
Đây là cách anh an ủi cô sao?
Thủy Dạng mỉm cười, đáy lòng dâng lên một dòng nước ngọt ngào ấm áp.
“Anh Ngọa Hổ, bình thường anh rất trầm tĩnh ít nói nha!” Cuộc sống hai năm dưới một mái nhà với nhau, một tháng câu nói của anh cũng không nhiều bằng hôm nay.
“Bình thường cũng không cần phải nói đại nghĩa với cái đồ ngốc em, nói xong mà miệng anh cũng khát khô rồi.”
“Ai là đồ ngốc! Đơn thuần thiện lương không được sao?” Cô mới không thừa nhận mình ngốc hay đần đâu!
“Tô điểm cho lời thoại thôi! Em thích nghe là tốt rồi.”
Mi tâm của anh giãn ra, tình huống hiện giờ của Thủy Dạng so với anh đoán trước làm anh yên tâm hơn, cũng sẽ không cứng rắn yêu cầu cô về ở Quách gia ngay lập tức.
Nhưng trong lòng anh hiểu được, Thủy Dạng nhất định là bị người nào đó trong nhà nói kích thích mới kiên trì chuyển nhà, anh sẽ tra rõ ràng người đó là ai.
“Anh Ngọa Hổ, mọi người hẳn đã đến rồi.” Có thể ăn cơm chưa? “Anh chơi bóng không đói bụng sao? Em nghe thấy cả tiếng bụng anh đang sôi rồi đấy.”
Cong môi cười nhẹ, Quách Ngọa Hổ đứng dậy mở cửa phòng, không ngoài ý muốn thấy mấy phần tử ở ngoài nghe lén không kịp chạy.
“Em không có nghe lén nhá!” Lương Mĩ Đế giấu đầu hở đuôi nhấn mạnh, “Là mẹ em nói hai người cô nam quả nữ ở chung một chỗ, bảo em tới đây chú ý một chút.” Tiểu gian thần mang lão gian thần ra làm bia đỡ đạn, có gan thì tìm người lớn mà tính sổ!
“Nói với dì Hạ, nhóc quỷ còn đang trong giai đoạn phát dục tôi không có hứng thú.” Quách Ngọa Hổ như thật như đùa nói, ánh mắt lướt qua tiểu gian thần, dừng lại trên người đôi anh em đang tán loạn.
Quách Đế Nhật vội vàng giải thích, “Mọi người đều đến cả rồi, nhưng vì đội trưởng tiền nhiệm còn chưa nhập tiệc, mọi người cũng không thể không biết xấu hổ mà động trước, cho nên bọn em tới đây mời người.”
Quách Hoàng Lượng nhã nhặn cười cười, “Em trai tôi cuối cùng cũng nói được vài câu tiếng người.”
“Này, anh có ý gì?” Quách Đế Nhật muốn đánh người.
“Nghe lén còn tìm được lý do quanh minh chính đại, quả nhiên là nhanh trí.” Quách Hoàng Lượng vỗ vỗ tay.
“Anh không phải cũng nghe sao?”
“Anh đây rất muốn nghe, đáng tiếc thiết bị cách âm quá tốt.” Vị lão huynh này thoái thác cứ phải gọi là không còn một mảnh.
Thủy Dạng vỗ án tán thưởng, cười đến rất vui vẻ. “Mới bao lâu không gặp, công lực『 tượng cười mặt lạnh』của anh Hoàng Lượng đã cao hơn một tầng rồi, anh Đế Nhật vẫn nên ngoan ngoãn ăn thua đi!”
Quách Đế Nhật lập tức ứng theo dân tình, song chưởng che mặt làm nàng dâu nhỏ. “Số tôi thật khổ a ~~ có một ông anh họ ra trước ba tháng, kiêu ngạo đến đáng đánh đòn, đã đủ đau khổ rồi, còn bị một tên anh trai chỉ ra sớm hơn ba phút ăn Hi*p, ai ôi ~~ trời đố kị anh tài, bọn họ đều ghen tị sự hoàn mỹ của tôi, cố tình bắt nạt tôi làm trò vui, ai ôi……” một bên kể lể một bên từ kẽ ngón tay lén nhìn, Thủy Dạng cười đến đau bụng, mà tiếng cười của Thủy Dạng lại dễ dàng làm dịu mặt lạnh không vui của Quách Ngọa Hổ, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Quả nhiên có vấn đề, lão đại Ngọa Hổ thực sự đối với Thủy Dạng không giống với người khác.
Thân là đội trưởng tiền nhiệm của đội bóng rổ, Quách Ngọa Hổ lý ra phải xung phong nhận việc về trường thi đấu, nhưng lão đại anh lại không, luôn luôn không tỏ thái độ. Từ nhỏ Quách Ngọa Hổ đối với chữ số đặc biệt nhạy bén, đối với năng lực điều khiển xu hướng tiền bạc ai cũng không mạnh bằng Quách Ngọa Hổ, từ năm cấp 2 đã học giúp ông nội quản lí ghi chép trong nhà, trung học đã bắt đầu xem sổ sách công ty, mới bắt đầu đại học năm nhất đã biết được ai làm giả sổ sách, ai nhận tiền boa…… Liên gia gia còn trêu chọc nói anh là “Quỷ tiền đầu thai”! Càng miễn bàn từ nhỏ anh đã tự cầm tiền tiêu vặt của mình đi đầu tư, tiền vào như nước, đã là một tiểu phú ông rồi.
Nhưng Quách Ngọa Hổ chính là không thích làm không công! Thời học sinh vốn nên tham gia nhiều hoạt động xã đoàn, gia nhập hội học sinh là mệnh lệnh của ông nội, chọn đội bóng rổ là muốn rèn luyện thân thể, một khi đã tốt nghiệp, trách nhiệm giải quyết xong, còn muốn anh về thi đấu? Miễn bàn. Lão đại anh rất bận rộn, luôn trong tình trạng chuẩn bị đi Mỹ thi bằng chuyên viên thống kê.
Nhưng mà, vừa biết được Thủy Dạng nhận năm trăm tệ phí làm thêm của Lương Mỹ Đế, anh lại làm ra cái biểu hiện nên có của đội trưởng tiền nghiệm “Không hề chùn bước” về trường thi đấu, thái độ trước sau không khỏi quá khác biệt đi!
Trong đó nhất định có quỷ! Quách Đế Nhật chuẩn bị lấy ra tinh thần Sherlock Homes, truy tìm giữa Quách Ngọa Hổ và Vân Thủy Dạng có tình trạng gì mờ ám hay không?
Trở lại khu dùng cơm, quả nhiên tiếng người ồn ào, mọi người đều đã chọn xong món, để lại một chiếc bàn trống cho bọn họ, nếu không phải phía trước cửa hàng không đủ lớn, không chứa được quá nhiều người, nhóm mấy cô mê bóng nhất định xông vào thăm. Chẳng qua, vẫn là có ngoại lệ! Âu Thải Đồng dẫn Cao Hàn Vũ cùng Âu Thải Lâm nhất quyết đi vào, nói như thế nào cô ta cũng là quản lý tiền nhiệm của đội bóng, có chút quan hệ sâu xa, cô ta chỉ cần nói hai câu lời hay, ngay cả đội trưởng Nghiêm Hạo cũng khó lòng từ chối.
Lương Mĩ Đế chỉ làm rõ nói một câu, “Tự mình trả.” Vừa có náo nhiệt để xem, lại vừa có thể giúp lão mẹ gia tăng thu nhập, cô kiêu ngạo miễn cưỡng đồng ý.
Âu Thải Đồng sao có thể để ý chút tiền này? Chẳng qua trong quan niệm của cô ta, mỹ nữ tự nhiên sẽ có rất nhiều con trai tranh trả hộ.
Một gian nhà ăn bỗng chốc tràn vào ba mươi mấy người, đầu bếp bận, nhân viên phục vụ càng bận, Lương Mĩ Đế cùng Vân Thủy Dạng đều xuống giúp đỡ, từng phần từng phần món ăn bưng lên ào ào, món chính có lẩu nhỏ, mỳ Ý, thịt bò nướng, rượu gà hương thảo, cua nướng bơ, cơm sườn heo chà bông…… Có một, hai mươi loại lựa chọn, kèm theo đồ uống nóng lạnh; bánh ngọt, điểm tâm tính riêng. (đồ ăn đương nhiên sẽ chém ~~~)
Quách Ngọa Hổ nhìn thấy Thủy Dạng mang phần lẩu nhỏ ra, một khay lớn, có vẻ nặng, lập tức thuận tay nhận lấy, kêu một tiếng: “Lẩu chua, của ai?” Lập tức có người nhảy ra bưng đồ ăn của mình đi.
Lão đại vừa ra tay, liền biết có hay không. Ai dám giáo để lão đại bưng đồ ăn? Thủy Dạng chỉ cần đem đồ ăn tới tay Quách Ngọa Hổ, lập tức có người tự động đến lĩnh đi, không cần cô mang ra từng bàn từng bàn một, thật thoải mái.
Lương Mĩ Đế cùng các nhân viên khác thấy thể muốn làm theo? Thật có lỗi, lão đại không làm không công, tính giá một ngàn tệ một giờ.
Quách Đế Nhật kề tai nói nhỏ với anh trai, “Nhìn thấy không? Tâm tư lệch lạc của lão đại quá rõ ràng.” Phần cua nướng bơ của hắn cũng phải tự mình nhảy ra lấy đó! Hắn đường đường là tam thiếu gia từ khi nào thành khách mời chạy qua đường rồi?
Quách Hoàng Lượng cười khẽ một trận. “Không đơn giản, em 『 rốt cục 』 đã nhìn ra.” Âu Thải Lâm theo con đường hiền tuệ nhu thuận bưng phần ăn tới cho hắn, nhị thiếu gia không cự tuyệt là được rồi.
“Anh làm trò, chúng ta đồng thời sinh ra, dung lượng não của anh so với em không hơn một miligram nào đâu, em không tin anh sớm đã nhìn ra tình cảm đặc biệt của lão đại đối với Thủy Dạng.”
“Tên chim công tự kỉ nhà cậu, có thời gian cũng là phí trên mấy cô mĩ nữ, có bao nhiêu tâm tư phí lên người anh em? Chờ cậu nhìn ra dị trạng, làm không xong lão đại và anh đã tiến vào lễ đường hết rồi.”
“Nói bậy! Em quan tâm đến mỗi người Quách gia.” Quách Đế Nhật chỉ trời thề.
Có quỷ mới tin! Quách Hoàng Lượng cúi đầu thưởng thức món cơm rang gà xào cay do bà chủ tự mình xuống bếp làm.
Quách Đế Nhật lại dáo dác tự động dán lại. “Lão đại đối với Thủy Dạng thật sự khác nha! Anh ấy chưa bao giờ để ý chúng ta muốn ૮ɦếƭ hay mệt ૮ɦếƭ, lại chủ động giúp Thủy Dạng bưng thức ăn.”
“Bởi vì anh ấy luôn làm được nhiều hơn so với chúng ta. Mà Thủy Dạng là em gái nhỏ nhà ta, Quách gia dương thịnh âm suy nghiêm trọng cũng chỉ có một cô em gái này, lão đại thiên vị con bé không phải ngày một ngày hai.”
“Chỉ vì cô ấy là em họ?”
“Chuyện về sau ai biết được?” Quách Hoàng Lượng so với em trai nhìn rõ được mọi việc, nhưng hắn lại không có lòng hiếu kì.
“Anh, anh có nhớ chuyện một năm trước Thủy Dạng đột nhiên chuyển ra ngoài không, sau khi lão đại từ Mỹ về, phát cáu một bữa thật to, Liên gia gia cũng không hắng giọng một tiếng mặc kệ ảnh phát tiết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Vị tiên sinh đây, anh với cậu từ Nhật Bản về cùng nhau, cậu không biết, anh làm sao biết được?”
“Thủy Dạng cũng không phải trẻ con, chuyển ra ở riêng có nghiêm trọng như vậy sao?” Quách Đế Nhật cắn chân cua cho hả giận.
“Cùng sống với nhau hai năm, cậu vẫn chưa phát hiện?” Quách Hoàng Lượng dừng lại uống hai ngụm canh.
“Cái gì?”
“Tính gà mẹ của lão đại, chỉ dùng ở trên người Thủy Dạng.”
Quách Đế Nhật biểu cảm phong phú nhìn anh trai song sinh của mình, lại nhìn Quách Ngọa Hổ bưng hai cái khay cùng Thủy Dạng về chỗ dùng cơm, hắn sợ run, trong đôi mắt đào hoa nổi dần nổi lên một chút kinh ngạc.
Làm sao có thể? Đó là anh cả Ngọa Hổ nhà hắn sao? Hắn không hiểu nhíu nhíu đầu mày.
“Xin hỏi một chút, sao anh luôn nhìn rõ mọi việc như vậy?” Hắn không ngại học hỏi kẻ dưới.
“Bởi vì anh không háo sắc bằng cậu.” “Tượng mặt cười lạnh” cười đắc ý, vừa chướng mắt vừa phách lối!
“Thật sự tiện nghi cho cái da mặt giống em của anh, bằng không thật muốn thưởng cho anh hai đấm!” Quách Đế Nhật cầm lấy một cái chân cua khác dùng lực cắn xuống, tưởng tượng như đang cắn xương của ông anh thối kia.
Song sinh thật sự bất hạnh a! Muốn k người nhưng không k được. (k = kill)
Quên đi, tiệp tục giả Sherlock Holmes điều tra tình yêu của lão đại!
Kỳ thực không chỉ có hắn, nhóm đội viên có chút hiểu biết Quách Ngọa Hổ, cho dù nhìn lén cũng muốn nhìn một cái, kia thật sự là lão đại Quách Ngọa Hổ thiết diện vô tư không có chút thú vị nào sao?
Vóc người cao đầu đại mã (chỉ người cao to), tự nhiên sức ăn cũng lớn, nhưng có khoa trương như vậy không? Đem hơn mười loại bánh ngọt nhỏ trong tiệm, xếp đầy một khay, cậu ta từ khi nào thích ăn đồ ngọt vậy?
Chẳng qua phải nói thật, nhìn thôi mà cũng khiến người ta chảy nước miếng nha!
Bánh phô mai núi đen, bánh dâu tây bơ, bánh hạt dẻ Ango’rosh……
Thủy Dạng nhìn mà hoa mắt, chỗ này có đồ ngọt Đại vị vương sao?
“Anh Ngọa Hổ, em chỉ cần hai cái là được rồi.” Muốn cô bỏ tiền mua, cô cũng chỉ một tuần mua một chiếc ăn, hơn nữa đều đi nhà khác mua, bởi vì dì không chịu lấy tiền.
“Còn lại đóng gói, mang về kí túc làm thành điểm tâm sau khi ăn.” Quách Ngọa Hổ rõ ràng tính keo kiệt của cô…… Không, là cần cù tiết kiệm mỹ đức.
Thủy Dạng bĩu môi nửa ngày. Năm trăm tệ phí làm công cũng không đủ trả.
“Anh đã tính tiền trước rồi.” Anh buồn cười bổ sung một câu.
Đang bĩu môi nhất thời cười meo meo. “Được rồi! Anh đã cứng rắn muốn em nhân ý tốt, em liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
“Cám ơn em đã nể mặt, không làm tổn thương lòng tự tôn đàn ông của anh.” Khóe môi cười nhẹ, anh ngẩng đầu nhìn dáng vẻ thỏa mãn nheo mắt lại đáng yêu của cô, có bao nhiêu giống con mèo nhỏ được chủ cưng chiều, làm người ta hận không thể lập tức ôm vào lòng yêu thương, vành tai tóc mai chạm vào nhau một phen.
Từ trước kia anh cũng đã rất thích nhìn vẻ mặt đó của cô, thói quen tính toán tỉ mỉ anh xài bao nhiêu tiền cũng không để ý.
“Anh Ngọa Hổ, đến lượt em mời anh ăn một chiếc.” Cô mím môi cười, giơ ra một ngón tay.
Anh cũng không khách khí lấy ra một chiếc ăn, giống như mồm sư tử ngoạm một miếng đã hơn phân nửa chiếc, Thủy Dạng mỗi lần nhìn anh ăn cái gì cũng không thể nào hiểu nổi, cô ăn hai miếng cũng không bằng anh ngoạm một phát, nhưng mà thoạt nhìn chỉ cảm thấy hào sảng không chút thô tục, phát ra một sức hấp dẫn tinh khiết của đàn ông!
Bởi vì chuyên tâm nhìn, cái miệng nhỏ há ra không biết từ lúc nào, Quách Ngọa Hổ cho rằng cô cũng muốn ăn, còn lại khoảng một phần ba liền nhét vào cái miệng của cô, suýt nữa hại cô bị nghẹn.
“Miệng em quá nhỏ.” Anh cảm thấy không thể hiểu nổi.
Thủy Dạng khó khăn nuốt bánh ngọt, đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh.
“Là mồm anh rộng thì có!” Ép người ta ăn nước miếng, có đạo đức không vậy?
“Nếu muốn hôn môi, vấn đề kĩ thuật chỉ sợ còn phải khắc phục.” Anh thì thào tự nói.
Ai với ai muốn hôn môi cơ? Thủy Dạng mặt đỏ triệt để, không dám nhìn thẳng cặp mắt đang lóe ánh lửa kia.
Nhưng, cô rốt cuộc đỏ mặt cái gì? Cô cũng không dự tính hôn môi với anh.
Tuy rằng, mỗi khi tiếp xúc với anh, sự dịu dàng bá đạo của anh đối với cô khắc thật sâu trong lòng, trong đầu, cô khẳng định cả đời mình cũng sẽ không gặp được Quách Ngọa Hổ thứ hai, nhưng dù sao anh cũng là anh họ của cô, cô không thể quên điểm ấy.
Anh em họ vĩnh viễn không có khả năng cùng với nhau, anh tốt với cô, cũng sẽ chỉ là một đoạn hồi ức xinh đẹp.
Cô nên thấy đủ.
Cô cũng không yêu cầu xa với thứ không thuộc về mình, bởi vậy, càng không thể quên đoạn hội thoại mà mình nghe lén được.
“…… Ta có ba tôn tử, Thủy Dạng có thể gả cho một trong số đó.”
“Cha à, Người là đang nói đùa sao? ”
“Ta sẽ không lấy loại chuyện này để nói đùa.”
“Bọn chúng là anh em họ……”
“Không có quan hệ huyết thống.”
“…… Cha, tha thứ cho con không thể gật bừa loại chuyện này, con sẽ không để con mình cưới một cô gái không cha mẹ, không có bối cảnh làm con dâu.”
“Không phải con luôn rất thích Thủy Dạng sao?”
“Thích là một chuyện, cưới làm con dâu lại là chuyện khác. Con trai con tương lai muốn nhập chủ『 Tập đoàn Bách Hoàng 』, cần phải có người vợ bối cảnh hùng hậu làm phụ tá, Thủy
Dạng chỉ là đứa em gái không đáng để ý.”
“……”
“Lại nói tiếp, tuy con không tán thành chuyện mê tín, nhưng nếu liên lụy gia đình con, con trai con, con thà rằng tin chuyện mê tín đó. Thủy Dạng ấy à, thật sự là một đứa nhỏ quá bạc mệnh, nếu không phải cha thu nhận nó, tuổi còn trẻ đã không nơi nương tựa, cùng một đứa con gái 『 chí thân 』 tương khắc như vậy, con trai con vô phúc hưởng dùng.”
“Con nói như vậy rất tổn thương người.”
“Nếu cha không tin mấy chuyện tà ma đó, sao không để cho Ngọa Hổ cưới đi?”
“……” Không thể nói được gì.
Nếu không phải nghe được đoạn hội thoại đó, Thủy Dạng gần như đã quên mình đã “Khắc ૮ɦếƭ” cha mẹ nuôi và bà nội, sau nhiều lần cân nhắc, liền quyết định chuyển khỏi Quách gia.
Hôm nay trải qua một phen khuyên răn của Quách Ngọa Hổ, cô hiểu được mình đã rơi vào cái bẫy của bác cả, bác hai, lo sợ không đâu. Nhưng mà, người còn sống thì sẽ có lúc ૮ɦếƭ, cô thật sự không muốn đeo trên lưng loại tội danh đó, một ngày kia người nào đó nhà Quách gia nếu có chút không hay gì xảy ra, cũng không thể đến trách tội lên đầu cô đi!
Một mình cũng có thể tự sống mà! Thủy Dạng nói với bản thân như vậy.
Thời điểm cô đơn trống trải, còn có dì sẽ cho cô một cái ôm ấm áo, chị họMĩ Đế sẽ cùng cô nói nói cười cười, cãi nhau, mỗi ngày qua đi có tư có vị, tội gì đi nương tựa bị người ta cho là ôn thần?
Anh họ cũng chỉ là anh họ, một trong những người thân mà thôi.
Thủy Dạng vốn cũng từng nghĩ tới sắc đẹp của nhóm anh họ, từng vụng trộm chảy nước miếng qua, tuổi còn trẻ ai mà không nghĩ được kết hôn với cấp trên chứ? Hiện tại đã biết, đối tượng kết hôn của con trai Quách gia phải môn đăng hộ đối, bối cảnh hùng hậu, muốn đơn thuần thích ai đó cũng không được, thật đáng thương.
Quách Ngọa Hổ ăn cơm no hiện đang muốn pha uống cà phê, cũng không xem nhẹ vẻ mặt biểu cảm phong phú của cô, cùng với thần sắc thông cảm ngày càng rõ ràng.
Cô thông cảm với anh cái gì đấy?
Quách Ngọa Hổ sờ sờ đầu cô, “Hy vọng là anh nhìn nhầm, em không phải đang thông cảm với anh.”
“Uầy, anh Ngọa Hổ, anh biết thuật đọc tâm à?”
Cô thực sự đang thông cảm với anh?
Anh lớn vậy rồi lần đầu tiên được người ta thông cảm! Cảm giác…… Rất quái dị.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc