TÂM SỰ CỦA TÁC GIẢ:
~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Bởi vì chính văn của truyện này với tôi mà nói là viên mãn, cho nên phiên ngoại vẫn luôn chưa nghĩ ra viết như thế nào. (Chắc sẽ không viết ngọt ngào hằng ngày sau khi đã HE)
Mấy ngày nay đột nhiên cảm thấy có thể viết chuyện xưa Chu Ức Chi trọng sinh mà Tiết Tích không trọng sinh, vẫn đang sửa sang tốt nhất, không vấp váp, đại khái mấy vạn chữ.
PS:
Vốn dĩ trước khi viết bộ này liền nói sẽ ngắn, sau khi sửa sang xong, tôi ngay cả danh sách cũng chưa động, chỉ nói rõ hai cái bảng, chuẩn bị viết vẫn nghĩ muốn viết tình tiết sửa sai. Khẳng định chính là không có khó khăn gì lớn nha, đời trước đã khổ như vậy đời này còn thêm sóng gió gì nữa? Hơn nữa mọi người cũng thấy được truyện này mấy vai phụ đều không có, tổng cộng vai phụ có tên họ có thể đếm trên đầu ngón tay, còn lại đều là mua nước tương, toàn bộ chuyện xưa đều là hai nhân vật chính cùng đi với nhau. Tôi chưa từng xem bình luận, vừa mới đổi mới phiên ngoại mới nhìn đến có người cảm thấy lạn đuôi [1]. Tôi…… QAQ tôi thật sự không biết mọi người muốn nhìn cái gì, ở trong lòng tôi chậm rãi đi về phía nhau, cuối cùng ở bên nhau, chính là viên mãn.
[1] lạn đuôi: có thể hiểu như là đầu voi đuôi chuột, kết vội vàng.
Nếu một hai phải viết, chẳng lẽ thêm nữ xứng ác độc, cha mẹ ngăn trở, tình địch linh tinh, nhưng là quá khổ đi, tôi một chút sóng gió đều không muốn thêm, cái này cùng ước nguyện viết sửa sai ban đầu của tôi đi ngược nhau. Hơn nữa giữa hai người, tình địch, nữ xứng, hoàn toàn không có khả năng xuất hiện.
……
Còn có nói bộ này từ đầu đến cuối…… Tôi…… Tôi liền đơn thuần muốn viết truyện nữ chủ đời trước bởi vì nguyên nhân bỏ lỡ, đời này cứu chữa hảo hảo ở bên nhau. Mọi người để tôi viết kết cấu bề ngoài mâu thuẫn đại xung đột tôi cũng không viết ra được, nếu cảm thấy từ khúc dạo đầu đến đuôi, từ lúc bắt đầu rốt cuộc vì cái gì muốn xem. Quỳ.
Lại PS:
Cái phiên ngoại này cũng là kiểu này, không có bất luận bước ngoặt nào, chỉ có tình tiết sửa sai.
Mọi người xem hứng thú liền ủng hộ, không có hứng thú liền bỏ, tôi dựa theo thời gian của mình viết xong phiên ngoại.
✲✲✲✲✲✵✵✵✵✵
PHIÊN NGOẠI:
Edit by Thanh Thanh
Không có gì so với mất mà tìm lại càng thêm làm cho người ta hốc mắt đỏ bừng, suốt hai giờ tiếp theo, Chu Ức Chi đều nhìn chằm chằm Tiết Tích.
Lúc này Tiết Tích mười sáu tuổi cho dù trưởng thành sớm, cũng chỉ là thiếu niên thuần khiết, căn bản không chịu nổi cô cứ thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm như vậy. Lúc này cô lớn lên đẹp như vậy, như là một đóa còn chưa thành thục nhưng như nụ hoa ngây ngô muốn nở rộ, mảnh mai, sắc bén, mỹ lệ, người ở bệnh viện đều nhịn không được nhìn chằm chằm cô.
Anh từ nhỏ nhớ thương cô, sao có thể ngoại lệ chứ.
Từ bệnh viện ra ngoài, cả khuôn mặt anh đều đã đỏ như máu.
Bên ngoài đã bắt đầu mưa, quản gia đánh xe hơi lại đây, lấy một cái dù tới đón Chu Ức Chi. Chu Ức Chi nhận cái dù kia, che tới đỉnh đầu Tiết Tích.
Lúc này Tiết Tích đã rất cao, so với Chu Ức Chi cơ hồ sắp cao hơn một cái đầu, Chu Ức Chi cần phải hơi hơi nhón chân, mới có thể đối diện với tầm mắt buông xuống của anh.
Hai người gần nhau như vậy, mặt Tiết Tích lại đỏ.
Trong lòng anh cảm thấy ngạc nhiên, nhịn không được lén lút nhìn Chu Ức Chi —— không giống trong tưởng tượng của anh, khi chú Chu gọi điện thoại cho anh, nói hiện tại Ức Chi có chút ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, bảo anh đảm đương một chút. Nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn không có đâu.
Cô đối xử với anh rất tốt.
“Để anh đi.” Tiết Tích tiếp nhận dù, chống ở đỉnh đầu Chu Ức Chi.
Chu Ức Chi không biết vì sao cười, lại đem đầu chôn vào trong lòng иgự¢ anh một chút, còn dùng sức cọ cọ.
Tiết Tích động cũng không dám động, đầu ngón tay cầm dù đều đang đỏ lên.
Quản gia ở một bên đầy mặt khi*p sợ, nhưng là ngại với Chu Ức Chi luôn luôn ở nhà tùy hứng làm bậy, ômg cũng không dám nói cái gì, chỉ cho là hai đứa bé này cảm tình từ nhỏ rất tốt.
Cọ đủ rồi, Chu Ức Chi mới lôi kéo Tiết Tích lên xe.
Trên xe, Chu Ức Chi nghiêng cằm, nghiêm túc mà nhìn chăm chú vào Tiết Tích.
Tiết Tích trầm mặc mà nhìn giày chơi bóng trắng bệch của mình, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Chu Ức Chi liếc mắt một cái, nhưng anh bị Chu Ức Chi nhìn chằm chằm đến sắc mặt đỏ lên, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Em đang nhìn cái gì?”
Tâm tình hiện tại của Chu Ức Chi chính là lòng mang thật lớn vui sướng cùng bí mật, lại không có người để chia sẻ, cô muốn đem Tiết Tích hiện tại chỉ là thiếu niên một phen giấu vào trong chăn, giấu đi, nhưng lại sợ dọa đến anh.
Cô bình tĩnh một hồi lâu, mới đưa bàn tay qua, nắm lấy tay Tiết Tích chống ở sau ghế da thật.
Ngón tay Chu Ức Chi lạnh lẽo.
Tay Tiết Tích ngược lại rất ấm.
Xương ngón tay của anh thon dài, Chu Ức Chi mười lăm tuổi tay tinh tế trắng nõn, bao trùm không được tay anh.
Chu Ức Chi nói: “Em nhớ rõ anh, em nhớ rõ chuyện khi còn nhỏ.”
Tiết Tích nhìn về phía cô, cười rộ lên, vừa muốn nói chuyện.
Chu Ức Chi liền thò lại gần, nhìn Tiết Tích, nhỏ giọng mà tiếp tục nói: “Nhưng không nghĩ tới anh trưởng thành cư nhiên lại đẹp như vậy, em nghĩ em đối với anh là nhất kiến chung tình, anh có thể cùng em yêu sớm không.”
Tiết Tích: ……
Tiết Tích hoài nghi lỗ tai của mình.
Vừa lên tới liền trêu chọc người ta, Chu Ức Chi đều tự nổi da gà một trận.
Nhưng thực rõ ràng, Tiết Tích vẫn là thiếu niên nghe lời này của cô, trái tim kinh hoàng, đồng tử chấn động, ngây ra như phỗng.
Chu Ức Chi nhìn bộ dáng này của anh, bỡn cợt mà muốn cười.
Nhưng cười cười, trong mắt bỗng nhiên lại có lệ ý.
“Em chờ mong anh tới đã lâu.” Chu Ức Chi lại mạnh mẽ mà nói: “Anh muốn tới nhà của em ở, anh nhất định phải thích em.”
Thiếu niên Tiết Tích dùng tầm mắt hoàn toàn kinh ngạc mà nhìn cô.
Anh ở trong lòng tưởng tượng qua một trăm loại nhiều năm trôi qua, một màn gặp lại cô kia, thế nhưng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là loại tình huống này! Anh nghĩ tới anh sẽ ăn nhờ ở đậu, nghĩ tới khả năng cô hoàn toàn đã quên chuyện khi còn nhỏ, nghĩ tới cô sẽ hờ hững, nghĩ tới cô sẽ kháng cự anh được nhà cô giúp đỡ —— nhưng tuyệt đối, không nghĩ tới cô trực tiếp nói nhớ rõ anh, còn nhất kiến chung tình với anh!
Tình huống là như thế nào? Tiết Tích không hề ý thức được mình thời niên thiếu có bao nhiêu thanh tuấn ngạc nhiên vạn phần.
Anh có như vậy trong nháy mắt cảm thấy Chu Ức Chi có chút ngả ngớn.
Nhưng anh vẫn ngơ ngác, bên tai trong phút chốc liền đỏ.
Tiết Tích nhìn chằm chằm tay của mình bị tay nhỏ của Chu Ức Chi nắm lấy, thực gian nan hỏi: “Em là cùng anh nói giỡn sao? Chúng ta qua nhiều năm như vậy mới lần đầu tiên gặp mặt.”
“Tính, mất mặt.” Chu Ức Chi giả vờ hậm hực nói, rút tay về.
Ngón tay Tiết Tích gần như không thể phát hiện mà nắm chặt một chút.
Anh bỗng nhiên có chút hối hận vừa mới nói câu nói kia. Chẳng lẽ đây là phương thức chào hỏi mới của người thành phố? Anh ở nông thôn ba năm, đã thật lâu không tiếp xúc đến vòng của kẻ có tiền.
Đang ở lúc Tiết Tích không biết làm sao mà nhìn về phía Chu Ức Chi, Chu Ức Chi lại quay mặt đi, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bỗng nhiên thò qua tới.
Tiết Tích bỗng nhiên trợn to mắt.
Chu Ức Chi ôm lấy cổ anh, “piaji” ở trên má anh hôn một cái.
Đôi mắt Tiết Tích mở lớn hơn nữa, trái tim nhảy loạn.
“Nhưng em vẫn cứ rất thích anh.” Chu Ức Chi ở bên tai anh nói: “Hoan nghênh về nhà.”
Đối với một năm mười sáu tuổi này với Tiết Tích mà nói, Chu Ức Chi là cao cao tại thượng, là một hồi mộng tươi đẹp thời niên thiếu của anh, tốt đẹp mà không thể chạm tới.
Gia cảnh của anh đã suy tàn, cha anh lại không có khả năng xoay người. Anh đã lâu không nghĩ tiền đồ sau này sẽ như thế nào, hiện nay anh chưa tốt nghiệp cao trung, bà ngoại bên kia có một 乃út tiền thuốc men phải chi trả, anh đi vào Chu gia thế giao với Tiết gia, đã chịu Chu gia giúp đỡ, thật là ăn nhờ ở đậu.
Khi anh bước vào biệt thự, nhìn chằm chằm mặt đá cẩm thạch trơn bóng, liền do dự.
Anh muốn tận khả năng ở trước mặt cô có thể diện một chút, nhưng hôm nay mưa to, trên giày của anh tất cả đều là nước bùn.
Tiết Tích nghĩ nghĩ, ở cửa đem giày cởi ra.
Anh đeo tất, đang muốn đạp lên trên mặt đất lạnh lẽo.
Trước mắt liền nhiều ra một đôi lông dép lê lông xù xù size 42 màu lam.
Chu Ức Chi ngồi xổm một bên, ý bảo anh đi vào, cũng bảo anh nhìn trên chân của cô, cười nói: “Của em màu hồng phấn, em và anh chính là một đôi.”
Hầu kết Tiết Tích giật giật, bên tai không thể tránh né mà lại đỏ.
Anh đeo dép lê vào, đi vào.
Chu Ức Chi lúc này mới phát hiện hóa ra Tiết Tích thời kỳ thiếu niên chân chính hay hồng lỗ tai như vậy, cô quả thực hận không thể thời thời khắc khắc đều đùa giỡn anh, nhưng lại sợ anh cảm thấy cô quá đáng sợ, vì thế lúc này mới liều mạng nhịn xuống.
Chu Ức Chi mang theo Tiết Tích giới thiệu mấy căn phòng.
Phòng của anh sớm đã bố trí xong trước lúc Chu Ức Chi đi bệnh viện.
Hết thảy đều dễ như trở bàn tay mà yên ổn.
Ăn xong cơm chiều, Tiết Tích giúp đỡ dì Hà thu thập chén đũa, đi theo liền muốn tiến phòng bếp hỗ trợ rửa chén.
Anh hiện tại vóc dáng đã rất cao, bộ dáng đeo tạp dề buồn cười lại thanh tuấn. Chu Ức Chi cho dù rất thích bộ dáng anh vì cô nấu cơm sau khi hai người bọn họ kết hôn trước kia, nhưng lúc này thiếu niên Tiết Tích mới vừa về đến nhà, Chu Ức Chi không muốn để anh làm việc.
Cô đi vào kéo Tiết Tích ra bên ngoài, nói với dì Hà: “Dì Hà, phiền ngài rửa chén một chút, về sau đừng để cho anh ấy chạm vào chén.”
Dì Hà vốn dĩ chính là lấy tiền lương, tự nhiên cũng không nói gì, cười cười: “Rất ít khi nhìn thấy tiểu thư đối xử với ai tốt như vậy đấy.”
Tiết Tích nghe lời này, có chút không được tự nhiên, nhìn Chu Ức Chi.
Tầm mắt Chu Ức Chi lạc lại đây, anh tức khắc co quắp mà dời tầm mắt đi.
Chu Ức Chi cởi tạp dề cho anh, tùy tay đặt ở một bên tủ lạnh.
“Đi thôi, nhiệm vụ của anh chính là bồi em xem phim.” Chu Ức Chi đẩy Tiết Tích ra bên ngoài.
Hai người ngồi ở trên sô pha.
Chu Ức Chi xem phim, nhìn đến chỗ khủng bố, nhịn không được liền ôm chặt cánh tay Tiết Tích, cùng sử dụng đầu gối kẹp khoai lát. Cánh tay Tiết Tích bị cô Ϧóþ đến có chút đau, nhưng trong lòng Tiết Tích lại cảm thấy ngạc nhiên hơn thụ sủng nhược kinh.
Ánh đèn của phim sáng sáng tối tối mà chiếu vào trên mặt anh, anh lặng lẽ nghiêng mắt nhìn Chu Ức Chi, thấy Chu Ức Chi hết sức chăm chú đắm chìm ở trong phim, anh mới dám hơi chút lớn mật mà nhìn nhiều trong chốc lát.
Tiết Tích có như vậy trong nháy mắt cảm thấy mình đang nằm mơ.
Nếu không vì sao, giống như là ăn một ngụm kẹo bông gòn, đáy lòng có thể ngọt như vậy.
HOÀN VĂN