Cũng đúng, bình thường rượu đều do A Huy mang lên tầng cho khách, hôm nay A Huy không ở đây, người biết pha rượu cũng chỉ có một mình Anh Tử.
Tần Cần gật đầu, nhìn thời gian một chút. Bây giờ đã 9 giờ, mười giờ xuất phát tới sân bay cũng chưa muộn, dù sao nhà của Anh Tử cũng thuận đường.
Tần Cần nhìn lên tầng hai, nói với Tiểu Dư. "Chị đi mua ít đồ ăn, đợi Anh Tử xuống rồi bảo em ấy thay quần áo rồi chờ chị."
"Vâng ạ."
Nói xong, Tần Cần khoác áo khoác đi ra cửa chính quán bar.
Bận rộn tới bây giờ, cô còn chưa ăn cơm tối, bây giờ tới quán anh Trương ăn cơm cũng chưa muộn.
Khoảng cách rất gần, Tần Cần không đi xe, chỉ đi bộ qua.
***
Bây giờ đã sang tháng 4 nhưng nhiệt độ trong phòng và bên ngoài vẫn chênh lệch, trên cửa thủy tinh nổi lên một lớp sương.
Tần Cần đẩy cửa vào, tiếng chuông quen thuộc kêu leng keng.
"À, tới đấy hả."
Tiếng cười của anh Trương vang lên, Tần Cần ngẩng đầu nhìn, cười đáp. "Anh Trương."
Anh Trương tới gần, nhìn phía sau Tần Cần. "Này, bạn trai em đâu? Sao hôm nay không đi cùng em?"
"Anh ấy đi công tác rồi, tối nay mới về." Tần Cần tìm một vị trí gần cửa sổ. "Anh Trương, hôm nay em gọi 3 phần ăn, vẫn như cũ."
Cô một phần, Anh Tử và A Huy mỗi người một phần. Không mua cho Hứa Trì vì sợ khi anh xuống máy bay, thức ăn nguội mất, chi bằng để về nhà nấu cho anh cũng được.
Anh Trương bảo đầu bếp đi nấu món ăn, còn mình tới nói chuyện phiếm với Tần Cần. "Nhóc con, anh nghe tên Tần Phóng bảo em và bác sĩ kia sắp cưới rồi sao?"
Nghe anh Trương hỏi, Tần Cần sờ lên vành tai nóng rực, nói. "Chỉ, chỉ yêu đương bình thường thôi ạ, không khoa trương thế đâu, nhưng mà...cũng sắp rồi."
Khi nói mấy câu này, tay kia của Tần Cần vẫn nhét trong túi, chiếc nhẫn kia nằm gọn trong túi cả đêm.
Anh Trương thấy Tần Cần đỏ mặt, trêu chọc vài câu rồi đi tiếp những người khách khác, không quên bảo Tần Cần rằng có tin gì tốt phải nói với anh.
Nhìn anh Trương đi chào hỏi những vị khách khác, Tần Cần thở phào một hơi, lấy chiếc nhẫn ra, để trước mặt xem đi xem lại.
Tối hôm nay tháo nó xuống là vì không muốn đám nhóc trong quán bar bàn tán.
Nhìn chiếc nhẫn một lúc lâu, Tần Cần tự đeo lên tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, mím môi cười.
Bây giờ đã hơn 9 giờ đêm, bước chân người trên đường không vội vội vàng vàng đi làm như giờ cao điểm, vô cùng thảnh thơi, ba người thành bạn, bốn người thành đôi. Cho dù người độc thân đi ngang qua, đa số cũng cầm di động gọi điện thoại.
"Anh về rồi."
Đột nhiên trong quán vang lên một giọng nói, Tần Cần sửng sốt, quay đầu nhìn mới phát hiện trên TV đang phát bộ phim truyền hình tình yêu lãng mạn.
Nữ chính dáng vẻ hoa lê đái vũ [1], nước mắt liên tục rơi xuống, nam chính đứng phía đối diện vẻ mặt thâm tình, ngay cả cái vali bên cạnh người đàn ông cũng bị đau khổ quấn chặt.
[1] Hoa lê đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
"Anh có biết em chờ anh bao lâu không?...Em rất nhớ anh."
Nữ chính vừa nói vừa nhào vào lòng nam chính, bàn tay đấm lên иgự¢ nam chính, ống kính chiếu tới gần khuôn mặt nam chính, anh ta dịu dàng nói. "Ngốc quá, đánh nữa anh đi thì sao."
Cái bộ phim này...
Tần Cần cảm thấy mặt mình đỏ ửng rồi.
Chưa cụp mắt xuống, Tần Cần đã thấy anh Trương đứng trước mặt mình, cười nói. "Nhóc con đừng vội, đầu bếp hơi bận, em chờ một lát."
"Vâng, em không vội đâu."
Tần Cần nói xong cụp mắt xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt cô hiện lên gương mặt Hứa Trì.
Một tiếng sau, ba phần đồ ăn được đóng gói kỹ càng, Tần Cần trả tiền, chào hỏi anh Trương rồi đi trước.
Tần Cần mới ra khỏi quán, anh Trương dọn bát đũa xong xuôi, thoáng nhìn hai chữ Tần Cần để lại trên cửa kính.
***
Tần Cần cầm đồ ăn về quán bar, tới quầy bar số 1 nhưng không thấy ai.
Người đi đâu rồi?
Tần Cần vòng vào trong quầy bar, nhìn xung quanh, tiếng nhạc trong quán rất lớn, ánh đèn mờ tối, cô không thấy rõ ai. Đáng lẽ bây giờ Anh Tử và Tiểu Dư đang đứng ở quầy bar số 1 mới đúng.
Nghĩ vậy, Tần Cần khom lưng cầm bộ đàm dự phòng trong ngăn kéo, vừa đeo tai nghe vừa nói chuyện. "Sao quầy bar số 1 không có ai, xảy ra chuyện gì sao?"
Mấy người pha rượu phụ trách các quầy bar khác nhanh chóng trả lời, nói mới thấy Tiểu Dư đi vệ sinh.
Vừa dứt lời, Tần Cần thấy Tiểu Dư quay lại từ hướng phòng vệ sinh.
Tần Cần tháo tai nghe, cố ý làm ra vẻ bà chủ. "Sau này không được để quầy bar trống, em đi vệ sinh thì bảo Anh Tử trông quầy bar giúp em."
Tiểu Dư nghe vậy, vội vàng nhìn xung quanh quầy bar, vò đầu nói. "Không phải...Trước khi em đi chị Anh Tử vẫn còn ở đây."
Nghe vậy, Tần Cần nhíu mày, cầm tai nghe lên, nói. "Anh Tử, em tới quầy bar số 1 ngay."
Đợi một lát, không ai trả lời.
"Anh Tử? Có nghe chị nói không?"
Lần này người trả lời là người pha rượu ở quầy số 3. "Chị Tần Cần, Anh Tử mới lên tầng 2, vẫn chưa thấy xuống."
Tầng hai có thể nhận được tín hiệu mà, trên tầng bận bịu đến mức nào mà không trả lời chứ.
"Em ấy đi lâu chưa?" Tần Cần hỏi.
"9 giờ lên một lần, 10 phút trước lại lên một lần, bây giờ vẫn chưa thấy xuống." Người trả lời lần này là Tiểu Dũng, hôm nay cậu ta phụ trách đi kiểm tra, luôn nhớ kỹ thời gian.
Tần Cần để bộ đàm xuống, chần chờ hỏi Tiểu Dư. "Hôm nay tầng 2 bận thế sao? Mở bao nhiêu phòng?"
"Chỉ có 3 phòng thôi..."
"Biết phòng nào gọi Anh Tử không?" Tần Cần thấy chuyện này không đúng lắm.
"209, gọi 3 chai Chivas và 3 chai Vodka."
Nhiều vậy sao? Phòng 209 nhiều lắm cũng chỉ 10 người, uống nhiều thế để giữ sĩ diện à?
Tần Cần để thức ăn qua một bên, ra khỏi quầy bar, hỏi Tiểu Dư. "Hôm nay phòng 209 có ai?"
Tiểu Dư giật mình, lắc đầu nói. "Em không biết."
Tần Cần vỗ trán, suýt chút nữa cô quên mất, Tiểu Dư mới tới đây, sao có thể biết khách quen chứ."
"Không sao đâu, em đi đi, chị lên trên xem một lát."
Nói xong, Tần Cần len qua đám người trên sàn nhảy, lên tầng hai.