Hứa Trì trò chuyện cùng Cao Thục Chi bao lâu, Tần Cần ghé tai vào nghe bấy lâu.
"Vâng, vậy dì đi nghỉ ngơi sớm chút ạ."
Hứa Trì nói xong chuyện hôm nào gặp mặt, sau đó cúp điện thoại.
Tần Cần chớp mắt nhìn anh, chần chờ hỏi. "Hai người nói gì thế?"
"Dì Cao bảo em phải nghe lời của anh."
Tần Cần bĩu môi, hình như đúng thật là mợ cô sẽ nói chuyện này.
"Em tưởng hai người không quen.." Tần Cần nhích lại gần anh, nhỏ giọng nói. Dù sao trên danh nghĩa, Tần Phóng có rất nhiều bạn bè, nhưng chưa bao giờ thấy anh ta dẫn bạn về nhà.
Hứa Trì để điện thoại của cô lên bàn trà, giải thích. "Anh và Tần Phóng cũng xem như là bạn thân! Học cùng lớp cấp 3, học cùng một trường đại học ở nước ngoài, mấy năm nay anh không về nhà nhiều nên không liên lạc với dì Cao."
Bây giờ Tần Cần mới nhớ ra hôm trước Vu Ngọc Cầm từng nói khi Tần Phóng và Hứa Trì học cấp ba, hai người rất thân thiết.
"Mẹ anh quen mợ em sao?" Tần Cần nổi tính tò mò.
"Nhiều năm rồi không gặp nhưng vẫn quen nhau."
Hứa Trì vừa nói vừa nhấn điều khiển từ xa, Tần Cần nhìn màn hình TV, bây giờ còn tâm trí nào mà để ý tới mấy bộ phim kinh dị, cô vẫn đang chuyên tâm suy nghĩ mấy lời anh nói với Cao Thục Chi.
"Hôm nào em rảnh rỗi?" Hứa Trì đột nhiên hỏi.
Tần Cần sửng sốt, hỏi vặn lại anh. "Có chuyện gì sao?"
Hứa Trì giơ tay vỗ nhẹ đầu cô theo thói quen, khẽ hỏi. "Gặp người lớn trong nhà có tính là chuyện không?"
"Tính, tính..."
Tần Cần suy nghĩ một lát, nói với anh hôm nào cũng được, dù sao bây giờ Hạ Duy cũng đã về, ngày nào cũng tới quán bar trông nom, bây giờ cô xem như đã được tự do.
"Để ngày mai rồi tính! Còn phải xem hôm nào phòng khám ít lịch hẹn." Hứa Trì vừa nói vừa xoa đầu Tần Cần. "Tiếp tục xem thôi!"
Bộ phim dài hơn 2 tiếng, phần sau của phim chỉ có mấy chi tiết đơn điệu, nhàm chán, dọa người ta cũng chỉ bằng nhạc nền, Tần Cần không sợ bao nhiêu.
Cho dù trong lòng không cảm thấy sợ nhưng cô vẫn không buông tay anh, lặng lẽ nhắm mặt lại, cố gắng nhịn cười.
Tần Cần muốn giả vờ ngủ, ai ngờ lại ngủ thật, còn ngáy liên tục -
Hứa Trì nghe tiếng hít thở đều đều trong Ⱡồ₦g иgự¢, hình ảnh dọa người trên TV bỗng nhiên xuất hiện anh cũng không có phản ứng gì.
Hứa Trì cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt thoải mái, đôi môi hé mở, khóe miệng còn nhếch lên.
Lần này cô không chảy nước miếng.
Hứa Trì nghĩ tới chuyện hôm trước, khẽ nở một nụ cười.
Nụ cười của anh khiến Tần Cần nằm trong иgự¢ khẽ cựa quậy, còn lẩm bẩm hừ một tiếng. Hứa Trì ngừng cười, sợ cô nghe được tiếng nhạc trong TV mà tỉnh dậy, anh cầm điều khiển chỉnh âm lượng của TV.
Khi Hứa Trì sợ Tần Cần tỉnh dậy, điện thoại Tần Cần lại vang lên.
Chuông điện thoại mới kêu một tiếng Hứa Trì đã vội vàng cầm lên, nhìn dãy số của Tần Phóng trên màn hình, anh nhấn nút trả lời trước khi tiếng chuông thứ hai vang lên.
Hứa Trì chỉnh nhỏ âm lượng của điện thoại, đáp lời. "Nói."
Tần Phóng nghe giọng anh, trêu chọc. "Nghe máy nhanh thế à, Tần Cần đang ngủ sao?"
"Ừ, không có gì thì cúp." Hứa Trì nhỏ giọng nói, trả lời cực kỳ ngắn gọn.
"Này, ông đừng cúp." Tần Phóng vội vàng gọi Hứa Trì, không vòng vo nữa, đi thẳng vào chủ đề. "Vừa nãy mẹ tôi gọi điện cho tôi hỏi ông và Tần Cần quen nhau khi nào, bắt đầu ở chung khi nào..."
"Ừ." Hứa Trì nhỏ giọng đáp.
"Còn ừ? Ông xác định quan hệ với Tần Cần từ lúc nào? Lại còn ở chung, sao ông không nói trước với tôi một tiếng? Vừa rồi tôi còn ậm ờ lắp bắp trả lời với mẹ tôi."
Hứa Trì cúi đầu nhìn Tần Cần nằm trong иgự¢ mình, cong miệng nói. "Tôi nói này, ông có thể đừng làm như tôi và ông yêu nhau được không?"
Tần Phóng nhổ nước bọt. "Cút cút cút, hai người đã xác định quan hệ rồi, ông phải gọi tôi một tiếng anh vợ! Nhanh, gọi một tiếng ông đây nghe thử xem nào."
Tần Phóng vừa dứt lời, điện loại vang lên tiếng "tút tút tút" thật dài.
"..."
****
Rạng sáng hôm sau, ánh nắng chan hòa, thời tiết ấm dần, ngay cả ánh mặt trời chiếu lên cơ thể cũng ấm áp hơn ngày thường.
Tần Cần khẽ nhíu mày, giơ tay lên ngăn ánh mặt trời, bỗng nhiên cảm thấy cánh tay mình hơi tê, thử xoay người lại nhưng không thể động đậy.
Sau khi ngẩn người, Tần Cần mới ý thức được bây giờ mình không nằm trên giường, dưới cơ thể cô có nhiệt độ, trên đỉnh đầu còn có cả tiếng hít thở đều đều.
Tần Cần mở mắt, thấy mình đang nằm úp sấp trên người anh, tay anh còn ôm eo cô, giống như lo cô ngã xuống đất.
Tần Cần nuốt một ngụm nước bọt, khẽ bò từ trên người anh xuống dưới, tay cầm dép lê, đi chân trần về phòng mình.
Đóng cửa phòng, Tần Cần ôm dép vui mừng hớn hở - perfect, perfect, không bị phát hiện.
***
Hứa Trì nằm trên salon, sau khi nghe tiếng đóng cửa phòng, anh mím môi nở nụ cười.
Anh tỉnh từ 30 phút trước, thấy cô vẫn còn ngủ say, không đành lòng gọi cô dậy, hơn nữa anh cũng muốn ôm cô nhiều hơn một lát.
Rất mềm.
Hứa Trì đứng dậy, trong lòng quyết định.
Bây giờ nên thay ghế salon rồi.