Văn Dục Phong không thích động vật, đặc biệt là không thích những loại động vật nhỏ lỡ như không cẩn thận dùng lực quá lớn là có thể Ϧóþ ૮ɦếƭ chúng.
Nhìn cái cổ mảnh khảnh cùng móng vuốt của con mèo nhỏ kia, Văn Dục Phong cảm thấy sinh hoạt sau này của mình bị bao phủ một tầng âm u dày đặc.
Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú tha thiết của cô gái nhỏ, ngoại trừ gật đầu đồng ý thì hắn cũng không có lựa chọn thứ hai.
Vừa nhìn thấy Văn Dục Phong đồng ý, đôi mắt Tần Tình liền sáng lên.
Cô hưng phấn vươn tay kéo chiếc hộp giày ra, thân thể con mèo nhỏ bên trong cũng bị kéo theo, bởi vì sợ hãi mà run nhẹ.
Bộ lông trắng cũng theo đó mà hơi run run.
Đôi mắt đen ướt dầm dề gắt gao nhìn chằm chằm hai người.
Ánh mắt của Văn Dục Phong chợt lóe lên.
........!Ánh mắt nhỏ ủy khuất này rất giống với cô gái nhỏ ở một thời điểm nào đó.
Nếu mà không nhặt về thì cũng không biết còn người nào khác nhận nuôi nó hay không.
Tầm mắt của Văn Dục Phong không tự giác nhìn về phía cô gái nhỏ đằng trước.
"Miêu......"
Cô gái nhỏ lại không nhìn hắn mà là đang học tiếng mèo kêu, âm thanh mềm mại tinh tế dường như đang trấn an con mèo nhỏ đang hoảng sợ.
Nghe được âm thanh này ánh mắt của Văn Dục Phong liền tối xuống.
Cánh tay hắn hơi động, bàn tay gắt gao nắm chặt lại.
Tần Tình đúng lúc xoay người lại: "Chúng ta nên mang nó về tắm rửa hay không?"
Cảm xúc còn chưa ổn định, Tần Tình liền phát hiện thần sắc nam sinh phía sau có chút khác thường.
Cô sửng sốt: "Văn Dục Phong, anh thấy trong người không thoải mái sao?"
Ánh mắt của Văn Dục Phong mang theo vài phần chật vật, liền dời tầm mắt sang một bên khác, sau đó hắn hơi ho nhẹ, mở miệng nói:
"Vẫn là nên mang nó tới phòng khám thú y để kiểm tra và tắm rửa cho nó đi, thuận tiện tiêm vắc-xin phòng bệnh; lát nữa lại đi mua cát mèo và sữa bột cho nó luôn."
Tần Tình nghe thấy hai mắt liền mở to: "Cần phải chuẩn bị nhiều như vậy sao.......!Em không biết......"
Văn Dục Phong không nói chuyện, cầm di động mở khóa màn hình, lướt tới giao diện tìm kiếm.
—— hắn luôn không cho rằng nuôi mèo nuôi chó có thể khiến cho tâm trạng vui vẻ, mới vừa nghiệm chứng một chút, quả nhiên đúng là như vậy.
Trong giây tiếp theo, đôi mắt của cô gái nhỏ cong lên nhìn hắn cười rất xinh đẹp: "Văn Dục Phong, có anh ở đây thật tốt."
Văn Dục Phong: "........"
Ân, cũng không phải hoàn toàn làm cho tâm tình không vui vẻ.
.................!
Cho một con mèo nhỏ nhặt được đi khám bệnh rồi mua đồ dùng cần thiết tuyệt đối không phải là một việc nhẹ nhàng.
Văn Dục Phong và Tần Tình bắt một chiếc taxi gần nhất đến bệnh viện thú y, để con mèo nhỏ làm kiểm tra sức khỏe với nhiều quy trình phức tạp.
May mà chỉ có một ít ký sinh trùng thì nó không có bệnh tật nào khác, hoàn toàn khỏe mạnh, lúc này Tần Tình mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng quá trình khám bệnh lúc sau làm Tần Tình phải lăn qua lộn lại, con mèo nhỏ đối mặt mới ống tiêm liền co rúm người lại, dày vò Tần Tình đến thảm.
Nếu không phải cô vẫn còn lý trí, thêm Văn Dục Phong ở bên cạnh phụ giúp, Tần Tình chắc chắn chính mình vừa nghe thấy tiếng mèo kêu đáng thương liền lập tức chạy tới ôm nó đi.
Thật vất vả mới rời khỏi bệnh viện thú y, Tần Tình và Văn Dục Phong mang theo con mèo nhỏ đên trung tâm mua sắm gần nhất.
"Anh đi vào mua ít vật dụng cần thiết hàng ngày, em và nó ở chỗ này đợi anh."
Văn Dục Phong cảm thấy không yên tâm liền dặn dò Tần Tình.
——
Nhìn thấy bộ dạng của cô gái nhỏ một lòng treo trên người con mèo kia, hắn rất lo lắng người và mèo đều bị bắt cóc......!
Tần Tình cũng không phát hiện được suy nghĩ của Văn Dục Phong, chỉ ngẩng đầu lên tiếng, ôm mèo con ngoan ngoãn đứng đợi trước cửa.
Không bao lâu, Văn Dục Phong liền mang theo bao lớn bao nhỏ đi ra.
Hai người đang định nói chuyện thì di động của Tần Tình liền vang lên.
Cô nhìn thoáng qua màn hình, đồng thời nhìn thấy thời gian trên góc màn hình đập vào mắt làm cho hoảng sợ.
"Bà nội......" Tần Tình chột dạ bắt máy.
"Điềm Điềm, sao tới giờ này cháu còn chưa về nhà ăn cơm trưa nữa?"
Bà nội Tần lo lắng hỏi: "Không có xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không có....." Tần Tình lắc đầu, ậm ừ một lát thì ánh mắt liền sáng lên, liền nói: "Bà nội, mèo con trong nhà Văn Dục Phong bị bệnh, tụi con mang nó tới bệnh viện kiểm tra....."
Một bên Tần Tình nói dối, một bên chột dạ nhìn tới nam sinh đang đứng bên cạnh.
Nghe thấy Tần Tình lấy cớ, Văn Dục Phong cười như không cười nhướn mi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn lại cô gái nhỏ.
Tần Tình vội vàng dời mắt.
"Tiểu Dục còn nuôi mèo? Sao bà chưa từng nghe thấy tiếng mèo kêu lần nào......!Khi nào cháu mới về tới nhà? Để bà đem đồ ăn hâm nóng lại một chút."
"Tụi cháu về nhà hẳn là mất một chút thời gian, có khả năng đưa mèo về nhà liền phải tới trường.
Bà nội đừng chờ cơm cháu, lát nữa cháu sẽ mua đồ ăn bên ngoài."
"Thật không có vấn đề? Vậy chiều đi học cháu đừng đến trễ, ở bên ngoài cũng chú ý an toàn, không được ăn mấy quán không sạch sẽ ven đường."
"Dạ, cháu biết rồi ạ....." Tần Tình bất đắc dĩ trả lời: "Tạm biệt bà nội."
.......!
Sau khi cúp điện thoại, Tần Tình chột dạ nhìn Văn Dục Phong.
"Văn Dục Phong, hôm nay làm phiền anh rồi, chúng ta đem nó trở về, sau đó em mời anh ăn cơm trưa nha?"
Cầm bao cát và thức ăn cho mèo lên, đeo ba lô đựng mèo xong, Văn Dục Phong liền sải đôi chân dài bước đi trước.
"Được, về nhà trước đã."
Hai người cùng nhau về tới nhà Văn Dục Phong thì đã là nửa tiếng sau.
Tần Tình mang "nhà" của mèo nhỏ đặt ở nơi có ánh sáng, sau đó liền dựa theo những lời bác sĩ dặn dò, pha một lượng sữa vừa đủ cho nó.
Lát sau lại đổ cát mèo ra, thu xếp tốt cho mèo nhỏ xong, Tần Tình liền đứng dậy đi ra phòng khách.
"Văn Dục Phong, buổi trưa chúng ta tới chỗ nào ăn ——"
Tần Tình vừa nói vừa định ngồi xuống ghế ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua thân ảnh ở trong phòng bếp, cô liền không khỏi ngẩn người.
Bước chân của cô gái nhỏ liền dừng lại.
Trong phòng bếp lúc này, nam sinh mặc trang phục ở nhà, một thân màu xám đứng trước bàn bếp, năm ngón tay thon dài cầm lấy cà rốt đặt lên thớt, tay phải cầm dao nhanh chóng thái lát.
Cũng không phải là động tác hoa lệ, nhưng nhìn độ dày đều đều của từng miếng cà rốt và động tác thái cực nhanh, điều đó cũng đủ để thấy được người nọ thuần thục như thế nào.
Một lát sau, nguyên cây cà rốt được thái rất tỉ mỉ, chỉnh tề nằm một bên.
Văn Dục Phong nghiêng dao đem cà rốt bỏ vào trong một tô thủy tinh.
Sau đó Văn Dục Phong đặt con dao trong tay xuống, tầm mắt nhìn về phía cửa phòng bếp.
Nguyên bản cô gái nhỏ đang đứng ở trong phòng khách thì lúc này đang há miệng kinh ngạc đi tới.
"Văn Dục Phong, anh......!anh là đang nấu cơm sao?"
"Anh không quen ăn đồ ăn bên ngoài, trong nhà cũng chỉ có mình anh."
Văn Dục Phong nhìn biểu tình kinh ngạc của cô gái nhỏ vài giây, khắc sâu hình ảnh này vào trong trí nhớ, cảm thấy vừa lòng liền rũ mắt.
Hắn lấy chén tôm đã được sơ chế sạch sẽ bên cạnh, tiếp tục chế biến vài món đơn giản.
Tần Tình nhìn những con tôm bị cắt đi đầu nhọn, còn chừa lại đuôi tôm và phần giữa, cả chỉ tôm cũng được lấy ra.
Tần Tình liền nhớ tới ngày trước chính mình muốn làm trợ thủ cho bà nội Tần, lúc lấy chỉ tôm thôi mà cũng muốn sứt đầu mẻ trán, tình huống cực kỳ chật vật khó khăn.
Trái ngược rõ ràng với bản thân mình, Văn Dục Phong thì rất thành thạo, động tác cực kỳ nhanh nhẹn.
Đặc biệt là khi nhìn thấy từng ngón tay thon dài của nam sinh cầm những con tôm mập mạp, Tần Tình hoài nghi chính mình đang xem tiết mục nghệ thuật ẩm thực.
Sau khi lấy chỉ tôm xong, nam sinh liền đến bên cạnh bồn để rửa sạch tay, sau đó quay lại bàn bếp.
".....!Em có thể giúp được gì cho anh không?"
Tần Tình thật sự không đứng một chỗ được, đáy lòng cảm thấy rất ngại ngùng.
"Có thể." Văn Dục Phong nói xong, chậm rãi nâng tầm mắt lên, môi cong lên thành một đường cong: "Em đứng chỗ đó nhìn, đối với anh chính là sự hỗ trợ lớn nhất."
Tần Tình: "......."
Qua hai giây, Tần Tình không cam lòng liền giãy giụa một chút: "Ân.....!Kỳ thật tay chân của em không có vụng về giống như anh nghĩ đâu...."
Nghe âm thanh của cô gái nhỏ có chút uể oải, động tác Văn Dục Phong đang chế biến tôm liền ngừng lại, sau đó hắn liền cười nhẹ, giương mắt nhìn.
"Điềm Điềm, em hiểu lầm."
Tần Tình khó hiểu nhìn hắn.
"Lần trước anh có nói tay của em quá nhỏ, không cầm được chén, hẳn là nên cách xa phòng bếp một chút, miễn cho cầm chén đĩa đánh......!Em có nhớ không?"
"......."
Tần Tình không còn mặt mũi nói "Ân", trầm mặc nhìn Văn Dục Phong.
Văn Dục Phong lại mỉn cười, rũ mắt nhìn nguyên liệu trên bếp, mở miệng nói:
"Đầu của tôm rất cứng, sẽ đâm vào tay; mấy dụng cụ trong bếp cũng rất sắc bén, có khả năng làm em bị thương; chảo dầu nóng sẽ bắn dầu ra nếu lỡ có nước, sẽ làm em bị bỏng; máy hút khỏi nhiều khi không thể hút sạch khói dầu, đối với khí quản và làn da cũng không tốt,...."
Từng cái từng cái một đều liệt kê ra, âm thanh của nam sinh có chút chây lười mang theo một hương vị quan tâm nhẹ nhàng.
Chờ cho tới khi nói xong, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn cô gái nhỏ bằng ánh mắt chứa đầy ý cười ôn nhu: "Lời lần trước anh nói chỉ là vui đùa.
Nói chính xác thì Điềm Điềm là cô gái nhỏ cần phải che chở thật tốt, anh không muốn em làm những việc này.......!Sau này chỉ cần có cơ hội, những việc này anh đều sẽ vì em làm, em không cần phải học, càng không cần vì không am hiểu mà cảm thấy uể oải."
Văn Dục Phong tạm dừng, sau đó mỉn cười tiếp tục nói: "Trên thực tế, em không am hiểu, anh rất vui.
Điều này cho thấy trước đây anh chưa quen biết em thì em luôn được đối xử tốt, những điều đau khổ chưa trải qua."
"Như vậy anh mới không cần tiếc nuối, vì sao anh lại không xuất hiện bên cạnh em sớm hơn."
".........."
Tần Tình ngẩng ngơ nhìn nam sinh đứng trong phòng bếp.
Ngay thời khắc này sâu trong иgự¢ cô có gì đó đang bùng nổ, giống như là hạt giống vùi trong tuyết lạnh nhìn thấy ánh dương mùa xuân.
Tuyết đột nhiên hòa tan thành dòng nước chảy róc rách ngọt ngào, tan vào trong máu vang lên những âm thanh vui vẻ, lan truyền khắp cơ thể mình.
Mà hạt giống nhỏ rốt cuộc cũng nảy mầm thành một cành cây lớn.
Trên đầu cành mọc lên một bông hoa, đột nhiên nở rộ.
.....................!
Chương này mình tặng bạn boomsayhii.
Năm mới vui vẻ nha!!!.