Văn Dục Phong thuận thế đứng dậy, ngồi xuống bên chân Tần Tình, đem đôi chân nhỏ lạnh lẽo trắng như bạch ngọc ôm vào trong Ⱡồ₦g иgự¢, vén chăn mỏng lên bao lấy.
Điện thoại đồng thời vừa chuyển, Văn Dục Phong rũ mắt nhẹ xoa mắt cá chân trần trụi lạnh lẽo của cô gái nhỏ, vừa trả lời điện thoại với người ở đầu dây bên kia: "Tìm người ở khách sạn nấu canh giải rượu đưa tới."
Mà lúc này, cô gái nhỏ nằm trên sô pha vừa lòng ôm lấy gương mặt mình tươi cười, đôi mắt đều cong thành trăng non.
Trác An Khả đứng ngây ngốc ở trước cửa thật lâu cũng không biết nên lộ ra cái biểu tình gì.
Mà trên thực tế, tuy rằng hiện tại lúc này tâm tình cô phức tạp hỗn loạn đan xen, nhưng vẫn vô pháp bỏ qua cái ý niệm trên ——
Cùng một người nam nhân như vậy ở bên nhau hai năm, Tần Tình cảm thấy ngoại trừ người này ra thì những người khác đều không thú vị......!Kia quả thực là quá bình thường a.
Chưa tới mười lăm phút, canh giải rượu đã đưa tới.
Nó được đặt trong một cái Ⱡồ₦g giữ nhiệt, Văn Dục Phong kiểm tra một chút, liền xoay người đưa cho Trác An Khả.
Trác An Khả theo bản năng tiếp nhận, sau đó mới phản ứng lại ——
"Anh đưa cho tôi làm gi?"
Văn Dục Phong: "Cô là muốn cô ấy ở chỗ này của tôi tỉnh rượu?"
Trác An Khả ngốc một chút, lại thấy đối phương ôm lấy Tần Tình bế ra khỏi cửa.
Cô vội vàng đuổi theo.
....................
Một tiếng sau, dưới sự chỉ dẫn của Văn Dục Phong, người lái xe đem xe Trác An Khả chạy tới Công quán Vân Sơn số 15.
Thời điểm Văn Dục Phong ôm lấy Tần Tình đi ở phía trước, Trác An Khả còn kinh ngạc nhìn quanh ——
"Sao anh lại biết cậu ấy ở chỗ này? Sao cậu ấy lại lại cho anh biết địa chỉ nhà mình được?"
"Nếu em ấy nguyện ý thì sẽ nói cho cô." Thần sắc Văn Dục Phong bất động, ấn thang máy, ôm Tần Tình trong trạng thái mơ hồ đi vào trong.
Thang máy ngừng ở tầng mười một, Văn Dục Phong bước ra, liền đem Tần Tình thả xuống.
Hắn nhìn cô gái nhỏ thật sâu, sau đó mới quay sang Trác An Khả: "Giao cho cô.
Lần này là căn phía tây."
Trác An Khả mờ mịt gật gật đầu.
"Ngày mai em ấy tỉnh rượu, không cần đề cập đến tôi."
"??"
Trác An Khả rốt cuộc cũng phản ứng được mình thấy kỳ quái ở chỗ nào ——
"Nhưng hôm nay cậu ấy chạy tới nhà anh, ngày mai sao có thể không nhớ rõ? Anh hà tất phải làm điều thừa?"
"Em ấy uống một ly liền say, lại còn có sẽ nhỏ nhặt." Văn Dục Phong rũ mắt, nhìn Tần Tình bất đắc dĩ, sau đó mới xoay người trở về.
Những cảm xúc mềm mại lướt qua trong đôi mắt, như chỉ là ảo giác.
Trác An Khả sửng sốt: "Không phải lần đầu tiên cậu ấy........!Uống rượu sao?"
"Không phải.
Lúc em ấy học đại học lỡ uống phải đồ uống có cồn......." Văn Dục Phong hơi rũ mắt, cười một cái: "Sau đó bản thân cũng đã quên mất."
"——!"
Có một cái ý tưởng kinh người xoẹt ngang qua trong đầu Trác An Khả.
Sắc mặt cô khẽ biến đổi, vừa muốn mở miệng nói cái gì, cô gái nhỏ đang dựa bên kia vang lên những âm thanh trầm thấp, tựa như có dấu hiệu sắp tỉnh.
Văn Dục Phong hơi nhíu mày.
"Tôi đi trước đây."
Nói xong, hắn đem cánh tay đang câu ở trên người mình chuyển qua Trác An Khả, trực tiếp đi xuống lầu bằng lối thoát hiểm.
Duy nhất chỉ có một người còn thanh tỉnh lưu lại chỗ này, Trác An Khả ngây ngốc một hồi lâu mới nhịn không được vừa đỡ Tần Tình vừa nói thầm ——
"Không phải nói anh ta không có liên lạc với cậu, cũng không có gặp mặt sao........!Vậy anh ta làm sao biết được cậu từng uống rượu? Cậu sẽ không cho người ta gọi điện thoại quấy rầy đó chứ??"
.....................
Sau sự kiện Tần Tình say rượu, Trác An Khả chột dạ một tuần.
Một tuần sau, không nhận được bất kì sự nghi ngờ hay chất vấn từ Tần Tình, ngược lại Trác An Khả hoàn toàn hết chỗ nói ——
Lần đầu tiên cô biết, thì ra thực sự có người quên sạch sẽ cho dù có là một đoạn nhỏ đi chăng nữa........!Đây không phải là thuộc hệ cá vàng sao?.