Angel And Devil - Chương Cuối

Tác giả: Katysi

SAU CƠN MƯA TRỜI LẠI SÁNG
Angel And Devil (katysi) - Completed
Ngọc Nhi đứng ૮ɦếƭ chân tại chỗ nãy giờ không biết đã từ lúc nào lấy lại bình tĩnh, vội vàng chạy ra khỏi cửa, vừa chạy cô ta vừa hét to:
- Không thể như vậy được!
Rồi âm thanh của cô ta nhỏ dần, có lẽ cô ta đã đi thật xa, Tiểu Thiên bên cạnh cũng miễn cưỡng nói:
- Mặc kệ cô ta!
Không biết từ lúc nào thay thế thanh âm của Ngọc Nhi là tiếng bước chân của người khác, tôi nhìn ra cửa và thật sự ngạc nhiên đó chẳng phải là Tuấn, người đã mất tích suốt một năm qua ư?
Tôi nhìn Tuấn với ánh mắt xót xa, đã có lúc tôi cảm nhận được sự tồn tại của cậu ấy bên cạnh mình nhưng có lẽ vì quá nhớ nhung cậu ta mà mơ màng nghĩ đến mà thôi! Bây giờ gặp lại quả thật rất vui mừng nhưng người vẫn còn bị trói chặt!
Tiểu Thiên bây giờ mới nhận ra là mình vẫn còn chưa cỡi trói cho tôi thì vội vã ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng cỡi dây trói trên người xuống!
Tuấn nhìn thấy tôi không bị gì nghiêm trọng nét mặt đang co lại có nhiều phần giãn ra rồi quay ra phía sau khẽ gọi:
- Em mau vào đây đi!
Tôi không ngờ ở đây còn có sự có mặt của người thứ năm, tôi nhìn chắm chú ra cửa, một cô gái nhỏ nhắn dễ thương đang dần dần tiến về phía tôi, tôi nhìn Tuấn cậu ấy quay sang cô gái bắt đầu giới thiệu:
- Đây là Vũ Nhi, sau khi tôi bị rơi xuống vực cô ấy đã cứu tôi!
Tuấn nhìn Vũ Nhi với ánh mắt triều mếm xem ra đã rất thích cô bé này, tôi nhìn thấy cũng lấy làm mừng cho cậu ấy nhưng sao cậu ấy lại dẫn cô ấy đến đây nhỉ?
Tôi quay sang Tiểu Thiên rồi tới Vũ Phong, hình như cả hai người này cũng đang không hiểu!
Tuấn không đợi tôi nghi vấn lâu cậu ấy nắm tay Vũ Nhi đến trước mặt tôi bỗng cuối xuống, giọng nói trịnh trọng:
- Xin lỗi cậu!
Tôi nhìn hai người, bỗng cảm thấy buồn cười:
- Hai cậu đang muốn giỡn phải không? Chúng ta đã lâu ngày không gặp nhau nhưng tại sao lại phải xin lỗi tôi chứ?
- Tại vì tôi đã không cứu được cậu! Tôi đã bị Ngọc Nhi uy Hi*p nếu tôi không bắt cóc cậu cho cô ta cô ta sẽ *** hãi Vũ Nhi! Tôi đã không thể lựa chọn cậu và sự sống ૮ɦếƭ của Vũ Nhi nên tôi đã làm theo lệnh của Ngọc Nhi mà không để ý đến sự sống ૮ɦếƭ của cậu! Tôi thật sự không còn mặt mũi nào gặp cậu nữa!- Từng chữ của Tuấn thoát ra như một con dao vô hình bỗng chốc muốn cứa nát thân thể tôi! Thanh âm của cậu ấy vô cùng hối lỗi nhưng tại sao tôi lại thấy đau đến vậy chứ? Tôi lấy cái gì để trách cậu ấy đây? Vì nếu không phải cậu ấy thì chắc chắn Ngọc Nhi sẽ kêu người khác làm chứ không cần phải là cậu ấy!
Tôi nhìn Tuấn, đáy mắt sâu thẵm vẫn còn rất đau khổ nhưng có lẽ cậu ấy không thể nhìn thấy được:
- Cậu không cần phải xin lỗi tôi, chính cậu cũng không thể nào làm chủ được! Được rồi! Hai người hãy đi đi, tôi không giận hai người đâu!- Không biết lấy ở đâu ra can đảm, tôi muốn đuổi hai người này ra khỏi mắt mình, tôi không muốn nhìn thấy họ nữa...
Nhưng một lần nữa, Tuấn lại cuối xuống:
- Xin lỗi cậu!
Rồi cậu ấy quay đầu kéo Vũ Nhi đi thật, họ bước ra khỏi căn phòng như thể Tuấn cũng bước khỏi trái tim của tôi từ đây...
Tôi kiềm không được quay mặt vào người Tiểu Thiên không nức nỡ...
Cứ như vậy chầm chậm, Tiểu Thiên vỗ về tấm lưng từ lúc nào đã ước đầm mồ hôi của tôi...dần dần an ủi...
Ở trong lòng của cậu ấy, tôi bỗng cảm thấy yên bình, bao sóng gió cũng dần tan đi...
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Đã lâu lắm rồi tôi không cảm thấy vui vẻ như vậy, hôm nay Vũ Phong tổ chức một buổi tiệc, mời tất cả bạn bè đến, đến cuối buổi bỗng cậu ấy tuyên bố:
- Hôm nay tôi xin giới thiệu một người quan trọng nhất với tôi, cũng là quan trọng nhất đối với anh hai của tôi, cô ấy sẽ đứng lên hát cho chúng ta nghe một bài. Người đó là Trần Ngọc Nhiên!
Mặt tôi bỗng đỏ ửng lên khi nghe thấy tên mình, bàn tay bất giác nắm chặt nhưng vẫn còn run!
Không biết từ lúc nào một bàn tay khác nắm chặt lấy tay tôi, là Tiểu Thiên:
- Tôi sẽ đi với em!
Không biết từ lúc nào bước chân của tôi bỗng trở nên vững vàng hơn bao giờ hết, chúng tôi đi qua biết bao ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người cho đến khi tôi cầm lấy cái micro và bắt đầu cất tiếng hát:
Anh bước đến cuộc đời em như thứ anh sáng kì lạ
Thứ ánh sáng này không thể tắt được
Cho dù trái tim em có ngừng đập
Cho dù thế giới này có xoay vầng
Em vẫn sẽ giữ nó cho riêng chúng ta
Hãy để em được bên cạnh anh
Cùng anh bước qua những khó khăn của cuộc đời
Cùng anh đi qua những thử thách chông gai
Để rồi một ngày cùng nhau ngừng lại
Mỉm cười và nhìn lại chặng đường mình đã qua
Nằm chặt tay nhau và hát lên bài ca hạnh phúc...
Tiếng hát trong trẻo vang xa, hai con người đứng dưới ánh đèn bỗng trở nên sáng lấp lánh và đẹp hơn bao giờ hết... Vây lấy họ là hào quang của thiên sứ...
HẾT
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc