HUNG ÁC
Angel And Devil (katysi) - Completed
Trong cơn mê tôi mơ màng mở mắt ra, không biết có phải do trận lửa ban nãy không mà lúc này thân thể đau buốt không thể chịu được, nhìn lại xung quanh thì thấy dây trói đang buột đầy người. Tôi hốt hoảng nhận ra là mình lại bị bắt một lần nữa...
Xung quanh tôi chỉ là màn đêm vô định, một lần nữa nỗi sợ dần dần xâm lấn tôi!
Chẳng phải lúc nãy tôi đang ở trong căn nhà gỗ đó và bị lữa thiêu đốt sao? Sao bây giờ lại bị bắt lại? Chẳng lẽ những chuyện tôi trải qua tất cả đều là mơ ư? Không đúng! Căn nhà hiện giờ tôi đang bị nhốt chỉ có bốn bức tường nhưng xem chừng lại được trang trí rất đẹp và sang trọng! Chắc chắn tôi đã bị bắt đến nơi khác mất rồi! Chỉ là không biết ai đã bắt tôi đi và người đó có mục đích gì mà năm lần bảy lượt muốn bắt tôi, dồn tôi vào chỗ ૮ɦếƭ chứ?
Tôi không phải đợi câu trả lời lâu thì ngay lập tức cánh cửa phòng đối diện tôi bật mở!
Một cô gái bước vào, tôi nhìn trừng trừng vào người đối diện như thể nhìn phải sinh vật lạ! Đó...đó chẳng phải là Ngọc Nhi hay sao? Tại sao cô ta lại ở đây? Tại sao lại muốn bắt tôi?
Tôi nhìn cô ta với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, còn cô ta vô cùng thản nhiên, nở nụ cười hình bán nguyệt, từng bước, từng bước đi lại gần tôi!
Trực giác cho tôi biết chắc chắn sự xuất hiện của Ngọc Nhi là không có gì tốt lành, tôi nhìn cô ta, khó khăn lắm mới mấp máy môi:
- Cô...cô...tại sao...lại...ở đây?
Ngọc Nhi nhìn tôi như thể nhìn một con ngốc:
- Tôi tại sao lại không ở đây chứ, đây là nhà tôi mà!
Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, tôi đã quên mất khả năng này có thể xảy ra:
- Vậy, tại sao...tại sao cô lại bắt tôi!
Thần sắc Ngọc Nhi bắt đầu tỏ ra điên cuồng hơn khi tôi vừa chuyển đề tài mà đề tài này có lẽ đã ᴆụng đến dụng tâm của cô ta:
- Cô hỏi tại sao tôi lại bắt cô ư?- Ngọc Nhi bắt đầu cười và hỏi tôi nhưng hình như cô ta đang hỏi chính mình thì đúng hơn rồi cô ta từ từ tiến sát gần tôi hơn cho đến khi mặt chúng tôi chỉ còn cách nhau khoảng một gang tay thì cô ta nói như thể thầm thì:
- Tôi bắt cô vì tôi muốn trả thù!
Cô ta gằng từng tiếng, nghe xong tôi bỗng thấy kinh sợ, cô ta sẽ làm gì tôi đây? Tôi đang ở một nơi mà ngay cả tôi cũng không biết là ở đâu, tôi làm sao có thể thoát khỏi cô ta được? Với lại với giọng điệu của cô ta xem ra tôi khó có thể sống qua được hôm nay!
- Tôi đã làm gì cô mà cô muốn trả thù tôi?- Tôi nhìn cô ta như thể nhìn một người lạ hi vọng cô ta có thể suy nghĩ lại!
Nhưng sau khi nghe xong cô ta có vẻ càng tức giận hơn, thanh âm lời nói bỗng trở nên lớn hơn:
- Cô đã làm gì mà cô không biết ư? Cô đã ςướק đi bao nhiêu người tôi yêu, lúc trước là Tiểu Thiên rồi đến Vũ Phong đến khi Tiểu Thiên bỏ đi cậu ấy vẫn không quên được cô. Tuy ở bên cạnh tôi nhưng không ngày nào là không nhắc đến cô, cô có biết tôi đã sống những ngày tháng đó đau khổ đến thể nào không?- Lời nói của Ngọc Nhi bỗng trở nên đay nghiến, từng chữ của cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện khiến tôi không khỏi rùng mình. Không ngờ một năm qua Tiểu Thiên cũng như tôi không một giây phút nào cậu ấy không nghĩ đến tôi. Không hiểu sao đến lúc này tôi vẫn còn cảm giác sung sướng mãn nguyện khi biết được điều này! Tôi nhìn Ngọc Nhi với ánh mắt cam chịu hơn:
- Cô muốn Gi*t tôi ư?
Ngọc Nhi nhìn tôi mỉm cười, nụ cười của một ác ma:
- Đúng là tôi muốn Gi*t cô nhưng tôi sẽ không để cô ૮ɦếƭ dễ dàng đâu, mỗi ngày tôi sẽ ђàภђ ђạ cô đến sống không được ૮ɦếƭ cũng không xong!
Tôi nhìn Ngọc Nhi với ánh mắt kinh ngạc, không ngờ con người này lại có thể hung ác đến vậy, muốn dìm tôi vào chổ ૮ɦếƭ mà còn không cho tôi ૮ɦếƭ được nguyên vẹn nữa, thủ đoạn này của cô ta quả thật vô cùng độc ác!
Tôi nhìn cô ta âm thầm thở dài, xem ra hôm nay tôi phải ૮ɦếƭ dưới tay cô ta rồi!
Không biết từ đâu nhưng có lẽ là chuẫn bị sẵn, Ngọc Nhi rút ra từ trong người một con dao, tiến gần lại tôi cười nói:
- Có lẽ tôi nên bắt đầu từ gương mặt của cô, chính gương mặt này đã ςướק đi biết bao người tôi yêu thương!
Không hiểu sao tôi bắt đầu tức giận khi nghe Ngọc Nhi kể tội mình nhưng thực sự thì tôi làm gì có tôi đó chứ, tôi bắt đầu phản khán:
- Cô đừng ngụy biện nữa, thực chất tôi chưa bao giờ ςướק bất cứ cái gì của cô cả, chỉ là cô tự mình đánh mất mà thôi!
Thần thái của Ngọc Nhi bắt đầu trở nên điên loạn hơn, không biết từ khi nào cô ta chạy tới bên cạnh đưa dao lên mặt tôi, nhìn lưỡi dao sắt bén trước mặt mình bỗng nhiên tôi muốn hét thật to lên nhưng tôi biết làm như thế cũng chẳng ích lợi gì chỉ làm cho lưỡi dao đó gạch vào mặt tôi nhanh hơn mà thôi:
- Cô nói gì hả? Nếu không phải tại cô thì tất cả những người tôi yêu quý đâu có lần lượt rời bỏ tôi mà đi chứ?- Giọng của Ngọc Nhi nhỏ dần, xem ra cô ta rất đau khổ khi nói ra như vậy, gương mặt xinh đẹp nhuốm màu tà ác bỗng trở nên đáng thương rất nhiều!
- Cô sai rồi! Không ai muốn rời bỏ cô cả mà chính cô...chính cô đã rời bỏ họ! Nếu như giã tâm của cô không lớn, cô đã không tiếp cận hết Tiểu Thiên rồi Vũ Phong nhưng cô không ngờ là sẽ có một ngày sự thật được phơi bày ra ánh sáng, lúc này cô sẽ mất hết, không còn bất cứ gì nữa!- Không biết lấy can đảm đâu ra, tôi bắt đầu kể tội Ngọc Nhi, xem ra trước lúc ૮ɦếƭ có thể giúp cô ta phần nào lấy lại tính người cũng còn tốt hơn không! Tôi bắt đầu an ủi mình nhưng xem ra Ngọc Nhi chỉ xem những lời nói của tôi là gió thoảng qua tai vì dù sao tôi cũng xem như là kẻ thù không đội trời chung của cô ta thì sao cô ta có thể tin những lời nói của tôi được cơ chứ! Xem ra tôi đã uổng công rồi!
- Cô nói không đúng! Chính cô mới là kẻ đã ςướק đi những người tôi yêu thương, cô mới là kẻ đáng ૮ɦếƭ!- Ngọc Nhi bắt đầu hoảng loạn hơn, chắc những lời nói của tôi đã có chút kích thích với cô ta nhưng với cá tính ngoan cố của mình, cô ta vẫn không chịu chấp nhận sự thật mà đổ hết tội cho người khác, tôi đành thở dài nhìn con dao chỉ còn cách mặt mình chừng một xentimet! Giờ chỉ cần Ngọc Nhi khẻ động tay, lưỡi dao sẽ cứa vào mặt tôi, máu sẽ trào ra và để lại một dấu vết cô cùng gớm ghiếc trên đó! Nghĩ đến viễn cảnh kinh hoàng sắp xảy ra nước mắt tôi bỗng tuôn trào như suối!
Trong đầu tôi lúc này bỗng hiện lên những hình ảnh của Tiểu Thiên, cả Vũ Phong nữa! Rút cuộc giờ này họ đang ở đâu? Tại sao lại không đến cứu tôi cơ chứ?