CỨU NGƯỜI!
Angel And Devil (katysi) - Completed
Tôi thức dậy với cảm giác đau nhói và cái
Chiếc xe phóng ra khỏi căn biệt thự với tốc độ nhanh như chớp, người ngồi trên xe đã ngay lập tức chạy đến buồng điện thoại công cộng gần nhất và quay số.
Từng hồi chuông trong điện thoại vang lên nhưng không ai trả lời làm cậu ta vô cùng lo lắng, những nếp nhăn trên trán đã nhăn đến độ không thể nhăn được nữa...
Trong bệnh viện giờ này Tiểu Thiên đang nằm trên chiếc giường trắng, gương mặt xinh đẹp mơ màng trong một thế giới nào đó không hề phát hiện tiếng điện thoại bên cạnh mình đang vang lên từng hồi chuông hối thúc!
Đến khi cửa phòng bật mở, một cô gái trẻ xinh đẹp xuất hiện. Ngay lập tức, cô phát hiện ra tiếng chuông điện thoại kế bên cậu em của mình, do dự một hồi cuối cùng cô cũng nghe máy!
- A lô, tôi là Bảo Anh, chị của Tiểu Thiên có chuyện gì không ạ?
Người bên đầu dây bên kia có vẻ hơi bất ngờ trước sự xuất hiện không lường trước này, phải cả phút sau cậu ta mới lấy lại bình tĩnh và trả lời:
- Tôi không cần biết chị là ai, nghe đây, nếu năm phút nữa chị không đến cứu Nhiên tại nhà của Ngọc Nhi, cô ta sẽ Gi*t ૮ɦếƭ cô ấy!
Giọng nói bên kia vang lên có chút đe dọa, có chút hoảng hốt, có chút sợ hãi, có chút lo lắng nhưng sau khi nói hết câu người bên đường dây bên kia cũng gác máy ngay lập tức rồi nhanh chóng rời khỏi buồng điện thoại đi đến nơi cần đến!
Bàn tay cầm điện thoại của Bảo Anh run lên theo từng tiếng nói của người bên trong cho đến khi chỉ còn những tiếng tút tút thì nó vẫn còn chưa hết run.
Phải làm sao đây? Có nên báo cho Tiểu Thiên và Vũ Phong chuyện này không?
Nếu không báo thì tính mạng của Nhiên sẽ gặp nguy hiểm, còn nếu báo thì cả ba đứa đều gặp nguy hiểm!
-Ai vừa gọi cho em vậy?- Tiểu Thiên không biết từ lúc nào đã ngồi dậy, tiếng nói trầm tĩnh của cậu vang lên đều đều nhưng chị biết cậu không bình tĩnh chút nào, chỉ cần chị nói chuyện Nhiên đang gặp nguy hiểm cho cậu thì cậu vội vàng rời giường bệnh mà đi cứu Nhiên.
Bảo Anh quay lại nhìn Thiên lắc đầu:
- Chị, chị không biết gì hết em đừng hỏi chị!
Rồi vội vàng xông cửa ra ngoài với gương mặt không biết đã tái mét từ lúc nào!
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Tuấn chạy thẳng xe đến một hầm chứa xe cũ ở cuối thành phố, vội vàng quăng xe xuống cậu chạy vào sâu trong hầm chứa!
Gương mặt lạnh lùng không một chút sợ hãi nào, đôi mắt tỏa ra sát khí lạnh như băng khiến tất cả những tên vừa nhìn thấy đã vội vàng cong *** bỏ chạy vào trong... Tuấn nhìn bọn chúng bỏ chạy, nói:
- Mau bảo đại ca của chúng mày thả người nếu không tao sẽ càng quét sạch nơi này!
- Đại ca, có một thẳng tiểu tử không biết sống ૮ɦếƭ đang xông thẳng vào đây để cứu người, chúng ta phải làm sao đây?
Tên đàn em lấm lét nhìn đại ca của chúng, sắc mặt đã có 6 phần sợ hãi nhưng tên đại ca không hề có chút nào gọi là sợ cả. Gương mặt trắng như tuyết, cặp mắt xếch ngược của hắn nhìn ra cửa một cách lạnh lùng rồi nhẹ nhàng ra khỏi ghế ngồi đi thẳng đến chỗ người đang hùng hổ tiếng vào xào huyệt của mình!
Hai mắt hai người vừa gặp nhau đã như có một dòng điện lạnh lùng xẹt qua rồi miệng của tên đại ca hơi vểnh lên nói:
- Thì ra là mày, hôm nay mày đến xào huyệt của bọn tao làm gì?
Tuấn vẫn không hề nhìn hắn, dưới ánh nắng mắt trời cái bóng dài dài của cậu hiện lên, gương mặt xinh đẹp tựa hồ giống một thiên sứ đang lạnh lùng nhìn nhân gian:
- Tao đến đây để cứu người, mày có thả hay không thả?
Tên kia không hề có một chút mảy may sợ hãi trước khí thế của kẻ trước mặt hắn nhìn vào Tuấn đôi mắt hừng hực lửa:
- Tao chỉ có một câu thôi: Nếu qua được tao thì cứu được người bằng không không thả!
Nói rồi hắn nhanh chóng xông lên giơ nắm đắm thẳng vào gương mặt xinh đẹp của Tuấn, ngay lập tức hắn làm cậu té ngã. Cậu ọc ra một ngụm máu tươi rồi vững vàng đứng dậy bàn tay khẽ quệt vết máu trên mặt rồi nắm chặt lại bắt đầu dơ nắm đấm về phía tên đại ca. Lần này tên đại ca suýt tìm cách né được nhưng ngay lúc đó nắm đấm bỗng đổi hướng chuyển thẳng vào mặt hắn vậy là hắn ôm trọn một cú đấm vào mắt, máu tươi cũng bắt đầu gỉ ra. Hắn ngồi thẳng dậy rồi xông thẳng tới định tung một cú đánh vào mặt Tuấn nhưng khi quả đấm gần sát mặt thì Tuấn đã thụi ngay một cú đấm vào bụng hắn, cú đấm không mạnh nhưng đủ khiến hắn ngã lăn ra đất!
Từ đằng sau một tên đàn em cầm một cây gậy dơ lên cao cũng may nhờ nhìn thấy bóng hắn Tuấn kịp thời quay lại đằng sau rồi cho hắn ăn một quả đấm vào bụng rồi hắn xỉu xuống ngay lập tức!
Tên đại ca ngã nãy giờ hình như đã bị thương đến nỗi không thể đứng dậy được, hắn đành nằm bất lực hô to:
- Tất cả tụi bây mau xông lên!
Ngay lập tức rất nhiều tên liều mạng bay vào Tuấn, có tên cầm gậy có tên cầm dao, Tuấn nhìn hết một lực rồi đấm gọn hai cú vào hai tên gần nhất khiến chúng ngã lăn ra đất. Khi tất cả đều đã nằm yên, Tuấn lúc này đã thấm mệt, thương tích đầy mình cậu gáng lếch vào bên trong sào huyệt. Tất cả những tên đàn em đều đã nằm bên ngoài nên trong này chỉ còn nghe tiếng khóc rưng rức của ai đó vang lên!
Sau một lúc tiềm kiếm, cuối cùng Tuấn cùng nhìn thấy cô gái, cậu dùng hết sức bình sinh chạy đến bên cô cỡi dây trói rồi ôm cô vào lòng...
Người của cô gái rất lạnh còn người của Tuấn thì ấm, cậu ôm lấy cô gái như muốn truyền hết toàn bộ hơi ấm của mình cho cô...
Cô gái nằm trong lòng cậu, cảm nhận được hơi ấm truyện cho mình càng lúc càng rõ rệt thì đã khóc rất nhiều nhưng hình như đã tìm được sự bình yên, cô gái bắn đầu nở nụ cười hạnh phúc...
Ôm cô gái một hồi, Tuấn chợt nhớ đến chuyện gì đó, Tuấn cuối xuống hỏi cô gái:
- Em có điện thoại không? Mau lấy cho anh mượn!
Cô gái ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Tuấn. Tuấn vội vã quay số lần này người nhấc máy đích thực là Tiểu Thiên:
- Tuấn hả? Lúc nãy cậu gọi gì cho tôi vậy?- Giọng của Tiểu Thiên tỏ ra lo lắng bên đầu dây bên kia!
Nghe giọng của Tiểu Thiên hình như là cậu ta vẫn chưa biết gì cả, Tuấn vội vàng nói:
- Lúc nãy tôi đã nói với chị cậu là Nhiên đang bị bắt cậu mau tới nhà Ngọc Nhi cứu cô ấy nếu không cô ấy sẽ ૮ɦếƭ đó!
Vừa nói xong câu tiếng chuông từ đường dây bên kia bỗng chốc chỉ còn là những tiếng tút tút...
- Tiểu Thiên? Tiểu Thiên?
Tuấn kêu rất nhiều nhưng chỉ là tiếng tút tút không ngừng vang lên...