Angel And Devil - Chương 73

Tác giả: Katysi

GẶP NHAU TRONG LỬA
Angel And Devil (katysi) - Completed
Những áng mây đen đang bao phủ bầu trời, bao phủ mặt trăng có thể dươi áng mây đen đó mặt trăng đang gào thét để cố gắng thoát khỏi sự che chắn đó nhưng mặt trăng vĩnh viễn không biết rằng mây làm như vậy là muốn chỉ có một mình nó được nhìn thấy vẻ đẹp của trăng nhưng làm như vậy liệu có tốt cho nó và mặt trăng kia không?
Bảo Anh nhìn lên bầu trời, những suy nghĩ ௱ôЛƓ lung xuất hiện rồi tan biến vào trong nỗi lo lắng, đã mười lăm phút trôi qua kể từ khi Nhiên vào đó nhưng chẳng thấy nó ra, cô cảm thấy sợ hãi, sợ mình sẽ mất đi đứa em trai nhưng cô lại thiếu chút cam đảm để chạy vào đó... Tại sao ư? Cô cũng không biết nữa, chỉ lẵng lặng đứng nhìn...
Thời gian trôi qua dài đằng đẵng như một cây thướt đo sự chịu đựng của con người...
- Nhiên! Nhiên đâu rồi?
Một cậu thanh niên chạy đến níu chặt áo cô, nhưng cậu ta không nhìn cô mà nhìn thẳng vào ngọn lửa đang rừng rực cháy từ nảy giờ chưa tắt...
Nếu nói về địa hình, ngôi nhà này đang tọa lạc trên núi nên để đến được đây chữa cháy có lẽ phải mất hết cả gần một tiếng đồng hồ. Vậy mà sau khi nghe cú điện thoại của cô, chỉ trong vòng 15 phút cậu ta đã có mặt tại đây thì quả thật đang nễ...
Cô khẽ cười, là chua chát hay là giễu cợt đây?
- Lâu ngày không gặp em không hỏi thăm người chị này được một câu ư? Vũ Phong?
Vũ Phong nhìn thẳng vào chị mình, đôi mắt cũng rừng rực như ngọn lửa kia cháy bỏng, sự lo sợ và hoảng hốt đang hiện lên càng lúc càng rõ nét trong ánh mắt đó:
- Chị Bảo Anh... em... xin lỗi nhưng tình huống cấp bách chị... chị mau nói cho em biết Nhiên đang ở đâu đi được không? Em xin chị!
Bảo Anh thôi nhìn cậu em của mình mà nhìn thẳng vào ngọn lửa đang cháy, chậm rãi nói:
- Tiểu Thiên và Nhiên vẫn còn kẹt trong đó, chưa ra được.
Đôi tay Vũ Phong càng lúc càng níu chặt vai cô hơn như muốn khẳng định điều cô nói là sự thật, cô cũng nhìn lại, cái nhìn rất chắc chắn khiến người đối diện càng hoang mang.
Sợ hãi ư? Cô cũng lo lắng cho em mình lắm chứ nhưng nếu cô cũng vào trong đó và bị kẹt trong đó luôn thì ai sẽ cứu cả đám đây.
Bảo Anh nhìn Vũ Phong với ánh mắt bất lực nhưng lúc này Vũ Phong không còn nhìn cô nữa, đôi mắt cậu ấy hướng thẳng về phía ngọn lửa đang hừng hực cháy đó, kiên quyết nói:
- Vậy em cũng sẽ vào!
Không đợi Bảo Anh kịp thốt ra câu nào, đôi tay Vũ Phong lập tức buông khỏi vai cô rồi chạy thẳng vào bên trong ngọn lửa...
Bờ vai Bảo Anh vẫn còn đau nhói vì cái bấu mạnh của Vũ Phong nhưng cô không quan tâm đến nó mà vội vã chạy theo bóng người đang chạy nhanh phía trước, hét lớn:
- Này cái thằng ngốc kia, quay lại mau, nếu em không quay lại thì em ૮ɦếƭ với chị!
Nhưng Bảo Anh cũng đã chạy theo Vũ Phong vào trong, ngọn lữa càng lúc càng sáng lên như muốn thiêu đốt bốn con người...
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Nóng! Nóng! Nóng quá!
Không biết lửa đâu ra mà nhiều thế này? Sao lúc nãy tôi không cảm nhận được cái nóng hừng hực này chứ?
- Tiểu Thiên, Cậu ở đâu, trả lời tôi đi!
Tôi cố gắng cất tiếng gọi khản đặc vì cổ họng đang bị đau nhói như lửa thiêu nhưng trả lời tôi chỉ là tiếng lửa bập bùng, xung quanh chỉ là màu đỏ của lửa và những bức tường đang dần hóa thành màu đen làm tôi hoa cả mắt!
Rốt cuộc vẫn không biết Tiểu Thiên đang ở đâu? Tại sao trong lòng tôi lại có một dự cảm không tốt thế này, cứ nghĩ đến Tiểu Thiên là lòng tôi lại đau nhói và sợ hãi!
Tôi hoang mang nhìn xung quanh ngôi nhà, cũng không rộng lắm nhưng tôi không thể nào nhìn thấy Tiểu Thiên được, tôi bước từng bước chậm chạp như một đứa trẻ đi lạc muốn tìm ra lối thoát nhưng có lẽ lối thoát lúc này của tôi chính là Tiểu Thiên...
Cái tên này vang lên trong lòng tôi, không biết đã kiềm nén trong tôi bao lâu rồi, đã một năm trôi qua tôi chưa được gọi cái tên đó, chưa được nhìn thấy gương mặt đã chiếm chọn lòng tôi...
Căn nhà hôm qua vẫn còn đang giam lỏng tôi trong bốn bức tường kín mít vậy mà giờ đây đang trở nên xiu vẹo, nếu là tối qua tôi đã ước gì đám cháy này xảy ra để tôi có thể nhìn thấy được chút ánh sáng từ bên ngoài, để có chút cơ hội thoát ra nhưng hôm nay, tôi lại không muốn thấy nó chút nào, tôi thà bị nhốt ở trong căn nhà này mà hoảng sợ đến ૮ɦếƭ còn hơn nhìn người mà mình yêu thương vì mình mà lao đầu vào chỗ ૮ɦếƭ!
- Tiểu Thiên, cậu đang ở đâu vậy, trả lời tôi đi! Tôi biết cậu đang nghe rõ tiếng tôi mà! Tôi nói với Tiểu Thiên bằng cái giọng yếu ớt chắc chỉ đủ mình tôi nghe thấy
RẦAAAMM!- Một tiếng động vang lên đổ xầm vào người tôi
- ÁAAAA!!!!- Tôi la lên! Chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì nhìn lại tôi đã nằm dưới đất! Có cái gì đang đè nặng lên chân tôi, tôi cảm nhận cái cảm giác đau nhói đang dần tràn lên khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể rồi như một cơn sóng nó dâng cả lên đầu, nhưng đau khổ nhất có lẽ vẫn là cảm giác mất mát chưa tìm ra được thứ quan trọng nhất!
Tôi cố gắng quay lại nhìn...là...là một cây cột nhà đang đè chặt lên chân tôi, chắc tôi bị gãy chân luôn rồi quá! Đau! Đau ૮ɦếƭ đi được! Hu hu! Tôi muốn kêu thật to để cơn đau vơi bớt đi nhưng hình nhưng hôm nay ông trời đang trêu tôi hay sao ấy, cổ họng cũng đau nhói không thốt ra được lời nào vậy là cơn đau càng lúc càng nén nhiều hơn!
Tôi nhìn xung quanh, ngôi nhà vẫn đang dần tàn rụi và muốn thiêu đốt cả tôi, nhưng làm sao đây, đôi chân của tôi đang bị kẹt cứng dưới cây cột nhà không nhúc nhích được! Chắc chưa đầy năm phút nữa thôi ngọn lửa này sẽ dìm ૮ɦếƭ tôi mất! Tôi ૮ɦếƭ không sao, nhưng tôi chỉ sợ không tìm được Tiểu Thiên, không biết cậu ấy còn sống hay đã ૮ɦếƭ, không được gặp mặt cậu ấy lần cuối!
Không biết tại sao nhưng nỗi sợ đó lại bất chợt tràn về ám ảnh tôi nhiều đến thế, tôi đang gào thét vô vọng trong nỗi sợ của chính mình, đôi chân như cũng đồng cảm với tôi, nó mỗi lúc mỗi nhói đau lên!
Bất chợt, một bàn tay sờ nhẹ lên tay tôi, những ngón tay thon dài ấm áp lướt nhẹ qua mu bàn tay tôi rồi lòng bàn tay ấm áp đè thật chặt lên mu bàn tay làm tôi giật nãy mình!
- Aaaa! - Tôi la lên muốn rụt tay lại nhưng bàn tay kia quá ấm áp, nó đang xiết thật chặt bàn tay bé nhỏ của tôi lại, tôi quay ngang nhìn cho rõ chủ nhân của bàn tay ấm áp đó!
Gương mặt đó vẫn đẹp như ngày nào, một thiên thần đang hiện lên trước mắt tôi, hàng mi rậm của cậu ấy quyến rũ khôn tả, gương mặt trắng nõn vẫn hiện lên rành rành trước lớp da thịt cháy xém, dường như không có gì có thể ngăn nỗi sự tỏa sáng của con người này!
Cậu ấy đúng là Tiểu Thiên của tôi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay