Angel And Devil - Chương 72

Tác giả: Katysi

BIẾN CỐ BẤT NGỜ
Angel And Devil (katysi) - Completed
Nóng! Nóng quá đi thôi! Có phải tôi đang bị thiêu đốt trong một cái chảo dầu không nhỉ? Tôi không biết nữa, chỉ biết cái nóng làm đầu óc tôi tĩnh táo hơn nhưng rốt cuộc vẫn không mở nỗi đôi mắt
Tôi cảm nhận cái nóng đang thiêu đốt gian thịt mình, nếu cứ như thế này chắc tôi sẽ bị nướng chín mất?
Tôi sợ hãi đến nỗi toàn thân run rẫy, Tuấn? Cậu đang ở đâu vậy? Tại sao không đến cứu tôi?
Mồ hôi tôi chảy ra đầy mặt, tôi cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của mình nhưng quả thật không tài nào nhất nỗi đôi chân, thế giới bên ngoài là ban ngày hay ban đêm tôi còn không biết nữa! Mà có biết được thì sao chứ, có thể chỉ vài phút nữa tôi sẽ ra đi nhưng tôi chưa muốn ૮ɦếƭ vào lúc này!
Tôi còn quá nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành thì làm sao có thể ૮ɦếƭ chứ!
Tôi đang cố gắng vùng vẫy, vài tiếng kêu "ư...ư..." bất lực vang ra khỏi miệng tôi nhưng chắc chẳng ai nghe thấy nó ngoài tôi cả!
Nước mắt chảy ròng ròng trên gương mặt tôi nhưng không phải cảm giác lạnh lạnh mà là ấm nó, có lẽ nó cũng bị lửa hâm nóng mất rồi!
Có phải tôi đang nằm mơ không? Nếu nằm mơ thì làm ơn ngừng lại ngay dùm tôi đi, tôi chắc mình không thể chịu đựng lâu hơn được nữa! Nhưng sức nóng bỏng rát da thịt này lại rõ ràng như thật vậy, nhưng ngoài cơn nóng ra tôi còn nghe thấy đâu đó vang lên tiếng bước chân hết sức gấp gáp, ai đó...ai đó đang chạy trong biển lửa...
RẦM!!!
Cái bóng cao dài dài của ai đó đang ẩn hiện trước mắt tôi nhưng ngay lúc đó, cơn sốt quái ác làm mắt tôi mờ đi, chỉ nghe tiếng nói dịu dàng đầy quan tâm của người đó xuyên không khí, chạy vào tai tôi:
- Cậu không sao chứ?
Sao lúc này trong đầu tôi lại hiện lên hình bóng người đó chứ? Tiểu Thiên! Là cậu ư?
Chắc tôi điên thật rồi, khi cái ૮ɦếƭ đến gần làm người ta phát điên lên, có lẽ tôi cũng vậy! Khi một người sắp ૮ɦếƭ có lẽ họ sẽ nghĩ đến những con người, những sự việc mà mình muốn nhìn thấy nhất! Vậy là hình ảnh Tiểu Thiên hiện lên...
Nhưng mặc dù tôi thoáng nhận ra là mình đã lầm thì dường như cái miệng lại chẳng nghe lời tôi, trong cơn mê sảng, tôi cứ mãi kêu tên cậu ấy:
- Tiểu Thiên!
Cái tên của cậu ấy, hình ảnh của cậu ấy bao ngày đã khắc sâu vào tâm trí tôi cho đến lúc tôi sắp ૮ɦếƭ, tôi vẫn vùng vẫy gọi tên cậu ấy, dù cậu ấy không ở đây hay không nghe được thì âm thanh đó vẫn vang lên và dội lại vào tai tôi...
Khi tôi kêu tên cậu ấy, tôi cảm nhận được chút gì đó của cậu ấy vẫn còn bên cạnh mình, an ủi mình...
Cứ như thế hơi thở của tôi yếu dần, dường như nơi này không còn không khí nữa...
Mặc dù tôi biết ai đó đang hỏi thăm tôi, nhưng vì quá mệt mỏi tôi không còn hơi sức để trả lời bất cứ câu hỏi nào nữa, gương mặt của người đó nhòe đi trước mắt tôi nhưng phía sau cậu ấy là những ánh sáng đỏ chói của ngọn lửa đang không ngớt rầm rú như thể muốn thiêu đốt, chôn vùi, nuốt sống cả hai chúng tôi vào trong nó!
Liệu cậu ấy có thể bảo vệ tôi không? Tôi không biết cũng không quan tâm nhưng ít nhất tôi cũng không bị bỏ một mình trong ngọn lửa này!
Người đó đang nhất bỗng tôi lên và bước đi rất nhanh... tôi cảm nhận như thể mình đang bay, là cảm giác này ư? Cảm giác không tên mà quen thuộc tôi đã đánh mất từ lâu!
Cảm giác được nằm trong lòng một ai đó, được nghe thấy hơi thở dịu dàng quen thuộc của cậu ấy xâm nhập vào phổi mình!
Tôi cứ thế, tham lam... tận hưởng từng giây...từng phút...
...................
Cậu con trai đã đưa được cô gái ra khỏi biển lửa mặt dù mồ hôi đã vã ra như tắm, gương mặt có vài chỗ cháy xém nhưng rõ ràng vẫn an toàn...
Cậu đặt cô gái lên tay chị mình, từ tốn nói:
- Chị bế cô ấy ra đi...
- Còn em?- Người chị nhìn người em như thể không tin vào những điều mình vừa nghe...
Nhưng người em trai không nhìn chị mình, ánh mắt cậu ấy hướng thẳng vào biển lửa như muốn đối diện với nó:
- Em xem còn ai sót lại không...nhất định...nhất định cậu phải bảo vệ bằng được cô ấy!
Người chị nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt tinh tưởng vào cậu em trai...
..................................
Không biết đã bao lâu trôi qua, tôi mơ màng mở mắt ra, những sự vật trước mắt bắt đầu hiện lên, từ mờ mờ cho đến rõ hẳn...
Là gương mặt xinh đẹp của một cô gái mà tôi nghĩ là thiên sứ ấy chứ, vì quả thật chị ấy đẹp như là thiên thần vậy, làn da trắng mịm, đôi má hơi ửng hồng, cái mũi thon nhỏ, cao cao, hàng long mi uốn lượn để lộ làn thu ba trong đôi mắt sóng sánh như nước! Có lẽ là tôi đã ૮ɦếƭ rồi và đang gặp tiên nữ chăng?
Nhưng khi tôi cảm nhận được hơi thở của mình đang từ từ nhanh dần rồi lại điều hòa tôi mới nhận ra là mình còn sống... Tôi mơ hồ hỏi người đối diện:
- Chị... chị là ai vậy?
Nụ cười hiện lên trên gương mặt chị ấy, ấp áp hiền hòa như lại có sức thu hút tột cùng đến nỗi khiến tôi muốn ngây ngất và có thể tuân theo mọi sự sai khiến của người này...
Tôi khẽ lắc đầu cố gắng thoát khỏi sự mê hoặc này nhưng âm thanh dịu dịu, lảnh lót từ đôi môi trái tim của chị ấy vẫn cứ vang vọng trong tai tôi:
- Chị là Bảo Anh, còn em, em có phải là Nhiên không?
Sao chị ấy lại biết tên tôi nhỉ? Tôi nhìn chị bằng ánh mắt thoáng dò xét nhưng rõ ràng tôi chưa gặp người này bao giờ!
- Là chị đã cứu em?- Tôi lí nhí hỏi
Nhưng chị Bảo Anh lắc đầu, cười đáp:
- Là em trái của chị!
Đúng là người cứu tôi là một cậu con trai thật, con người kì lạ đó là ai vậy, tại sao tôi lại thấy cậu ta quen đến vậy chứ?
Chẳng phải cậu ta còn kẹt trong biển lửa đấy chứ?
Tôi quay qua hỏi chị:
- Cái cậu ban nãy là...?
- À... nó là Tiểu Thiên, là em trai của chị
Cái tên đó như nhấn chìm cả tâm trí tôi, vì cứu tôi mà Tiểu Thiên vẫn còn ở trong đó ư?
Không được tôi phải cứu cậu ấy, tôi loay hoay đứng lên nhìn lại căn nhà vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, lửa vẫn không ngớt phụt lên!
- Này em định đi đâu vậy, em mà vào lại đó là sẽ ૮ɦếƭ đó! Chị đã kêu người đến dập lửa rồi, em cứ yên tâm chờ đã!
Tôi nhìn vào trong lo lắng trả lời chị Bảo Anh:
- Nhưng em không thể để Tiểu Thiên ૮ɦếƭ vì em được
Xem ra chị ấy còn sợ sệt hơn cả tôi nhưng chị ấy cố chấn tĩnh mình, đã vậy còn an ủi cả tôi nữa:
- Em nói gì vậy chứ, sao Tiểu Thiên lại ૮ɦếƭ được, nó phúc lớn mạng lớn lắm chắc chắn sẽ ra được thôi
- Làm sao chị biết được?
- Vì chị là chị của nó mà!
Dù chị có giải thích nhưng làm sao tôi tin được đây khi ngọn lửa vẫn con chưa dứt, khi Tiểu Thiên vẫn còn kẹt trong đó, khi tôi nghe âm thanh trong trái tim mình vẫn còn đang rối loạn, có lẽ Tiểu Thiên đang kêu cứu và chờ đợi tôi chăng?
- Không được dù sao em cũng phải vào xem sao
Dứt lời, chưa kịp để chị gái đồng ý tôi lại lao vào trong biển lửa, có thể nói là tôi ngốc cũng được, khùng cũng được nhưng khùng vì tình yêu của mình thì tôi chấp nhận!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc