GẶP MẶT
Trên sân thượng của một tòa ốc cao chọc trời, nếu ai đó nhìn lên chỉ có thể thấy khí trắng bao phủ như một nơi tiên cảnh. Đây là tòa nhà có thể nói là cao nhất thế giới. Ở độ cao này nhìn xuống sẽ thấy mọi cảnh vật và con người như thể những con kiến đang mãi miết hoạt động không ngừng nghĩ.
Liệu dưới đó có ai đã từng nhìn lên đây và từ hỏi trên đó có gì không?
Liệu có ai ngờ đến có hai con người đang đứng thong thả trên đây nhìn xuống họ với vẻ mặt đượm nét thê lương như muốn thấu hiểu một điều gì đó!
Một cơn gió thổi vô định khẽ lướt qua gương mặt của hai người con trai, một người thong thả đút hai tay vào túi quần nhìn người còn lại đang quay lưng lại với mình...
Liệu cậu ta có thể nhìn thấy gì khi nhìn cảnh vật ở một độ cao như vậy? Phải chăng là những con người chẳng khác gì một con kiến giữa trời đất mênh ௱ôЛƓ này!
Họ vẫn sống, vẫn bước đi, vẫn hoạt động cho đến ૮ɦếƭ ư?
Rồi không đợi người đút tay trong túi mở miệng, người quay lưng chợt buộc miệng nói trước:
- Cậu đã sống được gần đến tuổi trưởng thành rồi vậy cậu có biết cậu sống để làm gì không?
Người kia hơi ngẫng người trước câu hỏi này, rõ ràng việc cậu ta đến đây không chút liên quan đến vấn đề này, vậy tại sao người đó lại hỏi cậu như vậy?
Cậu không biết nhưng rõ ràng cậu cũng không có đáp án, cậu định lắc đầu nhưng khi nhìn thấy cái lưng cao rộng của người đối diện vẫn còn quay lại với mình cậu trả lời:
- Không! Vậy còn cậu?
- Tôi cũng không biết và tôi đang đi tìm!
Tiếng nói lãnh đạm vang lên, sau khi câu nói kết thúc cũng là lúc người đó thôi nhìn xuống, quay lại nhìn thẳng vào gương mặt đang đối diện mình, gương mặt một thời quen thuộc bỗng trở nên xa lạ đến dường nào!
- Tuấn!- Cậu buộc miệng gọi tên người đang thong thả đút tay vào túi quần nãy giờ, bây giờ mới thấy cậu ta rút một tay ra khỏi túi, buông thỏng...
Gương mặt có nét đăm chiêu như thể cậu ta đang đấu tranh dữ dội trong trí óc xem có nên nói với người đối diện không? Nhưng có lẽ lý trí đã chiến thắng tất cả những phân vân của cậu, cậu từ tốn nói:
- Cô ta... bạn gái của cậu...đang nằm trong tay tôi...
Cậu ta chợt im bặt lại khi nhìn thấy đôi mắt rồi bời đan xen nhiều cảm xúc của người đối diện, ngay cả cậu cũng không ngờ cô gái đó lại có sức ảnh hưởng với người kia đến như vậy, đợi người đối diện dần bình tĩnh lại, cậu mới bắt đầu nói tiếp:
- Nếu ngày mai cậu không đến nơi này, thì nhận xác cô ta đi! - Giọng nói không to nhưng rất kiên định khiến người khác phải suy nghĩ...
Người đối diện suy nghĩ một hồi lâu rồi chợt nhận ra điều gì đó cậu ta buột miệng hỏi:
- Chẳng phải cậu cũng có tình cảm với cô ấysao?
Tiếng người đối diện như một mũi tên xuyên tạc vào tim cậu, dường như cậu đã không còn kiềm chế được nữa...
Cái tay nãy giờ đang đút trong túi quần bắt đầu run lên rồi nhanh chóng ra khỏi túi cầm theo đó là một vật màu đen mà có lẽ ai nhìn cũng khi*p sợ!
Một cây súng!!??
Nhưng dường như nó chẳng ảnh hưởng gì với người đối diện, cậu ta vẫn lẵng lẽ đứng đó, ánh nắng chiều hiu hắt rọi lên gương mặt xinh đẹp tựa thiên thần của cậu ta như một hình ảnh đối kháng với cái νũ кнí làm nhiều người khi*p sợ đó!
Bàn tay cầm súng khẽ run lên, viên đạn đã được nạp vào từ bao giờ, bây giờ chỉ còn Ϧóþ còi là có thể kết thúc một sinh mạng...
Một cô gái trẻ xuất hiện, dường như nãy giờ cô đã đứng ở một góc nào đó và chứng kiến những câu nói, những hành động của cả hai người nhưng đến lúc này khi không kiếm chế được nữa vội vã ra khỏi chỗ nắp và chạy thẳng đến trước mũi súng rồi hốt hoảng hét lớn:
- Cậu làm gì vậy? Tôi chỉ nhờ cậu đến đây để truyền tin mà thôi, sao cậu có thể rút thứ đó ra được
- Cô tránh ra đi! - Người cầm súng cũng không chút khoan nhượng nhìn thẳng vào đôi mắt đang khẩn khiến của cô gái như thể muốn xuyên qua cả cô bay thẳng đến cậu con trai đứng sau.
Bắt gặp ánh mắt đấy, cô gái hốt hoảng la lên:
- Không! Tôi không muốn cậu làm hại cậu ấy, cậu mau đi khỏi đây cho tôi!
Cô gái dường như đã hết kiên nhẫn nhưng người đứng sau lưng cô nãy giờ vẫn bình tĩnh đứng nhìn bây giờ bỗng lên tiếng:
- Cô đang giữ cô ấy thật ư?
Dường như bất ngờ với câu hỏi này nhưng cô gái không trả lời câu hỏi đó chỉ hét lên:
- Cậu đi nhanh đi, ngày mai hãy đến đúng địa chỉ đó, chúng ta sẽ thương lượng bằng không thì...
Giọng cô gái lúc này đã bắt đầu đanh thép hơn, cô hơi dừng một chút rồi như đã quyết cô gái nói lớn: - Cậu hãy nhặt xác cô ta đi
Lúc này, người con trai hơi sững lại cậu hết nhìn mái tóc dái buông thỏng được uốn thành những đường cong mềm mại rồi nhìn qua người cầm súng, nét phân vân hiện rõ trên gương mặt cậu ta... Nhưng cuối cùng như đã hạ quyết tâm, cậu đi khỏi sân thượng...
Người cầm súng không nói gì dường như cũng muốn để người kia đi nhưng không hiểu sao vẫn cầm chặt cây súng, cái còi đang chầu chực trong tay có thể Ϧóþ bất cứ lúc nào nhưng nếu không Ϧóþ, người ૮ɦếƭ có thể không phải là người con trai đó mà là cô gái đứng chắn trước mặt cậu ta...
Cô gái vẫn nhìn theo cho đến khi cậu con trai kia đi khuất mất khỏi tầm mắt của của cô, bấy giờ cô mới quay lại nhìn người con trai cầm súng, cây súng trên tay cậu ta cũng hạ xuống từ lúc nào, nói với vẻ ung dung hơn, cơ mặt nảy giờ méo mó bây giờ cũng giản ra phần nào. Cô nhìn thẳng vào khẩu súng đang bị người con trai kia cầm một cách hờ hửng:
- Cậu lấy nó đâu ra vậy?
Tuấn nhìn xuống khẩu súng rồi nhìn lên cô gái, dường như cậu cũng không có hứng thú với cả hai nên chỉ đáp gọn:
- Chỉ là đồ chơi mà thôi!
Nét cười khẽ vương trên môi cô gái trẻ:
- Cậu làm tốt lắm, cứ như vậy ngày mai hắn nhất định sẽ tới!
Như nhớ tới một chuyện khác, Tuấn nhìn chằm chằm vào gương mặt thích thú của cô gái kia hỏi:
- Còn chuyện cô hứa với tôi, cô làm đến đâu rồi?
Nét cười trên mắt cô gái thoáng nhưng đọng lại nhưng cuối cùng cô cũng mở miệng nói rất chậm rãi:
- Cậu yên tâm đi, nó vẫn an toàn, chỉ cần ngày mai cậu ta tới tôi sẽ thả nó ra!
Cái đá long nheo cuối cùng của cô dành cho cậu như chấm dứt câu chuyện này, cô ta quay lưng lại đi về hướng cầu thang sân thượng...
Tuấn nhìn theo bóng đen của cô gái cho đến lúc khuất hẳn...
Lúc này, cậu lại bước lên chỗ người ban nãy đứng, cũng cái dáng điệu đó, cậu khẽ khàng nhìn xuống khoảng không gian cao rộng trước mặt, bầu trời và mặt đất không vô tận và không có điểm dừng nhưng rõ ràng nó đã bị đường chân trời cản mất, cho dù có đi đến đâu có lẽ nó cũng không tài nào đến được với nhau...
- Cậu nói đúng! Con người sống trên đời này là để làm gì vậy?