BẬT KHÓC
Ánh sáng tràn ngập căn phòng, không gian đen tối tĩnh mịch đêm qua bây giờ trở lại vẻ trong trẻo với những hàng cây xanh bên cửa sổ chạy dọc vô tận.
Lúc này, tôi cảm thấy yêu ánh sáng biết bao! Có lẽ sự xuất hiện ích nhất cũng chứng mình sự hiện diện của tôi trong căn nhà này không phải là mơ và nó còn giúp tôi nhìn ra mọi cảnh vật xung quanh!
Căn phòng tôi đang ở bên trong vô cùng cũ nát với mọi vật đều làm bằng gỗ, đồ đạt bị vứt tung khắp phòng, bây giờ tôi mới thấy rõ mình đang ở đâu? Một căn nhà hoang! Vậy còn người đến hôm qua là ai? Cậu ta làm sao lại bắt tôi đến căn nhà này?
Nhưng cơn gió vô định thổi vào mặt tôi như muốn trả lời câu hỏi này vì chắc chắn nó cũng biết nhưng làm sao nó có thể nói cho tôi biết đây?
Tôi nhìn vào bầu trời trong xanh với những tảng mây trắng bồng bềnh phiêu du vô định, có lẽ bây giờ tôi cũng không các gì những tản mây đó, tôi đang bị nhốt và không biết nơi mình đang ở là đâu! Nhưng khác ở chỗ là tôi không thể di chuyển vì bị dây trói siết chặt!
Tôi cố gắng vùng vẫy nhưng dây trói quá chặt, làm sao thoát được đây?
Vũ Phong? Cậu đang ở đâu vậy? Chẳng phải cậu ấy đã hứa là sẽ bảo vệ tôi sao? Vậy thì trong lúc tôi đang gặp nguy hiểm này, cậu ấy ở đâu?
Tôi nhìn xung quanh, chỉ có bốn bức tường bằng gỗ che kín chẳng khác gì cảm giác đáng sợ khi ở trong bóng tối đêm qua!
Tôi đã định la lên nhưng chợt nghĩ đó là một việc làm vô hình vì xung quanh cây cối rậm rạp như vậy, ai có thể nghe thấu tiếng la của tôi đây? Vũ Phong ư? Hay là con người lạ mà quen đêm qua?
Lộp...cộp...lộp cộp!
Lại tiếng bước chân đêm qua đây mà! Chắc người đó đã tới! Người đó là ai vậy? Tại sao tôi lại có cảm giác quen thuộc quá đỗi như thế?
Cánh cữa bật mở, tôi chợn trừng mắt để nhìn rõ con người đêm qua nhưng đập vào mắt tôi chỉ là thân hình cao lêu khêu và gương mặt bị cái khẩu trang che kín nhưng vẫn có thể trông thấy ánh mắt khuất sâu hàng mi rậm đó, nó lạnh lùng đến nỗi giá buốt cả tim tôi làm cả trái tim đang như ngưng đập vì cảm giác tê dại đó!
Người lạ nhìn chằm chằm vào tôi nhưng dường như cậu ta không chút biểu hiện gì chỉ lạnh đạm từng bước tiếng lại gần...
Vẫn một cái tô cơm trên tay và một cái muỗng...cậu ta tưởng tôi là con gì vậy chứ?
Tôi đã định cáu gắt với sự đối sự này nhưng chưa kịp lên tiếng thì ánh mắt lạnh lùng của cậu ta làm tôi im bặt!
Ăn như thế thì có sao đâu chứ? Chẳng phải hôm qua tôi còn "tích cực" ăn như thế sao?
Đáng lẽ tôi phải sợ hãi mới đúng chứ? Nhưng sao bây giờ chỉ cảm thấy buồn vì nhìn thấy đôi mắt đó, phút chốc tôi bỗng muốn làm một điều gì đó để giúp cậu ta thoát khỏi cái mặt nạ lãnh đạm không phải của con người đó! Muốn làm gì đó để giúp cậu ta nhận ra: mang bộ mặt đó là rất đau khổ cho chính bản thân mình và cả những người xung mình nữa!
Một đôi mắt y hệt người con trai một năm trước đã bỏ tôi đi nhưng hình như nó còn lạnh lùng hơn cả người đó một năm trước nữa!
Cậu ta bước lại bên cạnh tôi, đưa cái tô lên nhưng lần này không đợi cậu ta lên tiếng tôi đã mở miệng ra, một muỗng cơm trứng được đổ đầy vào miệng tôi, tôi ăn ngấu nghiến tận hưởng vị thơm của trứng!
Nếu bắt tôi chọn có lẽ tôi thà ở đây suốt đời để được ăn như thế này! Không hiểu những món ăn này có phải do cậu ta nấu không mà ngon đến vậy chứ!
Tôi rất muốn hỏi những hễ bắt gặp ánh mắt cậu ta thì tôi chẳng còn tâm trạng nào nữa, mà hình như cậu ta cũng chẳng muốn nói! Chắc đối với cậu ta yên tĩnh là điều cậu muốn hay sao ấy?
Vừa ăn xong, không biết từ đâu cậu ta lấy ra một chai nước đưa vào miệng tôi!
Vị ngọt của nước làm cho tôi nhớ đến từ qua tới giờ mình chưa hề đi tắm! Vậy gọi là sống ư? Nếu cứ ở tình trạng này trong vòng ba ngày nữa tôi nhất định không ૮ɦếƭ vì đói mà là ૮ɦếƭ vì bẩn mất!
Trong lúc này, tên kia đã bắt đầu đứng dậy và đi đến cánh cửa! Hắn định đi y như hôm qua ư? Không thể chịu được nữa, tôi bắt đầu lên tiếng:
- Này! Cậu là ai vậy? Cậu bắt tôi để làm gì? Khi nào tôi mới được thả ra đây?
Hắn chợt đứng khựng lại, giọng nói trầm ᴆục lành lạnh vang lên:
- Cô muốn biết tôi là ai ư?
- Đúng vậy! Tôi rất muốn biết
Hắn từ từ đưa tay lên có lẽ là muốn cởi cái khẩu trang bịt mặt xuống, rồi hắn từ từ quay lại...
Gương mặt này... khiến tôi như ૮ɦếƭ lặng...
Nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, một cảm giác quen thuộc đã mất đi từ lâu bỗng tìm về tràn ngập cõi lòng...
Gương mặt xinh đẹp của cậu ấy đã in chặt vào tim tôi từ khi còn nhỏ! Đôi mày cong cong, hàng mi rậm rạp, chiếc mũi cao thanh tú...
Người đối diện tôi không phải Nu thì còn là ai nữa?
Nhưng ánh mắt dịu dàng bây giờ đã thay thế bằng sự băng giá...
Cái nhìn chòng chọc của cậu ấy vào tôi lúc này như thể dành cho một người lạ, mà không là dành cho kẻ thù của cậu ấy mới đúng!
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được người bạn từ thuở nhỏ của mình không biết từ lúc nào đã trở thành: Ác quỷ??
Những giọt nước mắt đã khô từ đêm qua, bây giờ lại lăn dài trên mắt...
Vì xúc động hay đau khổ? Ngay cả tôi cũng không giải thích được!
Chỉ biết khóc thút thích và muốn lao vào lòng cậu ấy để tìm lại chút ấm áp, để cảm nhận sự hiện diện của cậu ấy lúc này là có thật! Nhưng làm sao đây, sợi dây trói chặt tôi như một rào cản vô hình ngăn cản bước chân tôi!
Khoảng khắc xuất hiện và biết mất đều chỉ trong vài giây! Nhưng lại mang đến cảm giác hi vọng và thất vọng! Chẳng ai không muốn hi vọng?
Nhưng hi vọng để rồi thất vọng...
Thì hi vọng làm gì?