GẶP LẠI
Nó thức dậy, đôi mắt nhìn vào một khoảng không vô định, trống rỗng. Nỗi buồn vẫn chưa tan đi, tâm trạng thì càng lúc càng buồn bã, vì cái gì mà bây giờ nó không muốn sống nữa? Vì cái gì mà bây giờ nó muốn hét thật to lên để giải tỏa bao đau đớn? Nhưng nó không làm gì cả...
Nó chỉ tới đám tang của Tuấn...
Nó và Vũ Phong đã đi bộ một đoạn đường rất dài để đến đám tang của Tuấn, chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ có con gió khẽ lướt qua mái tóc dài của nó làm tóc bay vào mặt, có lẽ gió cũng muốn che đi để không ai thấy được gương mặt đau khổ của nó lúc này. Lâu lâu, nó và Vũ Phong lại quay lại nhìn nhau, hai đứa cứ lẵng lặng nhìn nhau như thế chứ không nói một lời nào cả! Làm sao nó và Vũ Phong có thể quên được dư âm hai từ "Xin lỗi" thốt ra từ miệng nó vẫn còn vương vấn đâu đây.
Đi mãi, đi mãi trong tâm trạng căng thẳng, nó ước gì đoạn đường đến nhà Tuấn có thể ngắn lại thì hai biết mấy, nó ước gì tôi hôm qua mình không nói những lời đó, không có những suy nghĩ đó... để làm đau lòng người khác và làm cả mình cũng thấy khó xử nữa...
Người nó khẽ run lên khi một cơn gió mạnh tạt qua, Vũ Phong thấy vậy, lẵng lặn nhìn và cỡi áo khoác ra đặt lên vai nó, cậu ấy khẽ nói, âm thanh không to, không nhỏ, chỉ ấm áp và đủ cho nó nghe:
- Trời mùa đông lạnh lắm, sau này cậu ra ngoài nhớ đem theo áo khoác không thôi sẽ bị cảm đó.
Nó hơi giật mình, sao Vũ Phong lại nói với nó như vậy? Cứ như thể là sau này cậu ấy sẽ không ở chung với nó nữa vậy! Vừa nghĩ đến đây nó thoáng đỏ mặt phải rồi Vũ Phong đã nhớ lại rồi, cậu ấy đâu cần sống chung với nó nữa, chẳng phải cậu ấy có thể về nhà hay sao?Nó vừ nghĩ ngợi, người nó cũng không còn run nữa chỉ khẽ giần giật, rồi nó khẽ gật đầu nhìn sâu vào mắt Vũ Phong như thể muốn tìm ra một điều gì đó rồi đáp:
- Ừ! Cậu cũng vậy!
Nói xong, nó cuối xuống ngay, nó giận bản thân sao có thể nói như vậy? Cứ như thể là nó sắp không gặp được Vũ Phong nữa không bằng! Chẳng phải cậu ấy luôn ở bên nó hay sao? Nó có gì phải sợ? Đến lúc này nó cảm thấy sự quan trọng của Vũ Phong biết chừng nào! Nó không muốn cậu ấy đi, nhưng cũng không biết nói gì để giữ cậu ấy lại nó chỉ cuối đầu rồi cả hai lại chìm vào không gian im ắng đến đáng sợ! Mặc dù bây giờ trời rất trong lành như khi bạn đi cùng một ai đó, cả hai đều im lặng thì cho dù trời có đẹp đến đâu, tất cả đều trở nên ảm đạm khiến con người không còn muốn tiếp tục bước cùng nhau như vậy nữa...
\'\'\'\'\'\'\'\'\'\'\'
Nó đang đứng trước một ngôi biệt thự sang trong và cổ kính. Điều ấn tượng đầu tiên của nó với căn biệt thự này không phải nét đẹp hoàn hảo hay những thứ mĩ lên đang trang hoàng lên nó, cũng không phải khung cảnh những chậu cây kiểng đang bao bọc lên nó mà là sự im lặng đến đang sợ đang bao trùm lên ngôi biệt thự lúc này!
Không khí từ bao giờ đã trở nên ngột ngạt như vậy? Chẳng phải vẻ bề ngoải của Tuấn cho thấy cậu ấy sống rất vui vẻ hay sao? Tuy chơi với Nu từ nhỏ nhưng nói thật, nó không biết gì về Nu cả! Nó chỉ tình cờ gặp cậu ấy trong một lần ra biển...
Sóng biển lúc đó rất to, rất đáng sợ, nhưng nó đã rất quen với những cơn sống như vậy vì nó sống ở biển từ nhỏ! Thậm chí nó còn chơi đù với sóng nữa, nó thích nhất cái cảnh mình tạo nên một thứ gì đó từ cát như một lâu đài cát chẳng hạn nhưng rồi bỗng dưng một cơn sóng lớn tràn vào đánh sập bao công sức của mình. Nhưng nó không thấy buồn, chỉ thấy việc đó hay hay rồi nó cứ mải miết xây lên như vậy để một cơn sóng vô tình nào đó cuốn lâu đài của mình đi đến một vùng đất nào đó mà nó nghĩ ở nơi đó biết đâu lâu đài của mìnhh sẽ thành một lâu đài thật chứ không phải bằng cát như mình đã làm nữa!
Nhưng Nu thì rất ghét việc này, với cậu ấy tồn tại và biến mất bỗng dưng lại trở nên quan trọng, cậu ấy không thích những thứ mình làm ra lại biến mất như vậy. Nó gặp cậu ấy khi cậu ấy đang loay hoay và cố giữ một lâu đài cát mình vừa mới xây nên. Lâu đài có vẻ như rất kiên cố, đẹp hơn mọi lâu đài mà trước đây nó từng thấy và từng làm ra như cho dù có đẹp có kiên cố đến đâu thì cuối cùng nó cũng sẽ ra biển cả mà thôi! Nó đã nói như vậy với cậu ấy nhưng cậu ấy không tin, cậu ấy nghĩ mình sẽ giữ được thành quả của mình nhưng kết quả thì thật đáng buồn là y như lời nó nói, từng mảng, từng mảng lâu đài của cậu ấy tan ra theo sóng biển...
Ban đầu, cậu ấy rất tức giận nhưng bỗng vài ngày sau không biết ai đã cho cậu ấy địa chỉ, cậu ấy tìm ra nhà nó và nói muốn làm bạn với nó, vậy là tình bạn của tuổi nó đã kéo dài suốt ba năm.
Ba năm là thời gian không dài nhưng nó cũng không nhanh như việc dựng lên một lâu đài cát rồi lại cho nó đi theo sóng biển mà nó đủ để xây nên một tình bạn đẹp giữa hai đứa...
Nó nhớ lại những chuyện đó rồi khẽ cười, nụ cười hiếm hoi từ hôm qua tới giờ. Nhưng nó vụt tắt khi ý nghĩ đau đớn lại nỗi lên: "Người bạn của nó đã không còn nữa, cậu ấy đã ra đi mãi mãi...vì nó!"
Nó đau đớn nhìn vào bên trong ngôi nhà mà không biết chuông cửa vang lên từ bao giờ, thì ra là Vũ Phong đã ấn chuông. Bên ngoài, có rất nhiều xe đang đậu, có một chiếc xe tayga màu đen, đẹp như chiếc xe của Tiểu Thiên trước giờ vẫn đi...Nhưng chẳng phải chiếc xe của cậu ấy vẫn đang ở nhà nó sao? Nó thật ngốc khi nghĩ đến chuyện Tiểu Thiên đang ở đây, rồi nó tự nhủ với lòng: Phải Tiểu Thiên đi!!?? Việc làm nghe có vẻ đơn giản như có thể nói là sự chịu đựng lâu dài... Nhưng nó tin...bản thân mình có thể làm được... vì Tuấn và vì Vũ Phong nữa!
Nó ngước nhìn lên gương mặt Vũ Phong, thì ra cậu ấy đã ốm đi rất nhiều, cơ thể dường như đuối sức! Vậy mà từ hôm qua đến giờ nó không hề hỏi han, quan tâm đến cậu ấy!
Một bà già bước ra mở cữa rồi cuối đầu khẽ chào Vũ Phong, trên иgự¢ bà ấy có một bông hoa hồng trắng...
Bên trong ngôi biệt thự cũng giống như vẻ ngoài ảm đạm của nó mặc dù bên trong rất nhiều người, ai nấy đều đang an tọa trên những chiếc ghế dài xếp thành hai hàng cứ nối đuôi nhau trải dài cả căn phòng rộng. Căn phòng tuy lớn nhưng sao im ắng đến đáng sợ! Nó liếc sơ khắp căn phòng, trần nhà tất cả đều mang một màu trắng u ám. Mọi người không quay lại nhìn con người vừa bước vào, họ để nó tự động ngồi xuống để giống như họ, tưởng niệm người đã khuất! Nhưng nó chưa ngồi, ánh mắt nó lúc này đang nhìn đăm đăm vào một vật đối diện mình chính là tấm ảnh của Tuấn, một bông hoa trắng được đính lên nó!
Mới hôm qua nó còn thấy cậu ấy bên cạnh mà, sao bây giờ chỉ còn một bức ảnh?
Thậm chí người ta con không tìm được xác của cậu ấy nữa! Cậu ấy đã đi đâu?
Nó nhìn vào gương mặt tĩnh lặng như thiên thần của người trong hình, bờ môi cậu ấy khẽ nhếch lên để lại nụ cười dịu dàng nhưng không hé răng... Nó bật khóc... khóc như ngày hôm qua, thậm chí cón dữ dội hơn hôm qua nữa... Tiếng khóc càng lúc càng lớn... mọi người đều quay lại nhìn... Vũ Phong không nói gì chỉ đặt nhẹ cánh tay mình lên vai nó rồi vỗ nhè nhẹ như an ủi một linh hồn đang bị tỗn thương... Vũ Phong sợ sẽ làm đau nó nên không dàm vỗ mạnh để nó thức tĩnh ra đây là ở đâu? Có bao nhiêu người đang nhìn trừng trừng vào nó, có ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn xúc động, có ánh mắt bực tức vì nó đã phá hỏng không khí im như tờ của căn phòng!
Nhưng lúc này, nó không còn bình tĩnh nữa, nó tiến lại gần tấm hình rồi bằng một động lực vô hình nó giật tấm hình ra khỏi bàn thờ, ôm chặt nó vào lòng như thể đang ôm chính người trong ảnh rồi la lớn trong tiếng khóc thổn thức:
- Mấy người làm gì vậy? Rõ ràng là Tuấn chưa ૮ɦếƭ! Ai cho mấy người làm những thứ này!
Nó chạy đến định đá đổ những lãng hoa trắng mà nó cho là nhảm nhí nhưng...
Một bàn tay của ai đó kéo nó lại...
Bàn tay đã ấm áp lên từ bao giờ? Hữu hình như vô hình...
Nó nhìn vào bàn tay đang nắm chặt cánh tay nó... Rồi từ từ ngước lên gương mặt đó...
Ánh mắt bấn loạn của nó lại hóa lặng như hồ tự bao giờ? Rồi chuyển sang ẩn hiện bóng hình ai?
Phạm Tiểu Thiên!
Tiếng khóc bỗng im bặt lại, thay vào đó là cái nhìn đăm đăm! ... Môi nó bặm chặt lại...
Trái tim khẽ run lên theo từng nhịp thở...
Có lẽ là của cả hai người...
Không biết từ lúc nào... hai bàn tay nó đã xiết chặt khung hình...của Tuấn!!??