Angel And Devil - Chương 61

Tác giả: Katysi

NHỚ LẠI
Nó muốn lao xuống vực ngay bây giờ! Tại sao khi nó tìm ra được Nu thì cậu ấy lại bỏ nó đi không thương tiếc như thể cậu ấy không cần nó nữa, không cần đến Pu nữa? Lúc nó vừa được Thiên Bảo và Tiểu Thiên kéo lên nó đã quay lại gọi tên Tuấn ngay lập tức nhưng trả lời lại nó chỉ là tên của Tuấn vọng lại từ một nơi nào đó xa lắm, xa đến nỗi nó không thể nào đặt chân đến đó nữa!

Nhưng nó biết vẫn còn cách để nó gặp cậu ấy, đó là nó sẽ nhảy xuống vực và ૮ɦếƭ cùng cậu ấy như vậy nó sẽ không phải một mình hối tiếc, một mình đau khổ vì mình đã gián tiếp Gi*t ૮ɦếƭ Tuấn! Ý nghĩ đó thôi thúc bước chân của nó, chỉ cần nó bước thêm một bước nữa nó sẽ đi đến nơi không có ánh sáng đó nhưng nơi đó nó sẽ gặp được Tuấn, gặp được Nu của nó! Nó đã định bước nhưng rồi một bàn tay đã ôm lấy nó, không để nó bước nữa. Nước mắt làm nhòa cả mắt nó, nó không còn nhìn rõ người đó là ai, nhưng hơi thở của cậu ấy không thể lẫn lộn với bất kì hương vị nào của cuộc sống, là Tiểu Thiên. Rồi cậu ấy dịu dàng nói:

- Cậu đừng đi, Tuấn đã bỏ chúng ta rồi, cậu không thể ích kỉ mà ra đi theo cậu ấy nữa!

Nhưng nó không còn nghĩ đến người khác nữa, người nó nghĩ đến bây giờ là Nu và cái ૮ɦếƭ của cậu ấy là vì nó. Nghe có vẻ thật nực cười nhưng sự thực là như vậy, nó không muốn Nu vì mình mà ૮ɦếƭ như vậy, tương lai của cậu ấy, mọi thứ của cậu ấy vì nó mà phút chốc tan biến thành không thì sao nó có thể vui vẻ mà sống tiếp đây? Nó kéo tay Tiểu Thiên ra khỏi người mình, đau khổ nói:

- Xin lỗi cậu nhưng cậu hãy để tôi đi, hãy để tôi vì Nu mà ích kỉ được không?

Ánh mắt Tiểu Thiên nhìn nó một cách xa xăm, đượm buồn rồi cậu ấy nói tiếp:

- Không được, Tuấn đã ૮ɦếƭ nhưng cậu ấy ૮ɦếƭ là muốn cậu sống thật tốt chứ không phải muốn cậu vì cậu ấy mà đau khổ. Cậu hãy nghe lời đi được không?
Nó đang định chống cự lại những lời nói mà nó nghĩ Tiểu Thiên đang lừa mình, cậu ấy chỉ muốn mình sống mà thôi, nhưng trước khi nó nói thêm được điều gì đó một bàn tay đập mạnh vào cổ nó, rồi mọi thứ tối dần đi, tối như tâm trạng lúc này của nó vậy!

Tiểu Thiên nhìn Thiên Bảo như thể không tin vào mắt mình:

- Tại sao em lại làm như vậy?

Nhưng Thiên Bảo chỉ lắc đầu:

- Hãy để cậu ấy bình tĩnh lại đã, nếu bây giờ anh có nói gì cậu ấy cũng sẽ không tin đâu

Rồi Thiên Bảo quay sang Ngọc Nhi nãy giờ đang đứng ૮ɦếƭ chân tại chỗ, mắt trợn tròn nhìn xa xăm vào bờ vực đó:

- Cô để chúng tôi đi được rồi chứ?

Như tĩnh lại từ một nơi nào đó, Ngọc Nhi nhìn Thiên Bảo biểu lộ sự thương cảm, đúng là cậu ấy vẫn chưa nhận ra cô:

- Tôi không thể để các người đi được, mặc dù tôi rất tiếc cho sự ra đi của Tuấn nhưng việc này nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi

- Cô đã hại ૮ɦếƭ một mạng người mà bây giờ còn nói được như vậy ư?- Thiên Bảo và Tiểu Thiên kích động thực sự, Tiểu Thiên thì hét lên còn Thiên Bảo như muốn lao vào ăn tươi nuốt sống người đối diện.

Nhưng gương mặt Ngọc Nhi lúc này vẫn như động vật máu lạnh không chút cảm xúc và cô ta lạnh lùng phán:

- Chuyện cũng đã xảy ra rồi, tôi cũng không muốn Tuấn ૮ɦếƭ nhưng hôm nay một trong hai người phải đi theo tôi nếu như các người muốn an toàn rời khỏi nơi đây!
Tiểu Thiên lắc đầu, ngao ngán nhìn Ngọc Nhi:

- Cô thật hết thuốc chữa rồi, nếu có trách thì chỉ có thể trách tôi. Trước đây tôi đã đưa cô về nhà chúng tôi để cô làm sáo trộn tất cả!

- Anh...anh nói đã đưa cô ta về nhà chúng ta sao?- Thiên Bảo bỗng dưng xen vào, dường như cậu đã nhớ ra một điều gì đó. Đầu của cậu đau nhói rồi những kí ức trước giờ đã mất bỗng chốc tìm về với chủ nhân của nó.

Nhìn thấy Thiên Bảo ôm đầu đau đớn, Tiểu Thiên lo lắng hỏi:

- Em đã nhớ ra điều gì rồi phải không?

Nhưng trước khi Thiên Bảo trả lời, Ngọc Nhi đã cắt ngang:

- Không nói nhiều nữa, một trong hai người mau đi theo tôi, nếu không cả đám sẽ cùng ૮ɦếƭ!

- Cô thật là quá đáng! Được rồi! Tôi sẽ đi theo tôi- Tiểu Thiên bước thẳng đến chỗ Ngọc Nhi nói với giọng đầy kiên quyết.

- Anh không thể đi với cô ta- Thiên Bảo bỗng nói lớn nhưng Tiểu Thiên chỉ cười buồn:

- Nếu em đã nhớ ra điều gì thì cũng tốt nhưng trước khi em nhớ lại tất cả, hãy chăm sóc tốt Nhiên đi. Chúng ta đã nợ cậu ấy quá nhiều!

Rồi Tiểu Thiên quay lưng ý muốn bỏ đi, Ngọc Nhi vui mừng nhìn Tiểu Thiên như thể đạt được ý muốn, cô nắm chặt lấy tay cậu, dắt đi...

- Khoan đã!

Tiếng của Thiên Bảo vang lên trong không trung làm nụ cười trên miệng Ngọc Nhi lúc này vụt tắt, cô ta quay lại nhìn Thiên Bảo một cách khó hiểu nhưng Thiên Bảo đã hiểu ra mọi chuyện, cậu đã nhớ ra tất cả! Nhớ ra tên của mình, nhớ ra người đang bỏ mình đi là ai?

- Tôi đã nhớ ra tôi là Vũ Phong và cũng nhớ ra cô là ai rồi. Ngọc Nhi, nếu hôm nay cô kiên quyết ra đi thì từ nay tôi với cô không ai nợ ai nữa, cô hãy đi đi. Nếu lần sau gặp lại, tôi sẽ xem cô như một người không quen biết, đường ai nấy đi!

Tiếng của Vũ Phong vẫn vang đều đều trong không gian nhưng có thể thấy cậu phải cố gắng như thế nào để không khỏi biểu lộ cảm xúc khi nói ra những lời đó. Nhưng nếu có biểu lộ cảm xúc, cậu sẽ như thế nào đây? Vui ư? Cậu không thể làm được? Buồn ư? Cô ta không xứng đáng để cậu buồn vì cô ta. Nhưng Ngọc Nhi cũng cương quyết không kém, cô ta lạnh lùng nhìn Vũ Phong, người mà cô đã từng nghĩ mình có tình yêu với cậu nhưng thực chất thứ mà cô có chỉ là tình cảm không hơn không kém của một người bạn:

- Nếu cậu đã quyết định như vậy, thì tùy cậu!

Rồi cô ta quay sang Tiểu Thiên cố gắng nặng ra một nụ cười như trước khi chưa nghe những lời này, nhưng không thể:

- Chúng ta đi thôi!

Vũ Phong nhìn theo cho đến lúc Ngọc Nhi đi mất không còn để lại gì nữa, chỉ còn lại khói bụi mù mịt như trái tim cậu lúc này! Cậu bế Nhiên lên chiếc xe Tiểu Thiên để lại rồi phóng đi, lao như bay trên con đường nhựa đang bị bóng tối che khuất như thể lao vào một cuộc chiến nào đó mà kẻ thua cuộc là cậu!!??
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc