Angel And Devil - Chương 56

Tác giả: Katysi

NGÀY CUỐI CÙNG CỦA CHÚNG TA
Nó đã ước gì ở trong tolet này mãi mãi đễ không phải đối diện ánh mắt của Tiểu Thiên, của Tuấn. Nhưng họ đã xuất hiện ngay sau đó và nhìn thấy những giọt nước mắt cứ mãi lăn dài của nó, nó cũng không cần lau:

- Cậu bị làm sao vậy? Lúc nãy cậu đã...- Tiểu Thiên nhìn nó với ánh mắt lo lắng có lẽ thấy nó như vậy Tiểu Thiên không dám hỏi thêm về chuyện nãy giờ nó có nghe thấy cuộc nói chuyện giữa nó và Tuấn không?

Tuấn chạy tới bên nó ngay sau đó, đỡ nó dậy và cậu ta làm một hành động mà cả nó và Tiểu Thiên đều không ngờ tới đó là ôm lấy nó và vỗ nhẹ lưng nó an ủi:
- Không sao đâu, tụi tớ sẽ bảo vệ cậu cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra

Nó bật khóc nhiều hơn khi nghe những lời đó, nó biết Tiểu Thiên và Tuấn rất muốn bảo vệ nó nhưng nó phải làm sao đây vì chính nó đã bỏ rơi Tiểu Thiên để chọn Thiên Bảo. Nếu cậu ấy biết chuyện cậu ấy sẽ tha thứ cho nó không? Nó rất sợ, nó sợ phải cho Tiểu Thiên biết nhưng sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ biết. Dĩ nhiên điều đó sẽ xảy ra vào ngày mai khi nó và cậu ấy đến chỗ đó! Nhưng rồi nó đã quyết định sẽ không cho Tiểu Thiên và Tuấn biết vì hai cậu ấy nhất định sẽ ngăn cản nó nhưng nếu nó không làm vậy Thiên Bảo có thể sẽ ૮ɦếƭ, nó đâu biết được Ngọc Nhi sẽ làm gì với cậu ấy cơ chứ? Còn Tiểu Thiên cho dù cậu ấy có buồn đi chăng nữa thì Ngọc Nhi yêu cậu ấy nên nhất định cô ta sẽ không làm gì cậu ấy cả. Những suy nghĩ cứ mãi lướt qua trong đầu nó, nó cứ đứng như vậy trong vòng tay đang vỗ về của Tuấn cho dù nó không ôm lại cậu ta, cho dù Tiểu Thiên đang nhìn nó với ánh mắt khó hiểu với những câu hỏi như hàng mũi tên đâm vào tim nó. Nhưng vì Thiên Bảo nó chịu được, cho dù sau này Tiểu Thiên có hận nó đi chăng nữa nó vẫn sẽ chấp nhận!
:::::::::::::::::::::
Lúc Tuấn buông tay ra khỏi nó cũng là lúc trống trường vừa vang lên...

Tiểu Thiên vẫn đứng đó nhìn nó, nhìn từng cử động của nó và nếu nó không lầm cậu ấy càng lúc càng buồn! Không được! Nó không thể để Tiểu Thiên buồn như vậy được cho dù ngày mai nó không còn gặp cậu ta nữa nó vẫn mong nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của cậu ấy nhìn nó chứ không phải gương mặt đau lòng như lúc này!
Cố gắng nở một nụ cười trên mặt nó hết nhìn Tiểu Thiên rồi ngẫn lên nhìn Tuấn, gương mặt cậu ấy có vẻ cũng đang buồn lắm chắc cậu ấy đã hút nỗi buồn của nó vào mình chăng? Vì lúc này nó đã khá lên thì Tuấn bắt đầu buồn...

Nó xua tan không khí căng thẳng bằng một câu nói mà nó nghĩ là lố bịch nhất lúc này:

- Chẳng có gì đâu, về thôi các cậu!

Khóc một trận xong rồi nói câu đó ư? Híc! Nhưng nó còn biết nói gì hơn đây! Nó lấy tay tự lau nước mắt rồi nhìn vào Tiểu Thiên và Tuấn đang vô cùng ngạc nhiên vì câu nói của nó và mỉm cười!

Tuấn bắt đầu nghi ngờ nó:

- Nãy giờ cậu giỡn đó hả?

Nó nhìn Tuấn tránh ánh mắt của Tiểu Thiên:

- Ừ...lúc nãy mình lỡ nghe lén cuộc nói chuyện của hai cậu nên sợ bị "trách tội" phải dùng kế "khóc" này để gỡ gạc thôi! Ai dè...

- Ai dè sao?- Tuấn hỏi bằng gương mặt bắt đầu biến sắc từ ánh mắt buồn bã chuyền sự nhẹ nhõm nhưng xen lẫn tức giận

- Ai dè cậu ôm tớ làm hỏng hết kế hoạch

Tuấn bật cười khi nghe câu nói đó còn nó thì đỏ mặt lên vì ngượng mọi cảm giác lo lắng, buồn bã, sợ hãi đã phần nào với đi vì nó biết cho dù nó lựa chọn bên nào thì nó vẫn còn Tuấn luôn ở bên cạnh động viên an ủi nó. Còn về phần Tiểu Thiên chẳng phải nó vẫn còn một ngày được gặp cậu ấy sao? Nó sẽ quý trong từng giây từng phút đó xem như một điều mãi mãi...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc