Angel And Devil - Chương 55

Tác giả: Katysi

MỘT ĐỔI MỘT
Tiếng nhạc đó không ở đâu xa mà nó phát ra từ cái điện thoại Tiểu Thiên tặng nó hôm bữa. Ngay lập tức Tiểu Thiên và Nhật chạy đến chỗ phát ra âm thanh ban nãy nhưng nó đã kịp trốn vào tolet nữ gần nhất dưới lầu lên sâu thượng, điện thoại đã bị nó tắt và chuyển sang chế độ rung nhưng người gọi dường như có chuyện rất gấp nên đã gọi lại cho nó:

- Alo Nhiên nghe

- Sao tới giờ cậu mới bắt máy?

Nó giật mình suýt đánh rơi cái điện thoại khi nhận ra giọng Thiên Bảo ở đầu bên kia nhưng nó vội hỏi lại để chắc mình không nhầm:

- Thiên Bảo hả? Có phải là cậu không?

- Mình nè! Mình đang bị bắt cóc

Lại một lần nữa nó suýt rớt điện thoại khi nghe tin sét đánh đó:

- Ai...ai đã bắt cóc cậu

- Mình không biết nhưng hình như cô ta tên là Ngọc Nhi, và hiện giờ mình đang bị giam lỏng

Cái tên Ngọc Nhi phát ra làm nó càng hốt hoảng, nó nhìn xung quanh, có vẻ như Tiểu Thiên và Tuấn không biết nó ở đây, rồi nó cố nói với Thiên Bảo bằng cái giọng bình tĩnh nhất:

- Tại sao...tại sao cô ta lại bắt cậu

- Cô ta...

- A lô, Nhiên phải không? Tôi là Ngọc Nhi đây...

Giọng của Ngọc Nhi oang oang bên đầu dây bên kia, có vẻ như cô ta đã giựt cái điện thoại khỏi tay Thiên Bảo vì có nghe tiếng Thiên Bảo chống cự giựt lại cái điện thoại:

- Cô trả điện thoại lại đây cho tôi đi...Nhiên, cho dù có chuyện gì cậu cũng không được làm bậy đó!- Thiên Bảo hét lên làm nó bật khóc, đến lúc này cậu ta vẫn còn lo cho nó ư? Cậu ta thật là ngốc! Nhưng tất cả mọi thứ lại im lặng khi nó nghe tiếng cửa đóng sầm lại, rồi giọng Ngọc Nhi lại vang lên đầy đắc thắng:

- Thế nào! Quá bất ngờ phải không?- Ngọc Nhi hỏi giọng trêu trọc

- Cô đã bắt Thiên Bảo ư?- Nó hỏi như vẫn không tin đó là Ngọc Nhi. Tại sao nó không nghĩ tới cô ta có thể bắt những người xung quanh nó để uy Hi*p nó như thế này chứ?

- Thiên Bảo của cậu đang ở chỗ tôi, tốt nhất là cậu hãy thõa thuận với tôi đi!

- Nhưng tại sao cô lại bắt Thiên Bảo, cậu ấy có thù oán gì với cô chứ?- Nó nói với giọng lạc hẵn đi nhưng đáp lại chỉ là tiếng rít lạnh lùng từ đầu dây bên kia:

- Đúng vậy, cậu ta không có thù oán với tôi, nhưng cô thì có, cô đã ςướק đi Tiểu Thiên của tôi...Hơi ngập ngừng nhưng lấy lại bình tĩnh rất nhanh Ngọc Nhi nói tiếp:
- Cô có muốn đổi không? Thiên Bảo sẽ về lại với cô nếu cô đưa Tiểu Thiên đến với tôi và hứa sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa!

Lời đề nghị của Ngọc Nhi vang lên như thể một liều thuốc độc thấm vào mọi giác quan của nó, làm nó mơ màng và hình ảnh của Tiểu Thiên lại hiện lên:

- Cô...tại sao cô lại làm như vậy chứ?

Ngọc Nhi quát lên:

- Nếu tôi không lại vậy cô sẽ trả Tiểu Thiên lại cho tôi sao? Còn nếu cô không đồng ý, cô có thể tưởng tượng ra kết cục của Thiên Bảo rồi đó.
- Tôi...- Nước mắt của nó không biết từ khi nào đã chảy ra, nó sẽ không gặp Tiểu Thiên nữa nếu như nó đống ý nhưng nếu nó không đồng ý Thiên Bảo sẽ ૮ɦếƭ thì sao?

Giọng của Ngọc Nhi lại vang lên, thôi thúc sự đồng ý:

- Cô chọn đi, hoặc trả Tiểu Thiên lại cho tôi, hoặc Thiên Bảo sẽ phải ૮ɦếƭ...

Mọi ý nghĩ lướt qua đều làm nó hoảng sợ và nó đành chọn lựa, nó không biết sẽ đối diện thế nào với Tiểu Thiên nhưng có vẻ đây là sự lựa chọn tốt nhất cho cả ba...
- Tôi...đồng...ý. Cô...đang ở đâu?- Nước mắt nó bắt đầu tuông trào ra như dòng suối không thể nào dập tắt, nó cũng không buồn lau chúng. Nó chỉ ước gì sẽ mãi mãi không bao giờ biết đến cái địa điểm mà mình đang hỏi tới... Nhưng Ngọc Nhi đã nói, nói trong sự vui mừng phấn khởi nhất và rồi cô ta hẹn nó chiều mai gặp và tắt máy. Hồi chuông dài ngân lên như nỗi đau triền miên bất tận đang chạy khắp cơ thể nó. Khi nó đã chọn thì nó biết: mình đã mất Tiểu Thiên...mãi mãi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc