Angel And Devil - Chương 54

Tác giả: Katysi

F3-ANGEL
Khi nó và Tiểu Thiên vào lớp cất cặp thì lớp học đã trống trơn không còn một bóng người, chắc có lẽ mọi người đã ra chào cờ cả rồi. Nó định sẽ ra ngay nhưng nhìn lại, Tiểu Thiên vẫn dững dưng, dường như cậu ta không có ý định đi đâu thì phải:
- Cậu không chào cờ hả?
- Không- Cậu ta nói không cần suy nghĩ
- Tại sao?
- Tôi không thích- Tiểu Thiên lạnh lùng đáp cho qua chuyện
- Thôi tôi đi ra chào cờ đây!- Nó tức giận nói, không cần quan tâm cậu ta làm gì nữa! Nhưng trước khi nó ra khỏi cữa lớp, Tiểu Thiên bỗng nói với theo:
- Tùy cậu thôi nhưng nếu bây giờ cậu ra đó bị bắt là cái chắc

Nói rồi Tiểu Thiên nằm xuống bàn và ngủ. Còn nó thì không còn tinh thần gì để ra ngoài nữa, có vẻ như Tiều Thiên nói đúng, nếu bây giờ nó ra ngoài đúng là không khác gì "nộp mạng". Vậy là nó đành ngồi luôn trong lớp. Nằm dài ra bàn, nó nhìn ra cữa lớp, không biết bao giờ cái khoảng khắc chỉ có hai người trong một phòng học trống trơn mới qua đây? Nhưng có vẻ Tiểu Thiên không mấy quan tâm đến căn phòng học này vì dường như ở đâu cũng giống như nhà cậu ta mà thôi! Cứ tự nhiên đi vào, tự nhiên đi ra không cần nói một lời...

- Hai cậu tới rồi à!

Tuấn đang chậm rãi đi vào với phong thái ung dung không tả nỗi, có vẻ như cậu ta không mấy quan tâm đến chuyện mình đã đi trễ đến cỡ nào. Tiểu Thiên lúc này đang cố ngồi dậy, cậu cũng hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Tuấn:

- Cậu đi học lúc nào vậy?- Tiểu Thiên hỏi giọng thờ ơ theo kiểu một câu chào xã giao cho có.

- Cách đây mấy ngày rồi, còn cậu?
- Tôi cũng vậy

Tuấn hơi ngạc nhiên trước câu trả lời đó:

- Nhưng sao tôi không thấy cậu?

Tiểu Thiên giải thích:

- Chắc tại cái ngày cậu nghỉ tôi lại đi còn cái ngày cậu đi tôi lại nghỉ

- Chắc vậy! Mà Tiều Thiên nè, cậu còn nhớ nhóm của chúng ta không?

Nãy giờ quan sát hai người nó chuyện nhưng đây là lúc nó thắc mắc thật sự:

- Nhóm…hai cậu nói nhóm gì vậy?

Như bắt được chuyện Tuấn sôi nỗi kể

- Cậu không biết à? Đó là nhóm…

Nhưng Tiểu Thiên không để Tuấn nói hết câu đã chặn ngang:

- Chuyện qua rồi, đừng nhắc nữa

Đang tò mò, lại bị chặn ngang nó quay sang Tiểu Thiên gắt:

- Cậu để Tuấn nói hết được không?

Nhưng hình như Tuấn không để ý đến câu chuyện đang kể nữa, cậu quay sang cười với Tiểu Thiên:

- Mới qua cách đây mấy tháng thôi chứ có lâu đâu? Vũ Phong đâu?

Câu hỏi của Tuấn càng làm nó ngạc nhiên hơn

- Cậu cũng biết Vũ Phong sao?- Nhiên ngạc nhiên hỏi

- Sao không biết được tụi này từng là bạn rất thân đấy

- Vậy bây giờ còn thân không?

Chưa đợi Tuấn trả lời, Tiểu Thiên đã chen vào như sợ cậu ta sẽ nói ra chuyện gì đó mà nó không thể được biết:

- Chuyện qua rồi đừng nhắc nữa

- Tại sao?- Nhưng Tiểu Thiên càng làm nó tò mò hơn.

Nhưng nó càng tò mò, Tiểu Thiên càng tức giận hơn:

- Không phải chuyện của cậu

Nó đã định nói lại nhưng tiếng trống vang lên làm nó phải ngừng cái việc mình đang muốn là đó là nói cho Tiểu Thiên một trận. Tuấn vẫn chưa có bàn mới, vậy là giờ cậu ấy phải chạy đi lấy thêm một cái nữa, lớp học lại chỉ còn nó và Tiểu Thiên những Tiểu Thiên dường như không có tâm trạng nhìn gương mặt tức giận của nó hiện giờ. Nhưng chưa đầy năm giây, mọi người bắt đầu vào lớp, không khí ồn ào lại xua tan mọi sự căng thẳng. Nhỏ Trân lù lù bước ra từ cửa lớp, nụ cười vụt tắt khi vừa nhìn thấy nó nhưng ngay sau đó nhỏ lấy lại nụ cười của mình rất nhanh chạy đến bên nó như thể lâu ngày không gặp.

- Cậu nghĩ có vui không? Nghe nói cậu đi biển hả?

Không ngờ chuyện đi biển của nó lại truyền đến tai con nhỏ này nhanh như vậy nhưng nó không trả lời mà chỉ cười trừ vì cô giáo đã vô lớp và đi sau cô là Tuấn, cậu vui vẻ đặt cái bàn ngồi cạnh bàn nó, dịu dàng nói:

- Cậu ngồi chung với mình nha!

Dù nó cũng muốn nhưng thay vào đồng ý nó lại lắt đầu:

- Nhưng cô giáo xếp mình ngồi với Tiểu Thiên rồi

- Hôm bữa bạn cũng ngồi với mình mà! Cô không nói gì đâu

Nhật đã nói vậy không lẽ nó từ chối, nó đang loay hoay đưa cặp qua thì giọng nói của Tiểu Thiên lại vang lên:

- Cậu cứ ngồi ở đây đi

Sao lúc nào Tiểu Thiên cũng có thể làm nó đổi ý nhanh như vậy chứ? Sau câu nói của cậu ta mọi ý định đi chỗ khác của nó bỗng nhiên vụt tắt, nó chỉ còn biết nhìn Tuấn cười trừ:

- Thôi mình ngồi đây được rồi

Nét mặt Tuấn bắt đầu biến sắc, có vẻ như cậu ta đang giận nhưng nó biết làm sao chứ? Vậy là cả tiết học đó nó không nói chuyện được với Tuấn nữa lời...
::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Hai tiết học trôi qua trong yên tĩnh, nó đang tập trung hết sức để nghe giảng vì đã nghĩ mất mấy buổi học. Nhưng rồi trống cũng đánh, đây là lúc nó cảm thấy khỏe khoắn nhất, nó nhìn qua Tiểu Thiên:

- Cậu có đói bụng không?

- Cậu mua cho tôi chai nước đem lên sân thượng

Cái gì chứ? Nó không biết từ lúc nào mình lại trở thành osin một cách tự nguyện như vậy? Tiểu Thiên nói xong thì nhìn qua Tuấn:

- Cậu lên sân thượng nói chuyện với tôi một chút.

Tuấn vẫn vui vẻ trước lời đề nghị không chút thành ý đó:

- Ừ-Rồi nhìn qua nó- Cậu cũng mua cho mình chai nước đem lên đó luôn nha!

Không đợi nó đồng ý Tuấn móc túi lấy tờ năm chuc ra đưa cho nó rồi đi theo Tiểu Thiên.

Không biết hai người này nói gì với nhau nữa? Nó rất tò mò nhưng cũng phải ra căntin mua nước cái đã. Nhưng đi giữa đường thì sực nhớ không biết hai người đó muốn uống nước gì? Vậy là Nhiên đành chạy lên sân thượng hỏi
:::::::::::::::::::::::::::::::::
- Cậu sao vậy?- Giọng của Tuấn lạc hẵn đi
- Sao cái gì?- Tiểu Thiên không nhìn mặt Tuấn nhưng vẫn hỏi lại
- Sao không cho tôi kể về nhóm F3-Angel cho Nhiên nghe?
"F3-Angel" -Khi nó vừa bước đến bậc cuối cùng của cầu thang sân thượng thì cái tên này đập vào tai nó, làm nó càng tò mò hơn và đưa ra quyết định s4 đứng đây nghe lén toàn bộ cuộc nói chuyện này.
- Tôi không muốn cô ấy biết chuyện này
- Nhưng cậu không thể giấu mãi được, tôi không kể không lẽ người trong trường không kể
- Tôi sẽ luôn đi theo cô ấy không để cho ai dám ᴆụng đến cô ấy đâu.- Tiểu Thiên đang nhắc đến nó sao? Càng lúc nó càng tò mò hơn, tại sao Tiểu Thiên lại muốn bảo vệ nhỏ nhiều như vậy?
- Nhưng cậu phải cho cô ấy biết sự thật, chúng ta đã từng...
Gương mặt Tiểu Thiên tối sầm lại làm Tuấn ngưng bặt
Nó không nghe câu nói Tiếp theo của Tiểu Thiên, vì đó chỉ là tiếng rít khẽ và Tuấn hỏi sang chuyện khác:+
- Vũ Phong đâu? Có thật là cậu ta mất tích không?
- Tôi kêu cậu lên đây chính vì chuyện này, tôi nhờ cậu hợp sức tìm nó.
Tuấn hơi ngạc nhiên trước lời đề nghị này:
- Nhưng tại sao? Chẳng phải cậu ta đang ở với Ngọc Nhi hay sao?
- Đúng như vậy nhưng bây giờ Ngọc Nhi đã bỏ nó- Tiểu Thiên khẳng định nhưng dường như Tuấn vẫn không tin liền hỏi lại
- Cậu nói thật chứ?

- Tôi vừa gặp Ngọc Nhi hôm trước...

Hơi sững người nhưng Tuấn vẫn tiếp tục đặt câu hỏi:

- Cô ta nói gì với cậu?

- Cô ta nói cô ta đã bỏ Vũ Phong và cô ta cảm thấy thích tôi

- Còn cậu?

- Tôi từ chối và cô ta muốn trả thù bằng cách lợi dụng Vũ Phong

- Cậu nói sao? Lợi dụng Vũ Phong? Gan của cô ta lớn như vậy sao? Dám dụng đến con trai tập đoàn KS à?

- Vì vậy nên tôi mới nhờ cậu, cậu hãy...

Reng...reng...reng...

Tiểu Thiên chưa nói hết câu, tiếng điện thoại từ túi quần nó đã vang lên từ khi nào, làm mọi hướng nhìn từ hai cậu con trai đều chĩa vào nơi phát ra tiếng động, cả người nó khẽ rung lên theo từng hồi chuông đang dồn dập...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc