BỊ NHỐT
Và cậu ấy đi bật đèn lên. Lúc này, sự hoang mang đang xâm chiếm nó, không biết Tiểu Thiên định làm gì mình. Híc!!! Sao nó muốn khóc quá mặc dù Tiểu Thiên vẫn chưa có biểu hiện gì của sự ђàภђ ђạ hay làm tổn thương nó. Rồi nó bất chợt nó nhận ra và tự hỏi mình: Từ khi nào, nó đã yếu đuối đến như vậy rồi? Chẳng phải trước đây nó rất mạnh mẽ hay sao? Nó còn có võ nữa mà, sao nó phải sợ một người yếu hơn mình chứ? Bao nhiêu câu hỏi và sự hoãng sợ làm nó như muốn vỡ tung ra. Còn Tiểu Thiên chỉ đứng lên bật đèn và mở toang cửa sổ, gió thốc vào, thổi toang mái tóc làm hiện ra gương mặt quyến rũ của Tiểu Thiên đang nhìn vô định ngoài cữa sổ. Nó cứ ngồi trên giường nhìn gương mặt đó, gương mặt đã làm nó thay đổi, gương mặt biến nó từ một con bé cứng đầu, bướng bỉnh trở thành một người nhỏ bé cần sự che chở bảo vệ tự bao giờ?
- Cậu lại đây- Tiểu Thiên khẽ gọi, mắt vẫn không rời bầu trời đen thăm thẫm.
Nó bước lại, ngồi cạnh Tiểu Thiên, chẳng hiểu sao nó chẵng biết nói gì lúc này và Tiểu Thiên đã mở miệng trước:
- Tại sao cậu lại sợ sấm sét?- Câu hỏi bất ngờ đó làm nó nhớ lại những chuyện lúc nhỏ, nó không còn nhớ tại sao mình lại sợ sấm xét đến vậy? Có phải vì người đã từng bỏ nó đi, nhưng nó không muốn kể với Tiểu Thiên:
- Tôi… không biết nữa, từ nhỏ đã sợ rồi
- Cậu biết không, sấm sét cũng có thể trở thành một trò chơi nếu như cậu thích nó đó- Tiểu Thiên vẫn không nhìn nó, nó mừng vì như vậy cậu ta sẽ không thấy gương mặt đang ửng đỏ của nó lúc này.
- Mình nghĩ sấm sét có hại chứ không bao giờ nghĩ nó có lợi cả
- Cậu bịt tai lại đi
- Hả?
Tiểu Thiên không đợi nó nói thêm gì cả cầm tay nó áp chặt vào tai nó rồi đưa ba ngón tay lên đếm 1…2…3
ẦMMM!!!
Tiếng sét bất chợt vang lên như một đợt pháo hoa được bắn lên bầu trời, tại sao trước giờ nó không nghe thấy tiếng pháo hoa này nhỉ? Nó vui tai làm sao!
- Trò này vui quá! Tôi muốn chơi tiếp
Tiểu Thiên gật đầu vậy là hai đứa cứ tiếp tục chơi trò chơi sấm sét cho tới khuya…
::::::::::::::::::::
Nó không biết khi nào mình mới đi ngủ, chỉ biết sáng dậy thấy mình đã nằm dựa vào người Tiểu Thiên và cậu ta vẫn còn say sưa ngủ.
Nó đi vào tolet vệ sinh cá nhân rồi thay đồ sau đó đánh thức Tiểu Thiên dậy
- Tiểu Thiên ơi dậy đi
Hình như không có động tĩnh gì từ Tiểu Thiên, cậu ta vẫn ngủ say như ૮ɦếƭ. Vậy là nó đành dùng biện pháp mạnh, nó lấy hết mềm gối đánh vào người Tiểu Thiên
- Dậy đi, sáng rồi. Cậu muốn nghĩ học hả?
Tiều Thiên lúc này đã mơ màng tỉnh giấc và đưa tay tránh nhưng cú đánh bằng gối của nó, mắt cậu ta hơi nheo lại tránh ánh sáng chói lòa của mặt trời lúc này, rồi nói giọng mệt mỏi:
- Nghĩ một bữa có ૮ɦếƭ đâu!
Cậu ta tiếp tục nhắm mắt sau khi nói xong làm nó càng tức giận, sao lại có người cứng đầu như vậy chứ? Nó buông gối ra chạy tới lôi người Tiểu Thiên ra khỏi giường:
- Nhưng tôi không cho cậu nghĩ đâu, lo mà dậy đi
- Cậu là vệ sĩ hay người quản lí vậy?
- Tôi không phải vệ sĩ hay người quản lí mà là bạn cậu. Dậy!!!
Nó phán một cậu bất ngờ làm Tiểu Thiên ngồi bật dậy khẽ mỉm cười đầy ẩn ý:
- Đã lâu rồi không có người thức tôi dậy như cậu
Nó vẫn chưa hiểu câu nói ấy, hỏi với theo:
- Bộ trước giờ chưa có ai thức cậu dậy sao?
Tiểu Thiên bỗng quay lại đăm chiêu nhìn nó, cái nhìn đượm buồn của một kẻ cô độc:
- Chưa, tôi có thể ngủ đến lúc nào tôi thích dậy thì dậy thậm chí không bao giờ dậy cũng chẳng sao!
Rôi cậu ta quay mặt bước đi, để lại bao câu hỏi trong đầu nó. Nhưng nó đâu còn thời gian tìm kiếm câu trả lời nửa, nếu không nhanh lên cỗng trường sẽ đống lại và nó chỉ còn nước leo rào vô mà thôi
Hôm nay là thứ hai, có giờ chào cờ, chắc bị nhốt ở ngoài quá!!! Tiểu Thiên chở nó tới trước cổng trường, cậu ta vẫn không nói gì chỉ Ϧóþ kèn xe một cái, không hiểu sao bảo vệ lại mở cổng trường ra và Tiểu Thiên thư thả dắt xe vô trường như thể vẫn còn rất sớm. Không hiểu Tiểu Thiên là ai mà được đối xử đặc biệt như vậy? Nó nghĩ nhưng sợ Tiểu Thiên không vui không dám hỏi câu ta, tốt nhất là để thời gian trả lời tất cả...
Trời hôm nay trong xanh lạ nhưng trong lòng nó lại không được trong xanh, thanh thản như bầu trời kia. Hình ảnh Thiên Bảo mãi hiện lên trong đầu nó và cả lo lắng. Không biết cậu ta giờ này ra sao? Đã đi đâu? Và liệu cậu ta có trở về không?
::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Nó đâu biết, ở rất xa nơi nó đang đứng, Thiên Bảo đang bị nhốt trong một ngôi biệt thự rộng lớn, căn nhà rất rộng nhưng Thiên Bảo chỉ thấy bốn bức tường vì cậu ấy bị nhốt trong một căn phòng kín và Thiên Bảo không biết làm gì ngoài việc ra sức rào thét:
- Mở cửa!!! Tại sao các người lại nhốt tôi ở đây? Chúng ta đâu có thù oán gì chứ!
Nhưng đáp lại Thiên Bảo chỉ là hai từ “im lặng” vì không ai trả lời mặc cho cậu rào thét dữ dội đến đâu. Cả nữa tiếng sau Thiên Bảo nghe thấy có tiếng nói:
- Mình sẽ mở cửa cho cậu, nhưng cậu phải hứa là không được chống cự
Thiên Bảo chợt nhận ra giọng nói quen thuộc của cô gái mà cậu đã gặp trong công viên và khẳng định cậu là một người quen nào đó của cô ta:
- Cô là ai? Tại sao cô lại nhốt tôi ở đây?
- Đừng hỏi nữa, cậu hứa đi- Giọng nói bây giờ đã có vẻ cương quyết hơn
- Được tôi hứa
Ngay lập tức, cửa phòng bật mở, gương mặt cô gái hiện lên, có vẻ mệt mỏi hơn hôm qua nhưng cậu không quan tâm:
- Tại sao cô lại bắt tôi về đây? Tôi đâu có thù oán gì với cô đâu
Ngọc Nhi cầm khay thức ăn đặt lên bàn rồi nói:
- Mình biết cậu đang bị mất trí nhớ phải không?
Thiên Bảo lắc đầu:
- Đó là truyện của tôi, không liên quan gì đến cô cả
Ngọc Nhi cười buồn:
- Chỉ có ba chữ "không liên quan" là có thể giải quyết mọi vấn đề sao? Cậu có biết mình đã đi tìm cậu suốt hai tháng qua không? Hết lùng sục chỗ này đến chỗ khác...Làm sao mình có thể bỏ mặt cậu mà nói không liên quan được chứ? Cậu...cậu là người yêu của mình mà!
Nghe đến đây, Thiên Bảo không còn gì để tức giận cô gái nữa, cậu chưa bao giờ nghĩ là mình có một người yêu, nhưng làm sao đây vì bây giờ cậu không có cảm giác gì với con người đối diện cả. Vì cậu mất trí nhớ, vì không còn yêu thương cô ta hay là vì...vốn dĩ trước giờ cậu chưa hề có cảm giác với cô ta cả?
- Cậu hãy ở đây với tớ nhé! Tớ sẽ giúp cậu hồi phục trí nhớ- Ngọc Nhi bất chợt đưa ra đề nghị làm Thiên Bảo càng hoang mang nhưng rõ ràng việc ở lại đây với cậu là không thể vì cậu rất muốn trở về nhà...với Nhiên
- Không được, tôi phải về, tôi sẽ không ở lại đây đâu- Thiên Bảo cương quyết nhìn thẳng vào mặt người mà cậu cho là không hề quen biết, mà cho dù cô ta nói thật thì đó là chuyện của trước đây...còn bây giờ cậu đã không còn bất cứ tình cảm gì với cô ta nữa thì việc ở lại đây có ích gì chứ?
- Tại sao chứ?
- Tại vì…vì tôi cảm thấy mình không cần thiết nhớ lại chuyện quá khứ nữa, người tôi thích bây giờ cũng không phải là cô
Ngọc Nhi thẫn người hỏi Thiên Bảo như thể cô vừa nghe lầm:
- Cậu nói sao chứ? Người đó...là...ai?
Thiên Bảo vẫn hiễn nhiên trả lời như thể người đối diện đang rất bình thường, cậu chẳng cảm thấy một chút quan tâm gì cho dù Ngọc Nhi có bị shock hơn nữa:
- Cô ấy tên là Ngọc Nhiên, hiện giờ tôi đang ở chung nhà với cô ấy!
Hai từ "Ngọc Nhiên" được thốt ra một ngọn lửa đốt mọi giác quan của Ngọc Nhi lúc này, cô ta đau đớn thốt lên:
- Lại là cô ta, sao tất cả những gì của mình đều thuộc về cô ta vậy chứ?
Thiên Bảo hơi bất ngờ vì có vẻ cô gái lạ này biết Nhiên:
- Cô biết Nhiên ư? Cô gặp cô ấy lúc nào vậy?
Nhưng Ngọc Nhi không trả lời, cô lắc đầu buồn bã nhìn Thiên Bảo:
- Cho dù cậu không muốn nhớ chuyện của chúng ta cũng không sao nhưng còn gia đình cậu, cậu cũng không muốn nhớ luôn sao?
Thiên Bảo cảm thấy đã lay động nhưng cái ý nghĩ muốn gặp lại Nhiên hình như đã quá lớn và nó bao trùm lên tất cả và nó là trên hết:
- Xin lỗi nhưng tôi vẫn muốn trở về
- Cậu…-Ngọc Nhi đau khổ nhìn Thiên Bảo và cô đã biết trong Thiên Bảo bây giờ không còn Ngọc Nhi nữa:
- Cậu có quyền lựa chọn sao? Cho dù cậu muốn về nhưng xin lỗi mình sẽ không để cậu đi đâu…
Vậy là Ngọc Nhi bước ra ngoài sau khi nói hết câu và cánh cửa đóng lại và Thiên Bảo tiếp tục bị giam cầm trong đau đớn...