Angel And Devil - Chương 50

Tác giả: Katysi

BUỔI ĐI CHƠI HẠNH PHÚC
- Cậu thua rồi nha- Thiên Bảo cất giọng đắt thắng

- Ừ- Nó nói giọng thất vọng! Nó vẫn chưa tin mình có thể thua Thiên Bảo "đau đớn" đến như vậy!

- Vậy cậu biết phải làm gì rồi chứ?- Thiên Bảo cười khoái chí khi thấy gương mặt đang biến sắc dần của nó!

- Cậu nói đi cậu muốn mình làm gì cho cậu?- Nó nói giọng buồn thảm hại!

- Cậu…Thôi giờ mình chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra mình nói cho cậu biết, vậy ha?- Thiên Bảo đã định yêu cầu nó làm cái gì đó nhưng rồi lại thôi, nó biết nhưng làm sau còn đỡ hơn làm trong tâm trạng không tốt như hiện giờ!

- Thôi vậy cũng được, bây giờ cậu tính đi đâu

Thiên Bảo không trả lời nó, quay vào trong nói lớn:

- Bà chủ ơi, tính tiền

- Ra liền- Bà ta từ trong chay ra- Của quý khách hết 50000

Thiên Bảo móc Ϧóþ ra đưa tiền cho bà chủ rồi hai đứa đi ra khỏi quán với những tiếng xì xào vang tai, không biết nãy giờ thi đấu nó có biểu hiện gì khủng khi*p không mà khi đi qua những ánh mắt nhòm ngó của mọi người có cứ thấy sợ sợ thế nào đó!

- Cậu ta chắc là con của tập đoàn nào rồi, tôi thấy trong Ϧóþ quá trời tiền

- Con chủ tịch gì mà ăn mặc kiểu đó

Thôi!! Cho dù nghe gì nó với Thiên Bảo cũng lơ hết, lơ cho yên chuyện!!!
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Thiên Bảo có vẻ để ý đến quần áo của mình khi nghe mọi người bàn tán, cậu dắt nó vào một shop quần áo:

- Cậu sao vậy? Sao lại muốn mua đồ- Nó tò mò hỏi, vẫn chưa hết sốc sau chuyện lúc nãy, nhưng Thiên Bảo chỉ trả lời đơn giản:

- Thì mình chỉ muốn ăn bận đẹp một chút thôi. Cậu qua chỗ con gái chọn một bộ đi, mình trả tiền cho

- Cho dù cậu có nhiều tiền cũng không nên phung phí như vậy

- Thì hôm nay cứ xã láng một bữa đi, dù sao cũng là tiền mình mà!

Sau đó, không đơi nó đồng ý, Thiên Bảo đẩy nó vào, nếu nó nhớ không lầm thì đã rất lâu rồi nó có một bộ đồ mới nào, rồi nó chọn một chiếu áo thun nhưng Thiên Bảo lắc đầu và đưa cho nó chiếc áo cánh dơi nhìn rất thời trang nhưng nó lắc đầu:

- Mình không quen mặc thứ này!

Nhưng Thiên Bảo đùn đẩy bắt nó mặc cho bằng được, thật ra cũng rất dễ thương vậy là nó chọn chiếc áo đó, Thiên Bảo cũng khen:

- Cậu dễ thương lắm!

Nó nhìn Thiên Bảo tìm kiếm một sự bông đùa nào đó nhưng sự thật thì không có sự đùa giỡn nào ở đây, chỉ có đôi mắt của nó chạm vào Thiên Bảo, mọi thứ như ngừng hoạt động, cậu ta thật sự rất đẹp, đẹp như thiên thần, và cậu ta còn đẹp hơn khi khoác lên mình chiếc áo phông mới. Nếu không có tiếng nói của Thiên Bảo nó không biết lúc nào mình mới thoát khỏi sự mê hoặc của thiên thần

- Cậu định đi bộ ra công viên hả?

- Ừ, dù sao chúng ta đã gửi xe ở chợ rồi, lát quay lại lấy.- Nó giật mình trả lời như thể không có chuyện gì sảy ra.

- Công viên cũng gần đây vậy chúng ta đi

--------------

Thiên Bảo và nó vào công viên, nó ngó quanh, công viên hôm nay rất đông người rồi bỗng Thiên Bảo cầm chặt tay nó:

- Cậu làm gì vậy?

- Tớ sợ lạc lạc mất cậu nên...chúng ta nắm tay...được không?- Hơi ấp úng nhưng cuối cùng Thiên Bảo cũng nói lên ý muốn.

- Ừ- Hơi suy nghĩ nhưng nó cũng đồng ý nhưng sau đó nó bắt đầu hối hận vì cảm giác nắm tay nhau như thế này là nó không tự nhiên được nhưng Thiên Bảo vẫn tĩnh bơ hỏi:

- Cậu thích chơi trò gì?

- Đạp vịt- Nó nói phá tan sự rối loạn trong lòng mình lúc này thay vào đó là ý chí quyết tâm chiến thắng!

- Hả? Sao lại là trò đạp vịt?- Thiên Bảo hỏi với giọng ngạc nhiên vì cậu không thể nghĩ ra nó có thể chọn trò này!

- Tại tớ thích. Đi thôi

Vậy là Thiên Bảo chỉ còn nước đi theo nó. Hai người ngồi trên hai con vịt khác nhau. Hic!!!!!!!!!!Sao không ngồi chung nhỉ? Vì đây là ý của nó, nó muốn đạp đua để gỡ gạc lại chuyện ban nãy, lý do nó chọn trò này là vì từ nhỏ nó đã chơi và cảm thấy mình có thể dễ dàng chiến thắng và dĩ nhiên thích chơi là một chuyện còn thắng hay không lại là một chuyện khác. Nó thua liên tiếp ba lần đến lần thứ ba nó cảm thấy mệt và ra hiện cho việc nghĩ chơi. Đúng là thật nhục nhã khi làm vậy vì người rủ là nó và người kết thúc cũng là nó vì hình như Thiên Bảo rất có hứng thú với trò này và cậu ta đạp vô cùng hăng say. Nhưng hăng say đến đâu thì cũng có lúc kiệt sực giống như bây giờ đây, nó và Thiên Bảo đang ngồi tựa lưng vào nhau và thở! Thiên Bảo gắng gượng hỏi nó:

- Cậu mệt chưa?

- Chưa, lần sau chúng ta chơi lại tớ nhấc định sẽ thắng- Nó cô gắng nói mặc dù không nghĩ đến chuyện sẽ có sự chơi lại nào ở lần sau!

- Không ngờ cậu lại cố chấp như vậy như dù sao cậu cũng thua rồi lần sau cũng sẽ vậy thôi! Bây giờ chúng ta chơi trò khác đi!- Thiên Bảo nháy mắt chuyển hướng sang chuyện khác!

- Chơi trò gì bây giờ?

Thiên Bảo gợi ý:

- Bây giờ mình đi chụp hình sticker đi

- Cậu cũng biết vụ này nữa hả?- Nó không ngờ Thiên Bảo bị mất trí nhớ mà cũng có thể biết được chuyện chụp hình sticker nữa chứ!

- Lúc nãy đi ngang mình thấy người ta chụp quá trời mà!

Vậy là nó đành đồng ý vì thà chụp hình còn hơn chơi bất cứ cho vận động nào nữa vì nó biết nhất định mình cũng sẽ thua mà thôi! Những tấm hình chụp ra rất đẹp, trong đó có một tấm nó và Thiên Bảo chụp trong cái vòng hình trái tim rất đáng yêu! Nó vừa ngắm vừa trầm trồ không ngớt lời khen ngợi:

- Hình đẹp quá! Không ngờ mình cũng ăn ảnh quá chứ!

Thiên Bảo xen vào ngay lập tức

- Vì tớ đẹp trai nên mấy tấm hình này mới đẹp vậy chứ!

- Tớ không ngờ cậu cũng bị mắt bệnh tự tin nữa

- Không phải tự tin đâu mà đây là sự thật, thôi để tớ giữ cho!- Chưa đợi nó đồng ý Thiên Bảo đã giựt ngay tấm hình đẹp nhất bỏ vào túi làm nó chạy theo dành lại muốn hụt hơi nhưng rồi kết quả tấm hình nằm trong tay Thiên Bảo!

Nó vừa thở vừa nói:

- Thôi nhường cho cậu đó, mình vô tolet một tý, cậu ngồi cái ghế đằng kia đợi nha. Đừng đi đâu hết đó

- Ừ- Thiên Bảo cười đắc ý vì nó đã hết dành tấm hình với cậu mà nếu nó có muốn dành nữa chắc cũng không lại nên đành nhường thôi!

Nó chạy thật nhanh vô tolet. Sau khi giải quyết vấn đề cá nhân xong, nó đang loay hoay đi ra thì chợt từ trong túi quần nó, tiếng chuông điện thoại bất chợt rung lên……
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc