Angel And Devil - Chương 44

Tác giả: Katysi

ĐỤNG ĐỘ NGƯỜI LỚN TRÊN ĐƯỜNG!!??
Sao mẹ nó có thể xuất hiện trong hoàn cảnh “éo le” này chứ? Nó đặt một câu hỏi ngớ ngẫn vì chính xác đó là mẹ nó không thể nhầm lẫn được và bà ấy đang tiến lại gần đây, ngày càng gần. Nó buông tay khỏi cổ Thiên đang cố gắng chống tay, chợt thấy Nhiên chưa cởi được sợi dây chuyền ra đã bỏ tay xuống thì tức giận nói lớn:

- Chưa cởi được mà cậu làm gì vậy?

- Khỏi cởi nữa- Nó vừa nói vừa sợ hãi nhìn về hướng hai con người thân thuộc là bác hàng xóm và mẹ nó chỉ còn cách nó vài mét

- Sao vậy?- Tiểu Thiên vẫn chưa hiểu sự tình

Nó đành giải thích ngắn gọn

- Mẹ tôi đang đi đến đây

- Cậu giỡn hả? Lúc này không phải lúc giỡn đâu- Tiểu Thiên nhìn nó mà ngạc nhiên cứ y như là nó đang đóng phim vậy!

- Cậu tưởng tôi có thể giỡn trong cái cảnh này hả? Chẳng phải lúc tôi mới tới đây tôi đã nói với cậu đây là quê tôi sao? Và con hẻm này gần nhà tôi đó

- Đậy là sự thật?- Tiểu Thiên vẫn chưa thể chấp nhận những gì nó vừa nói

- Đến nước này cậu còn không tin sao? Vậy thì quay mặt lại thì biết

Tiểu Thiên cúi đầu xuống sát rạt Nhiên và quay cỗ lại nhìn ra sau.

- Đúng là có người đang tới. Nếu đúng là mẹ cậu thì để bà ấy tới giúp chúng ta chứ cậu sợ gì?

- Tôi không ngờ ác quỷ cũng có máu hài hước đó. Cậu có nghĩ đến cảm nhận của mẹ tôi khi nhìn thấy cảnh này không? Đáng lẽ bây giờ tôi phải ở trên thành phố mà đi học chứ không phải ở nơi này mà lại còn ở với một đứa con trai xa lạ nữa chứ!- Nó tức giận nói một tăng

- Vậy cậu vẫn còn bị ba mẹ quản lí hả?- Tiểu Thiên tiếp tục chọc tức nó bằng những câu hỏi không muốn nghe

- Chứ sao?- Nó bực tức trả lời

- Vậy tôi giúp cậu

Giọng nói lạnh lùng tiếp tục được phát ra, nhưng sao khi nghe câu nói này nó lại có cảm giác an toàn như vậy chứ? Nó cứ nằm yên như vậy để Tiểu Thiên lăn người nằm qua một bên rồi dang hai tay ôm lấy mình. Chỉ sau khi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay đó, nó mới nhận ra một điều đáng lẽ không thể xảy ra:

- Cậu… cậu tính làm gì vậy?

- Cậu không muốn thoát sao? Nếu muốn thoát thì úp mặt sát vào người tôi, tôi lấy tay che cho cậu- Giọng nói cương quyết đó đã làm nó tin tưởng biết bao? Nó biết Tiểu Thiên đang quyết tâm bảo vệ nó, nó cứ thế mà nép người sau chiếc áo đen của Tiểu Thiên- chấp nhận sự bảo vệ của một người mà nó không biết là thiên thần hay ác quỷ. Nó biết, nó đã bắt đầu phân vân…
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Có lẽ nếu nó bị mẹ phát hiện đang ở đây mà trong tình trạng này có lẽ nó chỉ có nước độn thổ thôi. Mà chính xác là như vậy đấy! Dù muốn, dù không, nó vẫn phải trốn tránh và cầu nguyện mong sao mẹ nó không phát hiện ra đó là cô con gái của mình. Mẹ nó chắc không còn cách hai đứa bao xa nữa đâu, nó có cảm giác Tiểu Thiên đang cố gắng ôm chặt che cho nó, nằm gọn trong lòng Tiểu Thiên, nó có thể nghe được từng nhịp thở của của cậu ấy con tim mình đang cùng một nhịp, nó vừa hồi hộp, vừa hốt hoảng, vừa sợ hãi. Mẹ nó đã đi tới chỗ hai đứa đang nằm và nhìn chằm chằm vào cả hai vì có lẽ Tiểu Thiên quá đẹp trai và cậu lại đang ôm một cô gái. Có lẽ bà muốn tìm hiểu cô gái là ai mà có thể được một người đẹp đến vậy ôm chặt không buông. Nhưng bà không thể thấy động tĩnh gì từ gương mặt lạnh lùng của Tiều Thiên, còn nó thì bà chắc không thể nhìn rõ được mặt. Cứ thế nó trải qua vài giây mà cứ như cả tiếng đồng hồ và rút cuộc ánh mắt bà đã rời khỏi hai đứa một cách nặng nề.

- Dạo này mấy đứa trẻ bạo dạng quá chị ha!- Bác hàng xóm nhận xét

- Ừ, mà cậu con trai đó đẹp trai tuyệt, không ngờ trên đời lại có con người đẹp hoàn mĩ đến vậy- Mẹ nó bắt đầu khen, nếu nó không lầm mẹ nó cũng là một người mê trai đẹp có tiếng thời đi học!

- Hai đứa lúc nãy chắc cũng bằng tuổi con Nhiên nhà chị mà thôi- Bác hàng xóm tiếp tục về hai đó, đã vậy bác còn gợi ý đến tên nó nữa chứ! Nó vừa nghe vừa cầu xin mẹ đừng bao giờ nghĩ cô gái đang nằm ở đây là mình!

- Nếu con nhỏ đó là con Nhiên nhà tôi, tôi cá với chị là tôi sẽ đồng ý cho nó với cậu ta- Nó bất ngờ đến không tin nỗi, sao mẹ tôi có thể chấp nhận chuyện như vậy xảy ra được chứ? Chắc nó phải suy nghĩ thử xem con người đang nói có phải là mẹ mình không? Hay là một ai đó đang mang mặt nạ của mẹ!

- Trời ạ, làm sao con Nhiên nhà chị có cái diễm phúc đó được…

Bác hàng xóm vẫn không buông tha tiếp tục nhắc tới nó nhưng sau khi nghe nó cảm thấy tức giận, chắc nằm mơ bác cũng không ngờ là người đang nằm với cậu con trai đó chính là “người không có diễm phúc đó” chứ không ai khác! Sao bác có thể hạ thấp giá trị của nó như vậy chứ! Lúc này, mẹ nó và bác hàng xóm đã đi xa nhưng những lời nói ban nãy của hai người vẫn đọng lại trong lòng nó rất nhiều, Không biết Tiểu Thiên có bận tâm gì không? Nhưng không hiểu sao nó cảm thấy vui trước những lời nói ban nãy của mẹ mình.

Tiểu Thiên lúc này đã loay hoay cởi được sợi dây chuyền ra khỏi cổ và cậu ngồi dậy và đưa cho nó
- Chắc mấy cọng tóc của cậu muốn xin sợi dây chuyền của tôi rồi
- Cái gì tại cậu muốn xin tóc tôi chứ bộ- Nó cãi lại
- Tùy cậu thôi, cầm lấy nè
- Sao cậu đưa cho tôi?- Nó không tin vào mắt mình, làm sao Tiểu Thiên có thể cho nó thứ này được chứ? Chẳng phải cậu ta luôn đeo nó trên người hay sao?
- Thì cậu lấy mà gỡ tóc ra rồi đeo luôn sợi dây chuyền đi

- Nhưng tại sao cậu lại cho tôi sợi dây chuyền, chẳng phải lúc nãy cậu cho tôi cái điện thoại rồi sao?

- Tôi cho thì cậu lấy đi, đừng nhiều lời, thôi để tôi đeo cho cậu luôn

Nói rồi Tiểu Thiên đỡ nó ngồi dậy rồi nhẹ nhàng gỡ những lọn tóc ra khỏi sợi dây chuyền và đeo vào cổ cho nó. Nhưng chợt Nhiên nhớ ra một chuyện và cầm chặt sợi dây chuyền không cho Tiểu Thiên đeo vào cổ

- Sao vậy?

Nó không biết có nên nói hay không nhưng rồi nó quyết định nói, nếu nói ra những suy nghĩ sẽ nhẹ nhàng hơn là cứ chôn chặt nó trong lòng:

- Tại tôi nhớ có một người cũng từng tặng cho tôi một sợi dây chuyền rồi cậu ấy bỏ đi luôn. Biết đâu sau khi cậu tặng nó cho tôi cậu cũng bỏ tôi đi như cậu ấy thì sao?
- Không ngờ cậu có thể nghĩ ra được cái chuyện nhảm nhí này, cậu ta bỏ đi không phải vì sợi dây chuyền đâu mà vì...

- Vì sao?- Nó tò mò hỏi

- Vì...cậu ta không biết trân trọng cậu- Nói rồi Tiểu Thiên đeo sợi dây chuyền vào cổ Nhiên

- Coi như đây là món quà tôi cảm ơn cậu đã cứu tôi

- Lúc nãy cậu chẳng phải cũng cứu tôi lại rồi sao?

- Cái đó không tính. Đi thôi

Tiểu Thiên đứng dậy đưa tay ra, nó không biết làm vậy là đúng hay sai nhưng cho dù sai thì bây giờ nó cảm thấy mình rất thích được như vậy! Nếu đây chỉ là một giấc mơ thì nó ước gì câu chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc, nó sẽ chấp nhận ngủ mãi mãi để chìm đắm trong giấc mơ của mình. Nó đặt tay vào tay Tiểu Thiên và cậu ấy kéo Nhiên đứng dậy

- Bây giờ chúng ta đi đâu?

- Đi đến chỗ nảo có thể ngủ lại qua đêm

Rồi Tiểu Thiên dìu nó ra khỏi hẻm. Nhưng rồi một chuyện khác sảy ra cái của nó, bắt đầu lại dở chứng đau bất tử làm nó không thể bước tiếp được...
- Aaaa
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc