Angel And Devil - Chương 43

Tác giả: Katysi

CÁI KISS BẤT NGỜ
Hắn ta nhắm vào Tiểu Thiên, với vết thương của cậu ấy còn bị thêm cú này chắt chắn sẽ ૮ɦếƭ thôi. Nhiên không kịp suy nghĩ gì nữa, trong mắt nó bây giờ là Tiểu Thiên, nó cứ như vậy mà chạy tới và…

AAAAAaaaaaaaa!!!!

Cây gậy đập thẳng vào lưng nó nhưng trong một khoảng khắc nó vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra và rồi: Đau quá! Từ trước đến giờ nó chưa từng bị đánh đau như vậy, cảm giác cứ mọi bộ phận trong cơ thể đã ra dần ra và nó ngã gục xuống, Tiểu Thiên chỉ kịp quay lại chứng kiến cảnh tên đàn em đang từ từ hạ cây gậy xuống và chỉ trong vài giây bàn tay của cậu ấy đã đỡ lấy nó.

Nó có thể nghe tiếng tên đại ca la lên:

- ૮ɦếƭ rồi, đồ ngu! Coi chừng mày Gi*t người rồi đó! Rút tụi bây

Rồi hắn chạy ra khỏi bãi biển với sau lưng là những tên đàn em đang lết thết chạy sau vời những vết thương trên người. Nhưng tụi nó chắc không bị nặng như nó đâu.Nó không còn cảm giác gì nữa, chỉ thấy hơi ấm từ đôi tay thiên thần đang đỡ lấy mình, có lẽ cậu ta sắp đưa nó bay lên trời chăng?

- Sao cậu lại làm vậy?- Nó dần dần lấy lại chút lý trí sau câu hỏi của Tiểu Thiên. Nó cũng chẳng biết tại sao mình làm vậy, chỉ biết rằng lúc đó Tiểu Thiên đang gặp nguy hiểm, nó đã không thể nhìn thấy cảnh đó nó thà mình là người bị thương con hơn thấy Tiểu Thiên đau đớn! Nó chỉ có thể nghỉ được như vậy thôi!

- Vì…tôi… là vệ sĩ… của cậu- Nó trả lời vì nghĩ đó là lý do duy nhất…có thể là do nó bịa ra nhưng nó không biết hai từ “vệ sĩ” đó làm Tiểu Thiên đau đớn đến nhường nào vì cậu nghĩ chính cậu đã làm liên lụy nó. Nó chẳng biết gì cả, nó chỉ có thể nhắm mắt lại vì cơn đau làm nó mất hết mọi cảm giác, nó mệt mỏi và cứ thế nó để mặt Tiểu Thiên nhìn nó thi*p đi với bao cay đắng và hối hận.
::::::::::::::::::::::::::::
Nó không còn biết gì nữa, nó mở mắt ra với vết thương vẫn còn đau nhói sau lưng, có lẽ đã vài tiếng đồng hồ trôi qua và rồi nó lại thi*p đi. Hình như nó đang được ai đó cõng trên lưng vì nó ngửi thấy mùi mồ hôi của người đó, thứ mùi hương dễ chịu của gió…có lẽ là Tiểu Thiên
::::::::::::::::::::::::::::::
Ơ! Nhưng sao Tiểu Thiên lại cõng nó? Nó mở mắt ra với với một câu hỏi ngớ ngẫn:

- Tiểu Thiên hả?

Bất ngờ trước sự tĩnh dậy và câu hỏi của nó, Tiểu Thiên mất thăng bằng la lên:

- Đừng ngọ ngoạy ngồi yên đi

Đúng là cái giọng lạnh lùng đó không thể lẫn vào đâu được. Nó hối hận vô cùng khi nghĩ tới cảnh Tiểu Thiên cõng mình đi suốt mấy tiếng đồng hồ nên càng dãy dụa nhiều hơn:

- Để tôi xuống đi, cậu đang bị thương mà, tôi không thể để cậu cõng được
:::::::::::::::::::::::::::::::::

- AAAAaaa- Nó ngờ là lên vì một chuyện kinh khủng vừa xảy ra!

Nhờ sự dãy dụa không đúng lúc của nó, Tiểu Thiên đã buông nó ra nhưng có lẽ cậu ấy chỉ buông được mỗi cái chân thôi vì người vẫn chưa buông ra được.Vì lúc này Tiểu Thiên đang nằm đè nên nó và “Kiss”. Nó tròn mắt trước mọi thứ và cảm nhận sự tan chảy của cơ thể. Có lẽ chuyện này chỉ có thể trách nó vì nócứ ngọ ngoạy làm Tiểu Thiên không giữ được thăng bằng buông tay ra nhưng ngay lúc nó té xuống đất, Tiểu Thiên đã lại quay lưng lại nắm tay nó và té cả lên người nó và bây giờ tình hình là cả hai đang kề môi vào nhau. Sự trống rỗng đang xen lẫn toàn bộ nó, nếu theo sự thật mà nói, nó cảm thấy mình hình như rất thích được như thế này. Nhưng nó muốn trốn tránh sự thật không tưởng đó có lẽ vì nó vẫn chưa quen với cảm giác này.

Tiểu Thiên lúc này, cậu ấy đang đang trợn mắt nhìn chằm chằm vào nó, có lẽ cậu ấy muốn xem cảm xúc cái người đã gây ra hậu quả này.

1phút 28s trôi qua, tới giây thứ 29 thì Tiểu Thiên quay mặt sang chỗ khác.

- Đúng là xui xẻo, coi như tặng cho cậu nụ hôn đó cám ơn cậu đã cứu tôi.- Tiểu Thiên lạnh lùng không nhìn nó mà nói

- Cậu…thôi…dù sao tôi cũng có lỗi, muốn làm gì tùy cậu-Nó tính cho Tiểu Thiên một trận nhưng nghĩ lại hình như đây là lỗi của mình nên nó đành im lặng

Tiểu Thiên cố gắng ngồi dậy nhưng không thể nào nhất nổi mình nữa vì cảm thấy cái cổ bị siết chặt còn nó thì la lên vì đau: “Aaa”

Hai người lại té vào nhau, Tiểu Thiên cúi xuống và hiểu được tình hình lúc này đó là tóc của nó quấn lấy sợi dây chuyền của Tiểu Thiên làm cậu không thể ngồi dậy được và

Tiểu Thiên nếu Tiểu Thiên giựt nó ra thì chắc chắn nó sẽ rất đau. Đến nước này Tiểu Thiên đành nghĩ ra cách là chống hai tay xuống đất còn người vẫn còn đè lên nó và nói:

- Cậu luồng hai tay qua cổ tui đi

Nó vẫn không hiểu:

- Làm gì?

- Trời ạ! Ngốc quá! Thì để tháo sợi dây chuyền ra chứ làm gì?

- Ừ- Nó đành bất lực luồn tay qua cổ Tiểu Thiên và tìm cái chốt để tháo sợi dây chuyền

Nếu bây giờ người ngoài nhìn vô chắc tưởng hai đứa đang làm chuyện gì đó mà không hiểu cái sự tình bên trong. Nhưng may mắn đây là đường vắng nên hiếm hoi lắm mới thấy một bóng người đi qua.
Nhưng đường vắng chứ không phải là không có người, chẳng phải vừa có hai bóng người mới bước vào con hẻm này sao? Và họ đang tiến gần về phía nó và Tiểu Thiên. Chỉ còn chừng mười mét nữa thôi, nó qua cánh tay Thiên, nó có thể nhìn rõ cái bóng dáng đó, cái khuôn mặt đó không thể lẫn vào đâu được đó là …là MẸ CỦA NÓ…!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc