Angel And Devil - Chương 42

Tác giả: Katysi

CUỘC ẨU ĐÃ GÂY THƯƠNG TÍCH
Dĩ nhiên nếu chỉ còn hai người thì làm gì được nó và Tiểu Thiên chứ? Nó tự tin vào sức mạnh của mình, chỉ cần mấy cú đá của nó, tụi này đã ngã gục. Chuyện quả không sai, hai tên đó sau khi ăn xong cú đấm của nó, máu mũi tuôn trào không cầm nỗi chỉ có nước xách dò mà chạy. Nó nghĩ mình đã rất nhẹ tay khi làm vậy nếu không kể đến việc những tên này đã khiến nó chạy đến chốn xa lạ này! Nhưng nó đã lầm, nơi này không hề xa lạ chút nào, nó nhìn quanh và phát hiện: Nơi đây không khác với quê của nó. Và đúng thật, nó đã chắc chắn điều này khi nhìn thấy một người quen gần nhà vừa tản bộ qua đây, cũng may là người này không nhận ra nó:

- Cậu biết không, đây là quê tôi đó

-…- Tiểu Thiên im lặng nhưng vẫn lắng nghe

- Sao cậu lúc nào cũng lạnh lùng vậy?- Nó tức giận trước thái độ của Tiểu Thiên, sao cậu ta lại có thể đối xử như vậy với người vừa vào sinh ra tử với mình như vậy chứ?

- Đây là… chuyện của tôi- Tiểu Thiên vẫn lạnh lùng đáp trả nhưng lần này nó đã nhận ra nhiệm vụ vệ sĩ của mình và cảm thấy cách tốt nhất bây giờ là không nên làm mọi chuyện tồi tệ hơn:

- Nhưng sao bọn người đó lại đuổi bắt cậu?- Nó bắt đầu lảng tránh sang vấn đề khác

- Chuyện này…- Tiểu Thiên đột ngột ngừng lại khi câu chuyện còn chưa bắt đầu

Nhưng nó vẫn không để Tiểu Thiên yên, quyết tâm gặn hỏi đến cùng:
- Thôi đi cậu định nói là chuyện của cậu nữa chứ gì? Rút cuộc cậu vẫn không xem tôi là bạn
- Tôi không có ý đó nhưng…nhưng có lẽ không nói ra sẽ tốt hơn
- Nhưng tôi muốn biết, thà biết còn hơn là không biết gì để bị cả đám người đuổi bắt mà không hiểu nguyên nhân
- Từ từ tôi sẽ kể cho cậu bây giờ, cậu chìa tay ra đi- Tiểu Thiên bắt đầu đánh lạc hướng sang chuyện khác
- Cái gì vậy?- Thiên đút tay vào túi
- Cứ chìa ra đi
- Cho cậu nè- Thiên rút ra khỏi túi một chiếc điện thoại màu đen đưa cho nó
- Sao lại đưa tôi?- Nó tò mò trước chiếc điện thoại cảm ứng đắt tiền trên tay mình
- Cậu là vệ sĩ, khi nào có việc tôi sẽ gọi…số của cậu chỉ có tôi biết thôi đó
- Ừ- Nó không muốn nhận đồ của người khác nhưng thật sự nó cũng đang rất cần tới vật này, vậy là nó đành nhận. Khi nào nó kiếm được tiền trả lại cho Tiểu Thiên cũng không muộn.
Vậy là cứ mãi mân mê chiếc điện thoại trên tay nó quên mất là câu hỏi lúc nãy của mình vẫn chưa có lời giải đáp…
::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Sau khi ngắm xong điện thoại, nó mệt mỏi nằm xuống cát, Tiểu Thiên thấy vậy thì la lên:

- Sao cậu lại nằm đó, dơ lắm đấy

Nhiên mỉm cười:

- Chứ cậu đứng vậy không thấy mỏi hả? Cậu cứ thử nằm xuống giống tôi đi nếu làm vậy cậu sẽ thấy mình như ở trên trời vì bầu trời và mặt đất là hai mặt phẳng rất xa nhưng chúng chỉ cách nhau bởi một đường thẳng mà thôi!
Tiểu Thiên không nói gì nhưng cũng không phản đối, cậu ấy nằm xuống bên cạnh nó làm trái tim nó không khỏi đập rộn ràng. Cách hai đứa không xa chỉ có trời và biển như đang hòa vào nhau biến mọi thứ xung quanh thành một thế giới khác, thế giới chẳng có ranh giới nào không thể vượt qua…

- Cậu thấy tôi nói đúng không, trời và biển rất đẹp phải không?

- Sao cậu trẻ con vậy?

- Trẻ con thì có gì không tốt, tôi luôn muốn mình mãi mãi là một đứa trẻ mà không bao giờ lớn để không phải bận tâm đến truyện đời

- Cậu nói cũng đúng nếu tôi cũng được như cậu thì tốt quá!- Tiểu Thiên đang nói những lời thật lòng mình làm nó không khỏi hạnh phúc, cứ cảm giác trong Tiểu Thiên ác quỷ bây giờ đã trở thành thiên thần, gương mặt cậu ấy lúc nhìn biển thật đáng yêu làm sao? Tại sao nó lại khác xa gương mặt lúc lạnh lùng đến thế này cơ chứ?
- Thực ra cậu đâu phải người xấu, tại sao những người đó lại đuổi bắt cậu đến như vậy?- Nó bắt đầu nhớ lại cậu hỏi ban nãy của mình

- Tại vì quá khứ, sao cậu lại muốn tôi nhắc lại quá khứ chứ?- Tiểu Thiên quay lại nhìn nó, không biết từ bao giờ, cảm giác sợ hãi đang chiếm lĩnh nó, nó sợ ánh nhìn buồn bã sau hàng mi rậm của Tiểu Thiên, thà nhìn hắnn lạnh lùng còn hơn. Chứ lúc này nó không biết làm sao để an ủi Tiểu Thiên.

- Thật ra…

- Thật diễm phúc khi gặp lại mày ở đây Tiểu Thiên

Một giọng nói làm cắt ngang câu chuyện, người nói không ai khác chính là tên đầu gấu lúc nãy và một đám đàn em của hắn.

-Đúng là có chạy đến tận cùng thế giới cũng không thể thoát khỏi cái đuôi này- Tiểu Thiên đột ngột đứng dậy, nhìn thẳng vào mặt tên cầm đầu.

- Nói hay lắm Tiểu Thiên, vậy hôm nay giải quyết luôn đi-Hắn vừa vỗ tay vừa bước lại gần Tiểu Thiên và nó, càng lúc càng gần. Tiểu Thiên kết thúc những bước đi của hắn bằng một cú đánh làm hắn té ngã nhưng nhiêu đó đâu nhằm nhò gì hắn đứng dậy nắm cổ áo Thiên:

- Sao yếu vậy, hai tên bạn thân của mày đâu rồi? Chẳng phải vì một đứa con gái mà cái nhóm của tụi bây tan rã rồi sao? Lần này lại là con nhỏ nào nữa đây?

- Mày im đi- Tiểu Thiên hét lên đánh cho tên đó tên mấy cái nhưng Tiểu Thiên không thể nào chịu nổi một cú đánh của hắn. Nó chạy tới đá tới tắp vào người hắn làm hắn ngã quỵ xuống. Nhưng cũng kịp hét to lên:

-. Công nhận con bồ mới của mày không phải hạng xoàng đâu phải không? Tụi bây xông lên

Vậy là chục tên còn lại nhảy vào nó và Thiên. Nó cố gắng đánh gục năm, sáu tên nhưng đến tên thứ bảy đã cảm thấy kiệt sức. Về phần Tiểu Thiên, vẫn đang chiển đấu với tên đại ca đó nhưng có vẻ lợi thế đang nghiêng về tên kia vì Tiểu Thiên đang bị thương. Và nếu nó không lầm thì hiện giờ, đằng sau Thiên là một tên đàn em đang đứng giơ cao hết cỡ cây gậy nắm chặt trong tay vào chuẩn bị gián một đón chí mạng vào người Thiên…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc