LỰA CHỌN
Nó tĩnh dậy thì thấy mình đang nằm trong phòng y tế, Tiểu Thiên vẫn ngồi bên cạnh nắm chặt tay nó, chuyện nhảm nhí gì đây trời! Không lẽ chuyện xấu hổ lúc nảy là thật? Nó cầu mong, nó nhớ lại mọi chuyện và thầm cầu xin đó là một giấc mơ. Nhưng cảm giác bây giờ rất thật, thật đến không thể tả nổi! Hơi ấm từ bàn tay Tiểu Thiên đang truyền vào người nó và tiếp thêm nó sức mạnh! Không hiểu tại sao, nhưng bây giờ nó thật sự muốn, phút giây này là mãi mãi. Nó cứ sợ nếu như nó mở mắt ra, Tiểu Thiên sẽ buông tay nó ra, cậu ấy nhất định sẽ đi!
Chắc nó điên mất thôi! Sao trong người nó lại xuất hiện hai linh hồn thế này: một linh hồn tin tưởng vào hạnh phúc hiện tại và chấp nhận nó, một linh hồn ẩn mình sau hạnh phúc, muốn nó hãy mở mắt ra và thoát khỏi cải ảo ảnh mong manh trong phút chốc này! Đang phân vân chưa tìm ra câu trả lời thì Tiểu Thiên đã trả lời giùm nó, cậu ta đã bỏ tay ra khỏi tay nó, có lẽ cậu ta đã phát hiện ra nó đã tĩnh dậy:
- Cậu tĩnh rồi, chắc cậu hạnh phúc quá nên xỉu chứ gì?- Tiểu Thiên vẫn đáng ghét như vậy, nhưng nó vui khi nhận được câu nói đó vì nếu đó là một lời quan tâm thì nó sẽ lo lắng, phân vân lắm! Và nó quyết định vẫn nói chuyện bình thường với Tiểu Thiên như không có chuyện gì xảy ra, nó chưa từng suy nghĩ ra những ý nghĩ xa vời đó!
- Làm gì có, tôi chỉ không ngờ tới con người hôm qua vừa mới hù tôi không được nói tới chuyện bạn gái thì hôm nay lại đi nói tôi là bạn gái của cậu ta thôi- Đó là câu trả lời bình thường mà nó nghĩ! Nhưng không hiểu sao nó lại không vui với cậu trả lời này, có thể vì nó đang dối lòng?
Nhưng Tiểu Thiên cũng trả lời một cách khác thường hơn cả nó:
- Chẳng phải cậu thích như vậy lắm hả? Hôm qua vừa nhận tôi là bạn trai cậu, hôm nay tôi cũng thừa nhận rồi chắc cậu vui lắm!- Tiểu Thiên bắt đầu đưa chuyện khủng khi*p hôm qua ra nói, đã vậy nó sẽ cho cậu ta biết tay:
- Hôm qua là tại cậu ăn nói quá đáng không xem tôi là bạn nên tôi mới nói vậy thôi chứ tôi đâu thèm
Không ngờ sau khi nghe câu nói của nó Tiểu Thiên lại tức giận dữ dội:
- Cậu… cậu hay lắm tôi làm vậy là coi cậu là bạn nên muốn bảo vệ cậu. Cuối cùng tôi nhận được câu nói này từ cậu phải không?
- Thì…thì- Nó bắt đầu cảm thấy mình hơi quá đáng khi nói vậy nhưng làm bạn gái Tiểu Thiên cũng oai lắm chứ
- Coi như tôi xin lỗi cậu là được rồi chứ gì
Tiểu Thiên không thèm nhìn mặt nó nữa, quay mặt ra chỗ khác.
- Nói vậy còn nghe được
Nó cảm thấy vui trước cảnh tưởng này, Tiểu Thiên cứ như một đứa con nít chưa trưởng thành vậy! Có phải vì tính cách này mà Tiểu Thiên phải dấu mình sau cái lốt lạnh lùng không nhỉ? Nó suy nghĩ một hồi rồi quyết định câu trả lời là “không” khi nghe câu nói tiếp theo của cậu ta:
- Bắt từ hôm nay tất cả mọi người trong trường đều xem cậu là bạn gái tôi vì vậy cậu phải luôn đi theo tôi đó!
- Hả- Nó tròn mắt nhìn Tiểu Thiên, nó chưa từng nghĩ tới chuyện này. Vậy là từ nay đi đâu nó cũng phải đi kè kè đi theo tên Tiểu Thiên ư? Cảm giác vui buồn một lần nữa lại đến với nó. Một mặt nó muốn tiếp tục mối quan hệ hạnh phúc này, mặt còn lại, nó muốn chấm dứt. Đúng vậy muốn chấm dứt rất dễ, chỉ cần một câu nói: “Tôi không cần cậu phải làm như vậy, tôi sẽ tự lo cho mình”. Nó đã rất nhiều lần muốn nói ra câu nói này, nhưng mỗi lần ý nghĩ xuất hiện thì nó lại biến mất, và nguyên nhân làm nó biến mất chính là “Tiểu Thiên”.
::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Nó bước ra khỏi phòng y tế với Tiểu Thiên nhưng lần này không phải là “kẻ trước, người sau” nữa mà nó đang đi song song với Tiểu Thiên, đó là mục đích của cậu ta! “Có thể cậu ta làm như vậy là để chuộc lại lỗi lầm với nó”- Nó nghĩ đó chính là sự thật. Nhưng cái ý nghĩ về sự thật đó lại khiến nó muốn từ bỏ, nó muốn chạy ra khỏi con người đang đi cạnh mình càng xa càng tốt…Muốn không nghĩ về cậu ta nữa, nhưng càng muốn nó càng đi ngược lại với quyết định của mình! Nó biết: trái tim mình đang thật sự muốn gì?
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Bước vào lớp, ai nấy đều trố mắt nhìn “cặp đôi” vừa đến, Nó nhìn mọi người, tất cả như đang mờ dần, chỉ có Tiểu Thiên và nó tồn tại trong lớp học này, trong thế giới này… Tiểu Thiên thì vẫn vậy, không có phản ứng gì vẫn sắc lạnh như ngày thường làm cả lớp tiếp tục bàn tán
- Quả là Tiểu Thiên dù có bạn gái rồi vẫn lạnh lùng như ngày nào
- Cậu ấy mãi là thiên thần của chúng ta…
Đó nhưng câu nói lớn mà nó vô tình nghe được…
Thật sự mà nói, nó không muốn nghe những lời bàn tán nhảm nhí này nữa mặc dù những lời này có phần đúng sự thật. Ngay cả nhỏ Trân ngồi đằng sau cũng xôn xao bàn tán chuyện của nó, cậu ta không còn khều móc nó như mọi ngày nữa! Đó là những thay đổi đầu tiên mà nó phát hiện và nó biết, sẽ còn rất nhiều thay đổi. Thay đổi sẽ bắt đầu từ ngày hôm nay...