BỮA ĂN KHÔNG ĐƯỢC CHÀO ĐÓN
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi chiếc xe tayga của Tiểu Thiên đang tiến lại gần nó, cứ như một trò đùa sắp đặt của thượng đế là tất cả những thằng con trai nó quen đều là những đứa chưa đủ tuổi mà thích chơi tay ga, nếu ngoại trừ thì người đó là Thiên Bảo, nhưng ai có thể khẳng định là trước khi mất trí nhớ cậu ta chưa từng ngồi tay ga bao giờ? Mà chiếc xe này còn đẹp hơn chiếc xe tối qua của Tuấn nữa kìa. Ở một lẽ nào đó màu trắng và màu đen phối hợp thật hài hòa với nhau tạo nên sự hoàn hảo, cá tính. Đem đến sự đồng điệu giữa thần thần và ác quỷ! Nó vẫn không bỏ được lời nói nói y chang với Tuấn tối hôm qua:
- Sao chúng ta lại đi tay ga?
Nhưng Tiểu Thiên không phải Tuấn, vì vậy cậu ta cũng sẽ không giải thích cặn kẽ để làm vừa lòng người đối diện như Tuấn, cậu ta trả lời theo cách riêng của mình, và cách này thường có tác dụng với người như nó:
- Nếu không đi thì đi bộ đi như tôi nói trước từ đây đi bộ ra lâu lắm đó.
Thử hỏi sau khi nghe câu này ai sẽ không ngoan ngoãn ngồi yên, nhất là với người đang bệnh hoạn như nó thì “nhịn là thượng sách” nếu nó không muốn cuốc bộ về nhà!
Tiểu Thiên chạy xe rất chậm không nhanh như khi Tuấn chở nó nhưng nó cũng phải “ôm hờ” cậu ta vì lỡ tên này giở khùng nỗi máu chạy nhanh chỉ chắc nó sẽ không trở tay kịp mà té xuống đường chỉ có nước gặp diêm dương thôi chứ không còn gì nữa!
- Nhà cậu ở đâu?
Híc từ nãy tới giờ nó lo nghĩ ba chuyện vớ vẫn, không lo quan sát đường để về nhà, bây giờ tên này nhắc nó mới nhìn thì đã qua đường về nhà nó rồi!
Nó nhìn tấm bảng trên một tiệm thuốc có ghi địa chỉ đường hai đứa đang đứng.
- Chỗ này qua nhà tôi rồi, cậu trở lại đi.
- Thôi, trưa rồi, đói bụng quá! Tôi muốn đi ăn cơm
Nói xong, chưa đơi nó đồng ý hay không hắn tiếp tục phóng thẳng, mặc kệ những tiếng than thở của nó:
- Vậy cậu đi một mình đi tôi muốn về nhà
- Vậy cậu từ tìm đường về đi ha, tôi đi
Hắn ngừng xe ngay khi câu nói vô tình đó thoát ra. Vậy là nó đành xuống nước năn nỉ:
- Ê! Đừng nhẫn tâm như vậy chứ! Tôi đi ăn cùng cậu
- Tùy cậu
Có lẽ đó câu nói theo kiểu đồng ý của hắn chăng? Tuy rất bực bội với thái độ đó nhưng nó cũng chẳng dám nói gì! Chợ một ý nghĩ lóe sáng trong đầu nó, nó gọi với theo Tiểu Thiên:
- Cậu chưa bao giờ ăn thức ăn lề đường phải không? Có muốn thử không?
Cũng chẳng phải tốt lành gì mà nó kêu tên này đi ăn ở đó, chỉ là nó sợ đi ăn nhà hàng hắn không trả tiền, bắt nó trả thì chỉ có nước rửa chén trừ nợ mà thôi!
Cũng may hắn không nghi ngờ gì mà đồng ý:
- Cũng được- Hắn trả lời với giọng nhát rừng
Nói rồi, như sợ tên này đổi ý nó vội nắm tay Tiểu Thiên dẫn đi, mà quên mất chiếc xe hắn vẫn còn đó! Nhưng vừa bước được vài bước, Tiểu Thiên đã giật tay nó ra khỏi tay hắn:
- Cô không đợi tôi dắt xe theo được hả?
Vậy là hắn quay lại chỗ đề xe, cũng may tên này nhớ chứ không nếu mất xe hắn, nó đền còn ૮ɦếƭ nữa!
::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Chiếc xe của Tiểu Thiên lúc này đang nằm yên lành trong chỗ giữ xe của khu chợ cũ này, còn nó và hắn đang ngồi trong một quán ăn ven đường và cách đó chừng chục mét là một bãi rác kinh khủng nhất mà nó từng thấy! Tiểu Thiên nhìn về hướng bãi rác với gương mặt khó chịu hơn bao giờ hết!
Sợ Tiều Thiên không chịu ngồi lâu, nó cố gắng nghĩ ra chuyện gì đó để nói cho bớt căn thẳng:
- Cậu chưa ăn chỗ này lần nào phải không?
- Ừ, đây là lần đầu đó, chắc cũng là lần cuối
- Sao cậu lại nói vậy?- Nó ngạc nhiên trước lời nói vô căn cứ của hắn nhưng rồi ngay sau đó có ngay câu trả lời không mong muốn:
- Cậu nhìn đi mọi người đều nhìn chúng ta, làm vậy sao tôi nuốt nổi
Quả là như vậy không biết vì sao mà tất cả mọi người đều nhìn nó và Tiểu Thiên chầm chầm. Dĩ nhiên vấn đề không phải ở nó mà ở Tiểu Thiên. Cậu ta ăn mặc quá sang trọng mà lại ngồi ăn ở cái quán này thì không bị nhìn mới lạ! Đã vậy còn gương mặt đẹp như người trong tranh nữa chứ! Chắc họ không ngờ một người như vậy mà lại có thể ngồi ăn ở cái quán này. Chắc trời mưa to quá!
Nó vừa đoán trời mưa thì trời vội vàng mưa ngay lặp tức, mưa lại còn lớn nữa! Nó không thích mưa, bởi vì mưa thường có sấm sét mà nó chúa ghét sấm sét luôn. Nhưng hôm nay mưa lớn nhưng không có sấm sét. Những giọt nước mưa đọng lại trên những vết lồi lõm của mặt đường nhựa, mưa đọng đầy rồi sẽ tràn cũng giống như tình yêu, hạnh phúc rồi cũng sẽ tan biến, không biết tới khi nào mới trở lại! Nó vừa nhìn vừa nghĩ ngợi, chợt có cái tay huơ huơ trước mặt, làm nó không khỏi chớp mắt
- Này, cậu tới quán này để ngồi như vậy hay để ăn?- Tiểu Thiên tức giận nói
Ý, ૮ɦếƭ! Nó quên chuyện ăn uống mất tiêu luôn, nó nhìn Tiểu Thiên cười trừ, rồi gọi chủ quán:
- Bác ơi cho tụi cháu hai tô phở bò đi bác
- Ừ mang lên liền đây
- Hên cho cậu cái quán này cũng đông khách, chứ nãy giờ kiểu này bị đuổi là cái chắc
- Dạo này cậu nói nhiều quá ha. – Nó cảm thấy vui trước sự tiến bộ rõ rệt của Tiểu Thiên
- Tại vì cậu khiến tôi phải nói- Tiểu Thiên nỗ lực nói trả
- Không ngờ tôi lại có sức ảnh hưởng như vậy nha! Quá khen!- Nó dành chơi đòn độc cuối cùng!
- Cậu...- Đến nước này Tiểu Thiên chỉ còn cái chữ “Tịt”. Mà đúng là chưa từng gặp con nhỏ nào như nó. Cũng may lúc này bác chủ quán tới gỡ rối, trên tay bác là hai tô phở bò thơm phức
- Cháu cám ơn bác- Nó vui vẻ nói
- Bạn trai cháu hả? Đẹp trai quá nha._Bà chủ quán chăm chú nhìn Tiểu thiên và phán
- Dạ...- Nhiên ngớ người khi nghe hai chữ “bạn trai” chưa kịp nói gì thì Tiểu Thiên đã xen ngang
- Không phải đâu, cậu ấy là người hầu của tôi
Cái gì chứ? Cái tên này, sao có thể nói vậy chứ. Mà hắn nói cũng có phần đúng nhưng đưa nó xuống tới dưới đó thì không thể chịu đựng được. Phải cho cậu ta biết lễ độ mới được!