Sáng nay, cô đã đem đơn nộp ở tòa án . Chẳng bao lâu nữa sẽ là một cuộc chia tay hợp pháp . Hẳn là Nguyên Tân sẽ hài lòng lắm . Bất giác, Ái Vân đặt tay lên bụng . Tội nghiệp cho cái mầm sống nhỏ nhoi trong cô . Không biết là trai hay gái nữa đây ?
Ái Vân đưa tay nhấn nút Mode . Bài hát có thể trở đi trở lại . Và câu hỏi tại sao cứ xoáy mãi vào lòng thật nhức nhói.
Một tiếng "tách" vang lên tiếng hát giữa chừng ngang lại . Ái Vân mở mắt Tùng Nam nhìn đôi mắt long lanh của cô rồi lắc đầu, anh rút khăn tay.
- Em không còn thì giờ để khóc hận nữa đâu . Kỳ Cương đã làm cho công ty tiêu tán mọi phần vốn rồi đó.
Ái Vân đứng dậy.
- Chuyện hôm nọ anh nói với em phải không ?
- Phải . Và dường như nó vẫn chưa muốn dừng lại.
- Làm sao để ngăn chặn Kỳ Cương đây Tùng Nam ? - Ái Vân lo lắng ?
- Nói ba em cho nó ra khỏi công ty . Chỉ có thế, nó mới không còn tự tung tự tác.
Ái Vân chắc lưỡi :
- Cái thằng ! Thật chẳng biết nó muốn gì nữa.
Tùng Nam có vẻ suy nghĩ :
- Anh vô tình gặp nó hai lần . Lần nào nó cũng đứng trước tiệm hoa của Nguyên Tân . Nó nhìn vào đấy với ánh mắt lạ lẫm . Một ánh mắt như là căm ghét.
Ái Vân hốt hoảng :
- Thật vậy à ? Sao lại có Nguyên Tân trong này nhỉ ? Chẳng lẽ nó ghét em rồi ghét luôn cả Nguyên Tân ? Mà Nguyên Tân có còn sống chung với em nữa đâu.
Tùng Nam trấn an :
- Em đừng lo . Anh đã cho người theo dõi nó . Có gì mình ngăn chặn ngay.
Ái Vân ôm иgự¢ :
- Nó làm em mệt quá . Sao nó không giống anh chút nào nhỉ ?
Tùng Nam tỏ vẻ rộng lượng :
- Có lẽ nó chỉ nông nỗi nhất thời thôi . Anh đang gắng tìm hiểu để thức tỉnh nó . Dẫu sao nó cũng đáng thương hơn là đáng tránh, em à.
Ái Vân cầm lấy xắc tay :
- Em phải về nhà gặp ba . Không chậm trễ với nó được nữa.
Tùng Nam đi theo cô xuống tới nhà để xe, anh chia tay cô :
- Em về cẩn thận . Mấy hôm nay mẹ anh bệnh hoài . Anh cũng phải về lo cho mẹ.
- Vậy à ? Cho em gởi lời hỏi thăm dì . Em cũng chẳng còn đầu óc mà nghĩ tới dì nữa.
- Cám ơn em . Mẹ con anh hiểu mà . Bye nghe . - Tùng Nam vẫy tay . Anh chờ cho Ái Vân đi khuất rồi mới nổ máy xe.
Bà Uyển Phấn đi tìm Kỳ Cương trong tâm trạng hết sức nóng nảy . Những điều Tùng Nam vừa nói cho bà nghe làm bà nghe làm bà giận điên người . Bà không thể để nó cứ mãi hận thù rồi làm khổ gia đình Ái Vân như vậy.
Khi cánh cửa vừa mở, bà không ngần ngại túm lấy Kỳ Cương và hỏi anh bằng giọng hết sức giận dữ :
- Tại sao con lại làm như vậy ? Con điên rồi phải không ?
Kỳ Cương mặt trơ ra, không một chút cảm súc :
- Bao nhiêu đó thì ăn nhằm gì tới họ mà bà lo . Sao bà lúc nào cũng vì người ta hết vậy ?
- Mẹ không vì ai hết . - Bà lắc mạnh tay - Mẹ chỉ muốn con làm sao cho phải thôi.
- Thế nào là phải ? Như chuyện bà từng làm đó à ! - Kỳ Cương nhìn bà, khinh miệt.
Bà Uyển Phấn như mất hết sức lực, bà buông Kỳ Cương ra.
- Thật trong lòng con thấy mẹ tồi tệ lắm phải không ? Mẹ phải làm sao thì con mới có thể thông cảm và thôi không thù hận nữa ?
- Khó lắm, thưa bà . Mãi mãi tôi sẽ không quên có một người vì cuộc sống ấm êm của bản thân mình mà đem bỏ tôi vào cô nhi viện . Mãi mãi.
Kỳ Cương gào lên . Bà Uyển Phấn sụp xuống chân anh :
- Nếu vậy, con hãy trút mọi thịnh nộ lên đầu mẹ . Mẹ chịu được tất cả . Chỉ xin con để cho họ yên.
Kỳ Cương cúi xuống nâng mặt bà lên.
- Ôi ! Trông mới cảm động làm sao . Nào mẹ thân yêu ! Con với mẹ cùng đến xin lỗi họ nhé.
Giọng anh đầy châm biếm.
Bà Uyển Phấn thấy toàn thân run rẩy :
- Con... muốn mẹ tức ૮ɦếƭ, con mới vừa lòng phải không ?
Kỳ Cương mở to mắt :
- Mẹ nói gì vậy chứ ? Bây giờ tôi đến xin lỗi họ, mẹ cũng không bằng lòng à ?
- Con đến xin lỗi ? - Bà Uyển Phấn hỏi lại.
- Phải . Mẹ muốn như vậy kia mà.
- Thôi đi . - Bà hét lên - Con lại sắp sửa bày trò gì nữa phải không ?
- Thì sao ? - Kỳ Cương điềm nhiên - Và tôi rất vui, nếu bà cũng có mặt.
- Kỳ Cương !
Bà thốt lên một cách tuyệt vọng . Nhưng anh đã bỏ đi . Trong giây lát, bà hối hả chạy theo . Linh tính cho bà biết một điều xấu sẽ xảy ra . Nhưng với ai ? Bà đành chịu .
Không còn cách nào khác nữa đâu, thưa ba . Nó thật sự không xem chúng là ruột thịt nên mới hành động như thế.
Ái Vân có vẻ rất khổ tâm khi kể cho cha nghe những chuyện Kỳ Cương đã làm . Cô thấy sắc mặt cha cô có tái đi và sự đau đớn lộ rõ trên nét mặt.
Cô hiểu những gì đang xẩy ra trong lòng cha . Ông vừa mới mừng muốn phát điên lên và biết mình còn một đứa con . Bây giờ, những điều cô nói thật phũ phàng, đã dập tắt mọi ước mơ, mới kỳ vọng của ông vào dứa con đó.
Cả cô và ông đều không muốn Kỳ Cương có những hành động nông nổi như vậy . Thật lòng, họ sẵn sàng đón nhận anh và rồi cũng sẽ yêu thương anh . Nhưng anh đã đem lòng đố kỵ ra ngăn chặn tình thương của họ.
- Dường như là nó cũng không cần . Đúng là như vậy . - Ông Khiết Minh lẩm bẩm.
- Dạ phải . - Ái Vân tiếp lời - Tiền cũng không và tình cũng không nốt.
- Chắt là nó đã bị quá khứ ám ảnh . Cái cảm giác bị bỏ rơi đó . Con hiểu không ?
Ái Vân lặng đi . Gì chứ cái cảm giác đó thì cô hiểu rõ . Nó khủng khi*p lắm.
- Vậy con định thế nào ? - Ông hỏi.
Ái Vân có vẻ khó xử . Chẳng thà Kỳ Cương là một người xa lạ . Bây giờ, một hành động không khéo sẽ như đổ thêm dầu vào lửa.
Cô thở dài :
- Con cũng rối lắm, thưa ba . Để Kỳ Cương trong công ty là một tai họa . Mà cho nó ra thì oán hận lại chất chồng.
Ông Khiết Minh âu sầu :
- Việc nó làm cũng là lỗi ở ba . Khi nhận ra nó là con, ba đã quá vui mừng mà chiều theo ý nó . Nhưng thế là đủ rồi . Ba sẽ lo mọi thủ tục hợp phát để nhận nó . Và cho nó đi du học.
Ái Vân tươi nét mặt.
- Vậy cũng được đó ba.
Có tiếng chuông cổng, Ái Vân đứng lên.
- Để con ra.
Cô đi thật nhanh . Trông thấy Kỳ Cương, cô có hơi ngỡ ngàng.
- Vào nhà đi .- Cô đẩy rộng cánh cổng. Kỳ Cương cúi đầu kiểu cách.
- Chào bà chị . Bà vẫn khỏe chứ ?
- Khỏe . - Ái Vân đáp gọn.
- Thế thì vui rồi.
Kỳ Cương vào trong . Ái Vân nhún vai, điệu bộ cứ như diễn viên kịch . Cô định đóng cổng thì thấ bà Uyển Phấn hớt hãi xuống xe taxi.
- Kỳ Cương đến chưa con ?
- Dạ rồi . - Ái Vân đáp rất lễ phép - Dì khỏe chưa dì ? Con nghe Tùng Nam...
Bà Uyển Phấn cắt ngang.
- Mẹ con có nhà không ?
- Dạ có . - Ái Vân ngơ ngác nhìn nét mặt nghiêm trọng của bà.
- Vào nhà ngay thôi . Kỳ Cương nó điên rồi.
Ái Vân đóng cổng thật nhanh.
- Sao vậy dì ? - Cô hốt hoảng chạy theo và Uyển Phấn.
- Dì cũng không biết phải nói thế nào nữa . Nhưng dường như nó muốn quậy phá cái gì đó.
Trông bà rất mệt mỏi . Ái Vân không hỏi nữa . Cô đi như chạy vào nhà.
- Bà à ! - Cô thấy Kỳ Cương gục đầu buồn bã - Con thất bại rồi . Ba có tha thứ cho con không ?
Kỳ Cương làm như sắp khóc.
Ái Vân đứng im quan sát . Bà Uyển Phấn cũng vậy.
- Ba có trách gì con đâu - Ông Khiết Minh bối rối.
- Nhưng con không thể tha thứ cho mình được . Con phải hoàn trả lại cho ba số tiền đó, con mới thấy thanh thản.
- Không cần đâu . - Ông Khiết Minh cười hiểu - Ba có một chuyện muốn nói với con.
Kỳ Cương hồi hộp :
- Chuyện gì vậy ba ?
Ông nắm bay anh.
- Ba đang tiến hành làm giấy tờ hợp pháp nhân con, sau đó sẽ cho con đi du học . Con rất có khiếu về hội họa phải không ? Con theo ngành đó sẽ tốt hơn đấy.
Quai hàm Kỳ Cương bạnh ra :
- Nếu con nói không thì sao ?
Một câu trả lời gần như là thách thức.
Ông Khiết Minh ngớ ra :
- Tại sao ?
- Người hỏi câu đó phải là tôi mới đúng . Tại sao ông lại đẩy tôi đi xa ? Có phải là để cho công ty đó cho con gái của ông không ?
Bà Uyển Phấn thấy không thể đứng im bà hét lên :
- Không được hỗn, Kỳ Cương.
Ông Khiết Minh ôm lấy иgự¢ trái.
- Kỳ Cương !
Ông thốt lên đau đớn.
- Sao con có thể nghĩ về ta như vậy ?
Nguyên Tân lặng lẽ theo sao Ái Vân . Trước sự mất mát to lớn của cô, anh thấy lòng mình không tránh khỏi ngậm ngùi . Ông Khiết Minh thật sự là một doanh nhân đa tài, rất đáng khâm phục.
Thật tiếc, anh đã không thể theo ông đến trọn đời như anh muốn.
Anh cũng vừa được biết cái éo le trong gia đình họ . Rốt cuộc, một người đàn ông hết lòng vì vợ con như ông Khiết Minh cũng có một lỗi rẽ . Chắc là Ái Vân bị sốc lắm . Trong suy nghĩ của cô bấy lâu không hề có một sự chia sẻ để thích ứng, có lẽ cũng phải mất một thời gian.
Tiếng kèn tiễn biệt lại trổi lên, gieo vào lòng những người ở lại nỗi đau thương khắc khoải . Nguyên Tân nhìn lên chiếc quan tài trước khi hạ huyệt và quỳ xuốgn dập đầu bái lạy ông.
Đàng trước, Ái Vân và bà Ngọc Chi khóc ngất . Thật đúng là không có nỗi đau nào bằng nỗi đau ly biệt.
Anh thấy Tùng Nam vội đỡ lấy lưng của Ái Vân . Cô như phó mặc mình, dựa hẳn vào Tùng Nam . Hình ảnh đó làm Nguyên Tân có hơi khó chịu . Anh khẽ lắc đầu . Mình không nên có ý nghĩ vớ vẩn như vậy . Chừng như thấy bao nhiêu đó là đủ, anh lầm lũi ra về.
Chợt anh khựng lại, trước mặt anh là Nhã Ân . Cô cũng khoác một bộ y phục đen và nét mặt cũng sầu thảm lắm.
- Sao anh về sớm vậy ? - Cô hỏi.
Nguyên Tân cho tay vào túi quần, ra vẻ thờ ơ :
- Thì cũng xong rồi còn gì . Mà em đến đây vì ai đó ?
Nguyên Tân thắc mắc . Nhã Ân đưa tay chỉ :
- Anh trông thấy Kỳ Cương không ?
- Tất nhiêu . Anh là nhân vật chính của buổi lễ mà.
- Đó là người yêu của em lúc trước.
Nguyên Tân ngó ra :
- Người yêu của em ?
Nhã Ân cúi đầu nói nhỏ :
- Đúng vậy . Em đã vì tương lai của lai của nh ấy mà nhận lời làm việc cho Ái Vân . Biết được, anh ấy giận em và hạn luôn anh . Rồi anh ấy trà trộn vào công ty để tìm cách trả thù . Chuyện ở khách sạn là do anh ấy gài . Không liên quan gì đến chị Ái Vân . Lúc trước, em không dám nói vì lo cho thân phạn của Kỳ Cương . Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng em không dám giấu giếm anh nữa.
Nguyên Tân thở hắt ra :
- Thì ra thế . Ngay cả lúc anh thật lòng với em nhất, vẫn không tìm được sự thành thật nơi em.
Nhã Ân lúng túng :
- Em xin lỗi . Nhưng em không thể để anh ấy bị hại.
- Vậy anh thì được ?
Nguyên Tân hỏi gay gắt . Nhã Ân biết mình lỡ lòi.
- Em cũng không biết nói sao nữa . Chuyện xảy ra em hối hận lắm.
- Hối hận thì làm được gì ? Em vì Kỳ Cương mà làm cho anh thân bại danh liệt, vợ chồng ly tán . Em yêu hắn thế cơ à ? Vậy thì sao không đi theo hắn luôn cho được việc ?
- Em làm sao có thể đi theo một con người thâm hiểm như vậy . Em chỉ nghĩ sẽ gặp anh đó nói chuyện thôi . Đâu dè đầu óc anh ấy độc ác làm cho mọi chuyện rối tung, nát bét . Bản thân em cũng không tốt đẹp gì hơn anh đâu . Em cũng chỉ là nạn nhân thôi.
- Nếu vậy, sao em không im luôn đi ? Nói ra làm gì cho thêm đổ vỡ ?
Nguyên Tân quầy quả bỏ đi . Nhã Ân lúp xúp chạy theo.
- Là vì em muốn quay trở lại với Ái Vân . Chị ấy cần anh lắm đó.
- Cần anh ? - Nguyên Tân quay người lại - Em lại đàng kia mà nhìn . Cô ấy đã có chỗ nương tựa rồi.
- Là tại anh tự rút lui đó thôi . Sao anh lại kém tự tin như vậy ?
- Thôi đi - Nguyên Tân gắt lên - Anh đã ký vào đơn ly hôn rồi . Anh đâu phải là con nít.
- Đây là một chuyện không thể đem tự ái ra giải quyết . Anh hãy suy nghĩ lại đi.
- Em lo cho bản thân em kìa . Xem ra, em đối với Kỳ Cương tình sâu nghĩa nặng như vậy thì trốn tránh làm gì chứ.
- Em trốn tránh hồi nào ?
- Cái con bé này ! Thạt là...
Kỳ Cương tỉnh dậy giữa bốn bức tường trắng toát . Hình ảnh đập vào mắt anh là khuôn mặt u buồn của Nhã Ân.
- Mẹ tôi ! Mẹ tôi sao rồi ?
Anh bật dậy và lao ra cửa . Nhã Ân níu anh lại :
- Mẹ anh vẫn còn đang hôn mê . Rất may người tài xế thắng kịp . Mẹ anh chấn thương não vì té đập đầu xuống đất.
Kỳ Cương ôm mặt:
- Mẹ không giận tôi lại còn cứu tôi . Tôi đâu đáng sống chứ.
- Cho dù anh thế nào, mẹ vẫn không muốn mất anh - Nhã Ân vỗ vai, an ủi.
- Nhưng anh đâu thể nào nhìn ai . Anh đã làm cho mọi người phải oán ghét anh.
- Không có đâu - Nhã Ân ráng cười - Mọi người đang chờ anh đó.
- Không . Anh không dám gặp họ đâu . Cha anh đã ૮ɦếƭ . Em có biết vì ai không ? Vì anh đó.
Nhã Ân nắm tay anh
- Nhưng chẳng lẽ anh không muốn nhìn mặt người một lần sao ?
- Không. - Kỳ Cương lắc đầu - Chỉ trừ khi nào anh ૮ɦếƭ.
Nhã Ân chống nạnh :
ng đang chờ anh với một chút tàn hơi . Lẽ nào anh để cho ông nhắm mắt tuyệt vọng như vậy sao ?
- Em nói sao ? - Kỳ Cương run rẩy - Cha anh vẫn còn sống à ?
- Phải . Nhưng không còn lâu nữa đâu.
Kỳ Cương lôi Nhã Ân :
- Dắt anh đến đi . Mau lên !
Kỳ Cương gần như nhảy hai ba bậc thang một lúc . Và anh xô cửa, ào vào phòng như một cơn lốc.
- Cha !
Anh úp mặt xuống иgự¢ ông, nước mắt tuôn như suối.
Ái Vân và bà Ngọc Chi nhìn nhau, lòng mềm ra theo tiếng nức nở của anh . Và trong lòng họ không còn thấy giận anh nữa.
Ái Vân thấy ông Khiết Minh mấp máy, cô vội nâng đầu Kỳ Cương lên.
- Kỳ Cương ! Ba tỉnh rồi kìa . Dường như ba mới nói gì đó.
Kỳ Cương đứng thẳng dậy, anh căng ng... nhìn chăm chú vào miệng ông.
- Kỳ Cương !
Ông thều thào.
- Con đây ba . Con có tội với ba . Ba tha thức cho con nhé.
Anh nói thật nhanh, như thế không còn cơ hội để nói.
- Ba... yêu... con.
Ông khép mắt thật nhanh . Kỳ Cương như thông tin . Anh trừng trừng nhìn khuôn mặt người ta thân yêu va cắn vào môi mình đến bật máu.
Xung quanh anh, tiếng nức nở của bà Ngọc Chi và Ái Vân nghe đến xé ruột.
Anh không thể như họ . Bởi vì nỗi đau của anh còn to lớn, khung khi*p gất mấy lần họ . Anh không thể . Chắc chắn suốt cuộc đời anh sẽ phải nhớ mãi giây phút này . Cái giây phút đón nhận... yêu đầu tiên của của người cha, cũng là giây phút anh mất cha mãi mãi.
Liệu bao nhiêu nước mắt có thể gội rửa được lỗi lầm của anh không ? Chắc là không có nói.
Anh sụp xuống, đập đầ xuống đất . Cha ơi ! Dù cha đã tha thứ cho con . Nhưng con thì không thể tha thứ cho mình được . Con xin hứa với cha là sau này dù như thế nào, con cũng không phải lòng yêu thương của cha . Con sẽ là một họa sĩ nổi tiếng như cha mong mỏi . Con hứa .