Ân Tình Mong Manh - Chương 10

Tác giả: Dạ Miên

Nhã Ân thật sự hoảng loạn. Kỳ Cương rõ ràng đã hại cộ Đêm qua, cô chỉ là hồ nghi suy đoán. Nhưng cả ngày hôm nay, thái độ của Kỳ Cương là một câu trả lời xác thực nhất. Anh hoàn toàn tránh mặt cộ Anh đã bỏ mặc cô sau những giây phút kinh khủng đó. Chả lẽ giữa cô và anh không còn gì tốt đẹp nữa sao? Kỳ Cương! Anh đúng là một người đàn ông hẹp hòi, độc địa.
Nhã Ân ngửa cổ nốc cạn ly rượu. Cổ họng cô cay đắng nóng xé. Có phải đấy cũng là mùi vị của cuộc đời? Một cuộc đời đầy những gam màu tối như những bức tranh Kỳ Cương đã vẽ.
Gió từ mặt sông thổi lên và Ⱡồ₦g lộng làm Nhã Ân thấy ớn lạnh. Cô khẽ so vai, co hai tay trước иgự¢.
Nhã Ân cầm cái chai rỗng không lên săm soi. Chán thật, mới đó mà đã hết một chai rồi.
Nhã Ân vỗ bàn, lè nhè:
- Bồi! Đem cho tôi vài chai nữa. Tôi phải uống cho đến khi nào không còn nhớ những chuyện đáng ghét đó nữa.
Nhã Ân úp khuôn mặt ướt đẫm nước mắt xuống bàn. Không có đau khổ nào bằng đau khổ của người bị phản bội. Tuy rằng Kỳ Cương không phản bội cô vì một người đàn bà, nhưng Kỳ Cương đã phản bội lại lòng tin của cô, đã bán rẻ cộ Thật là đau đớn quá.
Nguyên Tân không bỏ sót một cử chỉ nàocủa Nhã Ân. Thật tình anh cũng không hiểu tại sao anh lại có thể gặp cô một cách hi hữu như thế này.
Những lần gặp gỡ vội vàng qua loa chưa làm anh hiểu rõ về thân thế của cộ Cho nên lúc cố ý định tìm lại cô, anh thật sực không biết cô ở đâu mà kiếm. Số máy điện thoại, ngôi nhà thường gặp hoàn toàn không còn liên lạc được.
Đến lúc này, anh mới ngờ ngợ nhận ra Nhã Ân không phải tình cờ làm quen với anh. Rõ là cô cố tình sắp đặt.
Nhưng vì mục đích gì? Cô chưa hề làm tiền anh, cũng chẳng yêu sách gì ngoài việc muốn lấy anh. Chẳng lẽ ngay cả điều ấy cũng không thật.
Nếu cô cố tình hại anh vì lẽ nào đó, sao cô lại đau khổ dường kia?
Nguyên Tân thật sự thấy bối rối. Anh ráng nén mình chờ đợi. Hy vọng rồi anh sẽ có lời giải đáp.
Nhã Ân tỉnh giấc và hoảng sợ nhận ra mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Mùi khói thuốc lá nồng nặc khiến cô phải vội đưa mắt kiếm tìm và thất sắc nhận ra người đó là Nguyên Tân.
- Cô thấy thế nào?
Nguyên Tân từ từ đi đến bên giường. Nhã Ân hốt hoảng nhắm mắt:
- Em nhức đầu quá.
- Hình như em không muốn gặp anh?
Nguyên Tân ngồi xuống và đưa tay xoay mặt cô lại.
Nhã Ân chống đỡ yếu ớt:
- Không phải. Em chỉ muốn ૮ɦếƭ vì xấu hổ.
- Xấu hổ? Tại sao?
- Còn hỏi nữa. Dư luận đang đồn đãi khắp nơi. Còn mặt mũi nào...
Nguyên Tân nheo mắt:
- Tại sao chuyện đó lại xảy rả Em gài anh phải không?
Nhã Ân giật bắn người:
- Không có. Tại sao em lại phải làm như thế?
- Cha mẹ em phản ứng ra sao về chuyện này?
Nhã Ân vờ khổ sở:
- Em đã dám về nhà đâu.
Nguyên Tân nắm tay cô kéo dậy.
- Vậy, anh đưa em về.
Nhã Ân co rúm người lại.
- Không. Em sợ lắm.
Nguyên Tân nhìn Nhã Ân thật lâu, ánh mắt anh như dò xét, tìm hiểu.
- Gia đình em thế nào nhỉ? Theo như anh thấy thì em có vẻ rất giàu. Vậy cha mẹ em hẳng cũng là một người có tên tuổi?
Nhã Ân xám mặt:
- Anh nghi ngờ gì em thế? Anh không thấy là trong chuyện này, em cũng mất thể diện chẳng khác gì anh sao?
Nguyên Tân đứng dậy. Anh đi vòng vòng trong phòng.
- Xin lỗi em. Nhưng anh không tin sự việc đêm ấy chỉ là vô tình. Anh linh cả có người muốn hại anh, mượn tay em hại anh.
- Thật quá lắm. - Nhã Ân đứng phắt dậy. - Anh nghĩ tôi là hạng người thấp kém vậy sao? Tôi thích anh, yêu anh, thì đến với anh, chứ nào có phải tôi vì tiền mà bán rẻ nhân cách như vậy. Trong khi tôi còn chưa trách anh chỉ xem tôi như một trò đùa thì anh lại ăn nói hàm hồ với tôi như vậy. Tôi thật tiếc cho kết cục không hay này. Từ nay trở đi, tôi không muốn thấy mặt anh nữa. Đừng tìm tôi đấy.
Nhã Ân đùng đùng lao ra ngoài. Nguyên Tân cắn môi, gục mặt trong lòng bàn taỵ Vậy không phải là Nhã Ân thì là ai?
Ái Vân cảm thấy bàng hoàng. Ng` con gái mà Nguyên Tân gặp gỡ đêm hôm đó là Nhã Ân ư ? Tại sao lại như vậy ? Hợp đồng giữa cô và Nhã Ân đã hủy bỏ rồi mà. không lẽ Nguyên Tân thật sự yêu người con gái đó ? Nếu vậy, chính cô đã tự hại mình rồi. Nhã Ân! Cô cũng giỏi lắm. Cô muốn qua mặt tôi à ? Đừng hòng.
Ái Vân nghiến chặt răng. Cái cảm giác bại trận thật là khó chịu.
Nguyên Tân và Ái Vân trở về nhà, mệt nhoài. Tâm trạng của Nguyên Tân là hối hận và bực bội. Anh vẫn chưa tìm ra ai đã thọc gậy vô cuộc sống của anh. Cái kẻ dod\' thật đáng ghét và không thể tha thứ.
Nguyên Tân ngả dài trên ghế salon. Đầu anh nhức bưng. Có cái gì đó cồm cộm dưới nệm ghế, Nguyên Tân thò tay lấy ra. anh ngạc nhiên khi thấy đó là một chiếc máy ghi âm nho nhỏ. Nguyên Tân khẽ nhấn nút.
- Ai da! Bộ anh điên rồi sao ? Sao tự dưng lại cắn người ta?
- Ừ. Anh điên rồi. Nếu em không thích thì cắn lại anh đi...
Nguyên Tân nhìn trừng trừng chiếc máy ghi âm. Thế này có nghĩa là Ái Vân đã biết chuyện anh và Nhã Ân.
Cuộn băng vẫn sè sè quaỵ Những mẩu dod^\'i thoại giữa anh và Nhã Ân tiếp tục phát ra nghe thật rõ.
Nguyên Tân hét lên.
- Ái Vân!
Ái Vân ngơ ngác chạy ra. Cô ૮ɦếƭ lặng khi thấy chiếc máy ghi âm trên tay anh.
૮ɦếƭ rồi! Sao cô lại vô ý như thế chứ ?
- Cô nói đi. Chuyện này là như thế nào ?
- Em... em xin lỗi. Nhưng sự thật lúc ấy em rất khủng hoảng. Em vừa mất đứa con... em...
Nguyên Tân nhìn Ái Vân đầy bực tức.
- Cô thật đáng sợ . Trongkhi tôi cố hết sức níu kéo thì cô lại tìm cách đẩy tôi ra. Cô làm như thế là vì ai? Có phải vì Tùng Nam không?
- Không phải. - Ái Vân kêu lên - Tùng Nam không liên quan gì trong chuyện này. Anh đừng nghĩ bậy.
- Cô bênh vực cho anh ta quá nhỉ. Nếu cô và anh ta không thông đồng với nhau thì tại sao anh ta biết tôi ở khách sạn với Nhã Ân mà đến đón ? Các người thật thâm hiểm. Các người yêu nhau đến thế cơ à ?
- Không phải. không phải. Em đã nói là không phải. Chẳng qua là em cứ ngỡ tình yêu của mìnhd dã ૮ɦếƭ. Mà anh thì ích kỷ giữ em lại, chứ không vì tình yêu. Cho đến khi anh lao vào vòng tay Nhã Ân theo ý em thì em mới bàng hoàng nhận ra rằng chuyện ấy thật sự làm cho em đau đớn. Em đã gặp Nhã Ân và hủy bỏ việc làm ngu xuẩn đó. Nhưng không ngờ cô ấy lại vẫn đeo bám anh như vậy.
- Tôi không tin. Những lời cô nói toàn là giả dối. Chỉ có tôi, một thằng ngu, cùng một lúc bị 2 người đàn bà xỏ mũi. Chuyện đã như vầy, cô viết đơn ly dị đi.
- Nguyên Tân! Trong chuyện này, lỗi cũng không hoàn toàn ở tôi. Nếu anh thật sự yêu tôi thì cho dù tôi có gia)`ng 10 cái bẫy, anh cũng chẳng hề nào vướng được.
Ái Vân tức giận. Dù sao cô cũng đã hết lời cho lỗi lầm của mình. Nhưng thái độ khư khư cố chấp của Nguyên Tân làm cô không chịu nỗi. Một cô gái tầm thường như vậy mà anh còn bị ngã gục.
Nguyên Tân cười khan.
- Tôi tưởng cô là người thông minh, hoá ra cô chẳng hiểu gì cả. Cho dầu Nhã Ân tầm thường hơn cộ Nhưng bên cô ấy, tôi mới thật sự là người đàn ông.
- Anh... - Ái Vân nghẹn lời.
- Cô viết đơn đi.
Nguyên Tân bỏ đi. Cánh cửa bị dod\'ng lại kêu một tiếng rầm thật lớn. Ái Vân biết thế là hết . Ng` đàn ông trong Nguyên Tân đã bị tổn thương. Có lẽ hết phương cứu chữa rồi.
Nhã Ân lại say mèm. Khi mà cuộc đời luôn thật giả khó lường thì tỉnh mà làm gì chớ. Chẳng phải cô vừa được 1 bài học đắt giá từ Kỳ Cương sao. Ng` mà cô đã sống thật hết lòng, nhưng dod^\'i xử với cô thì thật tệ.
Anh ta tưởng rằng anh ta có quyền đó à ? Nhã Ân này với anh là vì tình vì nghĩa, chứ nào phải người ngu để anh lợi dụng.
Chỉ tội cho Nguyên Tân. Mặt mũi sáng sủa sao mà cũng ngốc thế .( hihihi, câu ni đúng) Hóa ra hắn cũng như cộ Cũng bị người mình yêu qua mặt.
Nhã Ân ngửa mặt cười. Ôi ! Sao cô chẳng quên được gì cả thế này? Ngay cả lúc đa6`u óc còn mù mờ mà mọi chuyện vẫn cứ rõ mồn một.
Kỳ Cương lẽo đẽo theo những bước chân xiêu vẹo của Nhã Ân.
Anh biết Nhã Ân bây giờ hận anh ghê lắm. Có bao giờ cô ấy uống rượu đâu.
Nhưng Nhã Ân ơi! Sau này em sẽ hiểu. Cuộc đời đã quá bất công với chúng ta rồi. Anh không thể xuôi tay chịu đựng mãi được. Tất cả những gì ngày hôm nay anh làm, chỉ là do cho tương lai sau này của chúng ta mà thôui.
Kỳ Cương sấn lên đỡ lấy Nhã Ân, vì cô vừa vấp phải 1 cục đá và suýt té.
- Kỳ... Cương! - Nhã Ân trợn mắt - Anh là một thằng tồi. Anh đối xử với tôi xấu quá.
Kỳ Cương ôm lấy Nhã Ân, anh gắng cho không trào nước mắt.
- Xin lỗi. Anh không muốn thế đâu. Nhưng anh không còn cách nào khác. Đành có tội với em vậy.
Nhã Ân vùng vẫy yếu ớt.
- Nói láo. Anh buông tôi ra đi. Tôi thà ૮ɦếƭ còn hơn thấy mặt anh. Anh xấu lắm.
Nhã Ân khóc rưng rức. Kỳ Cương nhắm mă"t. Hình ảnh dod\' làm anh đau lòng quá. Nhưng cuộc sống mà, mềm yếu sẽ hỏng việc.
- Taxi!
Kỳ Cương đẩy Nhã Ân lên xe. Anh chỉ có thể gặp cô lần này nữa thôi. Sau đó... có lẽ chờ đến lúc thành công mỹ mãn đã.
Nhã Ân thức dậy và nhận ra đêm qua m`inh đã ngủ trong 1 căn phòng xa lạ.
Co6 cuống cuồng lao xuống giường và ᴆụng phải Kỳ Cương ở cửa ra vào.
- Kỳ Cương! - Cô tức giận hét lên - Anh xem tôi là cái gì chứ ?
Kỳ Cương nhíu mày.
- Làm gì mà ầm ĩ vậy?
Nhã Ân vung tay, Kỳ Cương hứng trọn cái tát tai nãy lửa. Anh xoa má.
- Cô dữ quá đấy.
- Im ngay! - Nhã Ân gào lên - Tránh cho tôi ra. Nếu 0, tôi sẽ Gi*t anh đó.
- Hay lắm. - Kỳ Cương vỗ tay - Nếu cô cứ tiếp tục say như thế thì không cih? là tôi ra sẽ còn những người khác lợi dụng cô nữa. Lúc ấy, không biết cô còn lớn miệng như thế này được nữa không?
- Mặc kệ tôi.- Nhã Ân quắc mắt - Cuộc đời tôi kể như bỏ đi từ cái đêm bị anh bán rẽ rồi.
đdừng đổ lỗi cho tôi. Tôi cũng chỉ làm tiếp những gì cô muốn. Và tôi cũng chẳng để cô thiệt thòi. Đây, tiền đây. Cô hãy đi xa nơi này và làm lại cuộc đời. Ở đây, cô đã có quá nhiều tai tiếng rồi.
Nhã Ân hất mạnh xấp tiền trên tay Kỳ Cương, cô bỏ chạy như điên loạn.
Kỳ Cương nói với theo:
- Nguyên Tân đang tìm cộ Hắn nói không để yên.
Nhã Ân đã chạy mất. Mặc kệ Nguyên Tân. Nếu gặp, thì hắn làm được gì cộ Chẳng qua là do vợ hắn sai khiến thôi. người hắn cần hỏi tội là cô vợ xinh đẹp đó ấy chứ.
Còn cô, Kỳ Cương vừa lên mặt bảo cô phải làm lại cuộc đời. Để xem, co6 chẳng để hắn toại nguyện đâu. Hắn sẽ phải suốt đời hối hận vì đã đối xử tồi tệ với Nhã Ân này đấy.
Đã 1 tuần, Nguyên Tân không về nhà. Và thật sự anh thấy lòng không có gì hối hận. Ái Vân đã làm 1 chuyện mà anh khó có thể tha thứ.
Nhưng Thôi, những ngày xa cô, anh cũng tìm lại được sự thanh thản trong tâm hồn rồi. Cuộc sống êm đềm nơi thôn quê quả là 1 liều thuốc kỳ diệu. Sáng sớm, anh thong htả dạo bước qua những cánh đồng, hít đầy phổi không khí trong lành mát mẻ. Trưa, anh mắc võng dưới những tàn cây, lắng nghe tiếng gió nhè nhẹ trỗi những bản tình ca cùng lá. Chiều, là tiếng sáo diều, tiếng gọi nhau í ới và những làn khói ngoằn ngoèo tỏa nhẹ trên những mái nhà.
Nguyên Tân thấy sống như thế này thật dễ chịu.
Thêm 1 tuần trôi qua, những cảm giác êm đềm bay đâu mất. Anh thấy nôn nao nhớ tiếng xe cộ Ồn ào, tiếng cụng ly vui vẻ và cả cái cảm giác căng thẳng vì công việc.
Nguyên Tân quyết định trở về. Trước mắt, có lẽ anh còn phải chạm mặt với gia đình Ái Vân 1 thời gian nữa.
Tối hôm ấy, Nguyên Tân đến vũ trường 1 mình. Giữa không khí ồn ào náo nhiệt đó, anh thấy mình thật cô đơn lạc lõng và chợt thèm có 1 người để bầu bạn. Anh vẫy tay gọi 1 anh bồi.
- Tìm hộ tôi 1 cô bạn nhảy. Nhưng đừng sành sỏi quá nhé.
Anh bồi nháy mắt.
- Có 1 em vừa mới vào làm ngày hôm naỵ Ưu tiên cho anh đó.
Nguyên Tân gật đầu. Anh giơ cao ly rượu. Chất rượu trong sóng sánh đổi màu liên tục theo ánh đèn màu chớp tắt của vũ trường. Nguyên Tân nhấp một ngụm, men rượu mạnh làm cơ thể anh nóng bừng.
- Xin chào. Tôi ngồi đây với anh được chứ?
Nguyên Tân xoay người theo chiếc ghế. Cả anh và cô gái thiếu điều nhảy nhỏm.
- Lại là cô à ?
Nhã Ân lấy lại vẻ điềm tĩnh thật nhanh. Cô nheo mắt:
- Anh chẳng đã nói chúng ta có duyên là gì. Tôi thấy thật thú vị khi gặp lại anh như thế này.
Nguyên Tân làm mặt dữ dằn.
- Cô không sợ tôi sẽ trả đũa sao?
- Trả đũa tôi ? Vì chuyện gì ? Vì chuyện vợ anh thuê tôi quyến rũ anh à ? - Nhã Ân ngửa cổ cười giòn - Thôi đi. Anh đâu có giống những hạng người như vậy.
Nguyên Tân nhìn Nhã Ân chằm chằm.
- Cô hôm nay lạ lắm. có chuyện gì phải không?
Nhã Ân câng mặt.
- Thì cũng như anh thôi. Bị người ta bỏ nên hận đời vậy mà.
Nguyên Tân gật gù.
- Rồi mới đi làm nghề này? Bộ hết chuyện để làm rồi sao?
- Vậy chứ ai dám mướn 1 kẻ tai tiếng như tôi. Anh nhé?
Nguyên Tân thở dài:
- Tôi rỗng túi rồi. Cũng đang tìm việc làm đây.
Nhã Ân chìa tay.
- Nếu vậy, về với tôi đi. Tôi hận người ta mà đi làm thôi, chớ tôi nhiều tiền lắm. Tiền của vợ anh cho đó.
Nguyên Tân cười nhạt.
- Tôi không thích dính líu tới cô ta đâu. Cám ơn.
Nhã Ân thích thú.
- Xem ra anh cũng hận người đàn bá đó dữ. Nhưng mà nè, nó đã được rửa bằng những giọt nước mắt tủi nhục của tôi rồi. Vì vậy, nó là của tôi.
Nguyên Tân nghiêm nhgị.
- Nếu có khả năng, hãy kiếm 1 việc làm đàng hoàng mà sống. Đừng tự hủy hoại cuộc đời mình. Rồi sẽ hối hận đó.
- Nhưng đó là điều tôi muốn. Tôi thích thấy người ta hối hận vì đã xô đẩy tôi đến con đường này.
đdừng điên rồ như vậy. Nhã Ân. Cuộc đời mình, mình phải có trách nhiệm. không thể đổ lỗi cho ai được. Và cũng đừng mong ai thu8ơng xót mình. Nếu em bằng lòng, anh sẽ giúp em.
Nhã Ân hơi xúc dod^.ng. Dầu sao thì Nguyên Tân cũng có vẻ rất thật lòng.
- Anh thật coi em là bạn chứ?
- Sao lại không - Nguyên Tân nắm tay cô.
Nhã Ân rươm rướm nước mắt.
- Vậy mà em ngỡ anh sẽ giận em.
Nguyên Tân xoay xoay ly rượu. Giọng anh trầm hẳn.
- Lúc đầu thì có. Vì cái cảm giác bị gạt gẫm lừa dối rất là khó chịu. Nhưng bây igờ thì hết rồi. Dầu sao em đâu phải là Ái Vân.
Nhã Ân rụt rè.
- Anh giận chị ấy thiệt sao ? Em thấy anh cũng có lỗi mà. Nếu như anh thật lòng yêu chị ấy, anh đâu ra ngoài lăng nhăng như vầy?
Nguyên Tân lắc đầu.
- Em không hiểu đâu. Nếu anh không yêu vợ, anh cưới cô ấy làm gì ? Chỉ tại vì khi lấy nhau rồi, anh mơ hồ cảm thấy anh không phải là hình ảnh trọn vẹn trong lòng Ái Vân. Cho nên anh cũng như 1 đứa bé luôn gây sự này nọ để tạo sự chú ý và cũng để đo lường mức độ tình cảm. Nhưng... anh thật sự bị sốc khi biết Ái Vân bày ra mưu kế đó.
Nhã Ân chớp mắt.
- Chị ấy hủy bỏ hợp đồng với em rồi còn gì ?
Nguyên Tân nhìn Nhã Ân đến tóe lửa.
- Vậy chuyện gặp gỡ vừa rồi là do ai? Rùm beng lên là ai làm ? Em à ?
Nhã Ân giật mình. Dầu sao cô cũng không thể tiết lộ về Kỳ Cương. Cô cúi đầu.
Nguyên Tân giận dữ:
đdừng bênh vực cô ấy nừa. Em lo cho thân em đi thì hơn.
- Xin lỗi - Nhã Ân nói nhỏ.
Nguyên Tân kéo tay cô.
- Mình về đi. Nghe anh, đừng làm việc này. Anh sẽ giúp em tìm 1 việc làm thích hợp.
Không hiểu sao Nhã Ân lại líu ríu theo anh. Có 1 người che chở có lẽ vẫn hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc