Nguyên Tân thả người xuống ghế . Cơn giận bốc lên đầu anh ngùn ngụt . Anh thề cho dù sau này trong lòng anh không có Ái Vân, thì Tùng Nam cũng đừng mơ có một mảy may cơ hội.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại reo vang, Nguyên Tân bực dọc nhấc ống nghe :
- Alô . Nguyên Tân nghe đây.
Có tiếng cười khúc khích trong máy:
- Trời ơi ! Sao hôm Nhã Âny anh nóng quá vậy ?
Nguyên Tân vẫn nặng nề:
- Có chuyện gì không ?
Nhã Ân giận dỗi :
- Đã biết em mà vẫn còn nặng lời như vậy sao ? Anh gặp chuyện gì vậy ?
Nguyên Tân dịu giọng :
- Xin lỗi.
- Phải vậy chứ - Nhã Ân cười vui - Tối Nhã Âny là sinh nhật em . Anh đến nhà hàng "Hoàng Đế" dùng cơm với em nhé.
Nguyên Tân đắn đo :
- Hôm nay anh không được vui . Anh xin lỗi.
Nhã Ân phụng phịu :
- Không được . Một ngày như vậy mà anh cũng từ chối em nữa sao ? Em không cần anh vui hay buồn, chỉ cần có anh là đủ.
Nguyên Tân thở dài :
- Thôi được . Hẹn gặp lại.
- Tạm biệt.
Nguyên Tân ngồi lặng lẽ giữa khung cảnh sang trọng và ấm cúng của nhà hàng "Hoàng Đế" . Nhã Ân vẫn chưa tới . Cô gái này thoạt đầu đối với anh như một trò đùa để giải tỏa những uẩn ức căng thẳng giữa anh và Ái Vân . Nhưng bây giờ, xem ra ngày càng rắc rối và phiền lụy . Có lẽ anh nên chấm dứt khi vẫn còn chưa muộn . Đùa với ái tình là một trò đùa nguy hiểm, không thể xem thường được.
Trong lúc Nguyên Tân đang cố sáng suốt nhìn nhận vấn đề thì Nhã Ân bất ngờ xuất hiện.
Cô rực rỡ và hấp dẫn trong chiếc đầm đen dài hở lưng là sợi dây chuyền sáng lấp lánh vòng quanh chiếc cổ cao thon trắng.
Nguyên Tân ngẩn người mất mấy giây, cho đến khi Nhã Ân tự động kéo ghế, anh mới sực tỉnh.
- Xin lỗi . Chỉ vì em...
Nhã Ân đưa tay chặn môi anh.
- Em biết rôi . Em làm thất cả cũng chỉ vì anh đó.
Nguyên Tân cầm tay Nhã Ân, hôn nhẹ :
- Em đẹp quá . Chắc anh phải dẹp bỏ ý định...
Nhã Ân tròn mắt:
- Anh có ý định chia tay em đấy ư ?
Nguyên Tân khẽ gật :
- Anh sợ... vì anh có vợ rôi . Anh không mang lại hạnh phúc cho em đâu.
Nhã Ân rưng rưng nước mắt :
- Sao anh có thể nói những lời như vậy vào ngày sinh nhật của em ? Anh có biết là em vừa nói cho cha mẹ biết về chuyện chúng mình không ?
- Cái gì ? - Nguyên Tân thiếu điều nhảy nhỏm - Em biết là anh có vợ rồi mà.
- Có vợ thì sao ? Khi anh đã ra ngoài vui vầy với một người phụ nữ khác thì có nghĩa là cuộc hôn nhân đó không còn có nghĩa gì nữa rồi.
- Nhưng chúng ta quen biết nhau đâu đã lâu . Vả lại, anh... Xin lỗi . Anh chỉ gặp em cho vui thôi.
Nhã Ân mếu máo :
- Anh thật là tàn nhẫn . Sao anh lại đối xử với em như vậy được ?
Nguyên Tân ngượng nghịu nhìn quanh :
- Thôi mà . Đừng để người ta chú ý chứ.
Nhã Ân vùng vằng :
- Em mặc kệ . Người đàn bà đó có gì hơn em mà anh không dám lựa chọn em chứ ?
Nguyên Tân lắc đầu :
- Không phải là không dám . Mà là không có cơ hội nữa . Vợ chồng là một mối quan hệ không dễ dứt bỏ . Em phải hiểu điều đó.
- Vậy sao anh còn quen với em và đối xử với em như một người tình thực thụ ?
- Anh xin lỗi . Lẽ nào em không hiểu ?
Nhã Ân lắc đâu :
- Thôi, anh đừng nói nữa . Có phải anh vì sản nghiệp của cô ta mà...
Nguyên Tân nạt ngang :
- Em không được xúc phạm anh như vậy.
Nhã Ân vẫn bướng bỉnh :
- Gia đình em cũng không thua kém gì gia đình cô ta đâu . Anh ly dị với cổ đi.
- Nhã Ân ! - Nguyên Tân trừng mắt.
Đúng lúc ấy, Nguyên Tân trông thấy Ái Vân và Tùng Nam . Cả hai đều tươi cười vui vẻ . Họ đi theo người bồi vào một phòng ăn riêng biệt.
Trái tim Nguyên Tân như vỡ ra . Anh trừng mắt nhìn mãi vào cánh cửa đóng kín.
Nhã Ân vờ ngơ ngác :
- Ai vậy ?
Rồi cô nhìn mặt anh :
- Không lẽ là vợ của nh hả, Nguyên Tân ?
Nguyên Tân nghiến răng :
- Im đi !
Nhã Ân chọc giận :
- Anh ghen hả ? Anh có thể đi với một người đàn bà khác thì cô ta cũng vậy chứ sao ?
Nguyên Tân bật dậy . Anh rất muốn xông vào căn phòng đó, vạch trần bộ mặt giả dối của họ . Nhưng anh nhìn lại Nhã Ân . Mình cũng như họ nên anh không thể làm thế . Nguyên Tân lắc đầu rồi ngồi xuống . Vả lại, anh đã thề là không để Ái Vân cho Tùng Nam cơ mà . Vậy biết mà làm gì ? Biết đâu chẳng là mưu kế của họ.
Nhã Ân không bỏ lỡ cơ hội :
- Vợ anh cũng đâu có yêu anh . Anh...
Nguyên Tân chụp tay cô :
- Em nói một tiếng nữa thì đừng trách anh đó.
Nguyên Tân hầm hầm đứng lên . Nhã Ân bối rối . Không biết Ái Vân vô tình hay cố ý vậy ?
Nhã Ân xanh mặt khi phải đối diện với gương mặt giận dữ của Kỳ Cương.
- Em nói dối.
Kỳ Cương rít lên . Nhã Ân ấp úng :
- Em đã nói gì đâu ?
- Nhưng những gì em nói đều là dối trá.
- Không có - Nhã Ân sợ sệt - Em không giấu anh điều gì cả.
Kỳ Cương đá tung một cái giá vẽ.
- Vậy người đàn ông gọi điện khi nãy là ai ? Là ai ?
Nhã Ân thoáng giật mình . Vậy là Kỳ Cương có nghe điện thoại . Cô trấn tĩnh thật nhanh.
- Đó là tài xế lái xe của bà chủ . Bà ấy vừa gọi em đến có việc gấp.
Kỳ Cương lắc đầu :
- Anh không tin . Nếu vậy, anh sẽ đi với em đến đó.
Nhã Ân hốt hoảng :
- Không được . Bà chủ không muốn ai biết cả . Anh phải tin em chứ . Vả lại, công việc sắp kết thúc rồi . Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, em sẽ kiếm được đủ tiền cho anh đi du học . Anh ráng thông cảm cho em nhé.
Kỳ Cương hét lên :
- Cô coi tôi là gì hả Nhã Ân ? Một thằng đàn ông dựa dẫm vào đàn bà sao ?
- Không phải - Nhã Ân tuyệt vọng - Em biết là anh không như thế . Nhưng em là người yêu của anh . Em cũng muốn lo cho anh . Đó là hạnh phúc, là tình yêu . Anh coi nè...
Nhã Ân chạy lên gác, cô cầm xuống một xấp tiền dày cộm.
- Tiền nhiều lắm phải không ? Để lo cho anh đó . Khi công việc kết thúc, em sẽ được thưởng thêm nữa.
Kỳ Cương điên cuồng chộp lấy xấp tiền . Anh hất tung nó lên cao . Những tờ giấy bạc rơi lả tả như mưa xuống nền nhà.
- Phải . Tôi cần tiền, nhưng là đồng tiền trong sạch kìa.
Nhã Ân òa khóc :
- Tiền của em sao không trong sạch ? Em cũng vất vả lắm mới có tiền mà.
Kỳ Cương đập phá lung tung :
- Tôi không cần . Tôi không cần, Nhã Ân à.
Anh chợt đổi vẻ nghiêm ngị :
- Nếu em tìm được một người giàu có hơn anh, mang lại cho em nhiều hạnh phúc hơn anh thì... em cứ lấy họ đi . Anh không cản trở đâu . Chỉ cần em nói thật đừng dối trá anh là được . Anh sẵn sàng đứng ra làm chủ hôn cho em.
- Không . - Nhã Ân nức nớ - Anh đừng nói như vậy . Anh là tất cả đối với em . Trọn đời này, em không thể yêu ai khác, ngoài anh được.
Kỳ Cương bịt tai :
- Thôi, em đi đi . Em cần đi đâu thì đi đi.
Nhã Ân ngồi xuống :
- Em không đi nữa . Em...
Chuông điện thoại lại reo . Mắt Kỳ Cương long lên :
- Anh nói là em đi đi . Bằng không, anh sẽ phá nát nhà này ra đó.
Nhã Ân hoảng sợ . Cô biết Kỳ Cương nói là làm . Cô ù té chạy ra đường, nước mắt vẫn tuôn dài trên má.
Tôi xin lỗi . Nhưng tôi không thể làm được nữa - Nhã Ân vừa khóc vừa nói.
Ái Vân nhíu mày :
- Sao vậy ?
- Bạn trai của tôi đã bắt đầu nghi ngờ tôi rồi . Nếu tôi còn tiếp tục, tôi và anh ta sẽ chia tay nhau mất.
- Nhưng không thể được.
- Tại sao không được ? - Nhã Ân bực tức - Chị bỏ tiền ra thuê tôi . Giờ tôi không làm, tôi sẽ trả tiền lại cho chị . Trả hết tất cả thì sao lại không được ?
Ái Vân liếc cô :
- Cô nói sao dễ nghe . Tôi thuê cô có làm gioa kèo hợp đồng hẳn hoi . Giờ cô nói bỏ là bỏ sao ? Cô phải bồi thường cho tôi theo như hộp đồng đã ghi.
- Bồi thường ? Chị thừa biết tôi vì không có tiền mới làm chuyến bán rẻ danh dự như vậy . Giờ chị đòi bồi thường, tôi lấy đâu ra tiền chứ ? Chị thật là ép người quá đáng.
Ái Vân bình tĩnh :
- Sao lại nói vậy ? Cô đã suy nghĩ rồi mới đến với tôi . Tự dưng rồi đổi ý lung tung, còn trách tôi này nọ là sao chứ ?
- Nhưng xin chị hiểu cho tôi . Tôi thật lòng rất muốn, chỉ vì hoàn cảnh đã không như tôi dự đoán...
- Thôi, thế này nhé - Ái Vân cắt ngang - Bạn cô chỉ mới nghi ngờ thôi . Cô không nên nóng vội rồi công sức bấy lâu lại đổ sống đổ biển mất . Cô ráng một thời gian nữa đi . Tiền, cô sẽ có đủ . Giả sử trường hợp xấu nhất xảy đến, chẳng lẽ bạn cô không thể tha thứ cho cô sao, một khi cô đã vì anh ấy ?
Nhã Ân im lặng . Thật lòng cô cũng tiếc số tiền đó . Nó quá nhiều và cô cũng đã gần đến đích.
Cô sụt sịt hít mũi :
- Thôi được . Tôi cũng liều nghe chị một lần nữa vậy.
Nhã Ân trở về nhà với tâm trạng lo sợ . Trước cơn giận dữ của Kỳ Cương đêm qua, cô đành phải tránh mặt . Giờ quay trở lại, không biết sẽ ra sao nữa ?
Nhã Ân hồi hộp mở cổng . Cô rón rén bước qua quãng sân dài rồi sau cùng cũng đối mắt với điều khó khắn nhất.
Nhã Ân nuốt nước miếng . Cô đưa tay đẩy cửa và hụt hẫng khi thấy Kỳ Cương vắng mặt . Anh ấy đi đâu vậy ? Lẽ nào anh ấy bỏ mình đi thật rồi.
Nhã Ân hoảng hốt chạy sầm sập lên gác . Vẫn là một sự im lặng đáng sợ . Nhã Ân gieo người xuống giường . Cô đau đớn nghĩ, mọi việc xảy ra là do cô tự chuốc lấy . Ánh mắt cô dừng lại ở lọ hoa hồng . Chỉ một cành hoa hồng nhung đỏ thắm.
Nhã Ân run rẩy nâng lọ hoa, một mảnh giấy nhỏ lộ ra :
"Nhã Ân ! Anh thật lòng xin lỗi . Có lẽ mặc cảm trong anh quá lớn, khiến anh mất lòng tin với em như vậy . Anh hy vọng em đón nhận cành hoa này như một minh chứng cho tình yêu của nh "
Nghĩa là anh ấy không giận mình và vẫn yêu mình.
Nhã Ân sung sướng . Tấm lòng của cô đối với anh đã không uổng phí.
Nhưng cô cũng không thể nào kéo dài chuyện này lâu được . Phải kết thúc nó càng sớm càng tốt.
Nhã Ân vắt óc suy nghĩ . Phải rồi . Chỉ còn cách này là Nguyên Tân khó thoát.
Cô vội vã bấm máy :
- Alô . Nguyên Tân ! Nhã Ân nè.
- Sao ? Lúc người ta gọi thì không đến . Giờ lại keu réo gì đó cô nhỏ ?
- Phải anh không vậy Nguyên Tân ? Khuya lắc khuya lơ, làm sao em ra khỏi nhà được.
- Nhưng bây giờ anh hết hứng rồi . Xin lỗi em vậy.
- Không biết đâu . Em chờ anh ở nhà, và nhớ đến ngay đó nhé.
- Nhã Ân ! Anh không...
Tiếng "hứa" chưa kịp thoát ra khỏi vành môi Nguyên Tân, Nhã Ân đã cúp máy.
Nguyên Tân khẽ nhún vai . Thật ra, anh đã muốn cắt đứt mối quanhệ với Nhã Ân . Chỉ tại đêm qua Ái Vân làm anh quá tức giận . Bây giờ, thời gian đã làm lòng anh tạm lắng dịu . Anh thấy mình nên kiên nhẫn một chút nữa . Mặc dù đứa con là sợi dây ràng buộc vững chắc, nhưng Ái Vân chưa ổn định được tâm trạng thì thôi vậy . Chỉ cần đừng tạo điều kiện cho Tùng Nam đến gần là được rồi .
Nguyên Tân gọi điện cho một cửa hàng hoa . Anh muốn làm cho Ái Vân ngạc nhiên trong bữa cơm trưa Nhã Ân.
Trong khi đó, Nhã Ân lăng xăng dọn dẹp căn nhà mà Ái Vân thuê cho cô ở.
Nhã Ân bấm điện thoại . Tiếng hồi chuông đổ dài vọng vào tai cô . Phải đợi hơn mười tiếng, Nhã Ân mới tắt máy . Không có Nguyên Tân ở đó . Có lẽ anh đang trên đường đến đây rồi.
Nhã Ân hồi hộp trân mình chờ đợi . Cô mở sẵn cửa và vờ ngủ trên ghế xa lông.
Nhưng rồi khi nghe có tiếng giầy lạo xạo trên lối đi ngoài sân, Nhã Ân lại vùng dậy, nấp sau cánh cửa.
Người đàn ông ngần ngừ trước cánh cửa hé mở, trên tay anh là một bó hồng nhung đỏ thắm rực rỡ . Sau cùng, anh quyết định đẩy cửa và mạnh dạn bước vào . Anh muốn cô ngạc nhiên nên không cất tiếng gọi.
Nhã Ân đứng sau cánh cửa . Đầu tiên cô thấy một bó hoa, vài giây sau là bờ lưng của một người đàn ông.
Nhã Ân nhào ra, ôm chầm lấy . Cô nũng nịu úp mặt vào và một mùi quen thuộc xộc vào mũi cô . Nhã Ân vẫn không nghĩ ngợi gì.
- Nguyên Tân ! Em chờ anh lâu muốn ૮ɦếƭ . Đền em đdi.
Người đàn ông gỡ tay cô ra.
Bất ngờ, một cái tát làm cô kinh hoảng mở mắt.
Nhã Ân bụm miệng . Kỳ Cương ! Sao lại là Kỳ Cương ?
Kỳ Cương đau đớn nhìn người con gái mình yêu . Thế là hết . Cô ta rõ rành là đã phản bội anh.
Cô ta đang chờ đón một người đàn ông khác và đang rất sẵn sàng cho cuộc gặp mặt đó . Thật không còn gì để nói nữa.
Thế mà anh đã háo hức đến đây, với những lời tạ lỗi chân tình đã sắp sẵn trên vành môi.
Vậy là hết . Hết thật rồi . Nhã Ân ạ.
Kỳ Cương uất hận quay đi . Sự đau khổ quá mức đã khiến anh tê cứng, không nói được một lời nào nữa.
Nhã Ân vẫn chưa hết bàng hoàng . Cô không sao hiểu nổi . Tại sao Kỳ Cương lại biết nơi này.
Cái tát trên mặt mà anh vừa dành cho cô không đau bằng đôi mắt anh nhìn cô . Anh nhìn cô trừng trừng oán hận và cả khinh bỉ nữa.
Vậy là hết . Anh bỏ đi, không nói một lời trách móc, miệt thị, mạt sát . Anh đã không cho cô cơ hội nào nữa rồi.
Nhã Ân khụy xuống trên nền gạch . Xung quanh cô là cả một bầu không khí lạnh lùng đáng sợ.
Ái Vân thừ người, bần thần nhìn người con gái trước mặt . Chỉ trong thoáng chốc mà Ái Vân thấy khó nhận ra đấy là người con gái xinh đẹp hồn nhiên của những ngày trước.
Cô ta ngồi đó, đôi mắt sưng mọng lên vì khóc . Tóc tai cô ta rũ rượi . Và mặt mày cô ta nhợt nhạt, thiếu sinh khí.
Ái Vân lên tiếng trách móc.
- Chỉ tại cô hết đó . Sao lại để cho người yêu của cô biết chỗ này ?
Nhã Ân ngẩng đầu.
- Tôi giấu muốn ૮ɦếƭ chứ ở đó mà cho biết . Chuyện xảy ra như vầy, tôi thật không sao hiểu nổi.
Cô lại khóc nức nở . Ái Vân khẽ lắc đầu.
- Thôi thôi . Chuyện cũng đã lỡ rồi . Chờ một thời gian, mọi chuyện sẽ lắng dịu.
Nhã Ân ấm ức :
- Làm sao mà lắng dịu được ? Vậy là hết rồi . Mà cũng tại chị hết đó . Sao chị lại có thể nghĩ ra một cái kế độc địa như vậy ? Thật không có ai như chị.
Ái Vân tức giận :
- Nhưng cô tự nguyện chứ tôi đâu có ép cô.
Nhã Ân đuối lý :
- Vậy thì... vậy thì... tôi không làm nữa . Tôi sẽ trả lại tiền cho chị.
Ái Vân bực mình :
- Chuyện này tôi đã nói rồi . Cô không thể tự ý hủy bỏ hợp đồng như vậy được.
Nhã Ân ՐêՈ Րỉ :
- Nhưng tôi đã cố gắng hết sức rồi . Chị xem nè, tôi đã phải đến mức độ này mà chồng chị còn không cắn câu . Thử hỏi tôi phải làm sao đây ?
Ái Vân nhìn Nhã Ân đứng dậy rũ rũ chiếc áo không phải là cô không nhận thấy điều đó.
Nhã Ân thấy Ái Vân có vẻ suy nghĩ . Cô tiếp tục năn nỉ :
- Chị suy nghĩ lại đi . Tôi thấy ảnh thật lòng thương chị đó . Còn tôi, ảnh chỉ xem như một người qua đường mà thôi.
- Nhưng người yêu của cô cũng đã hiểu lắm rồi . Nếu Nguyên Tân gọi cho cô, cô cứ tiếp tục công việc . Phần tôi, tôi sẽ suy nghĩ lại rồi tính sau . Được không ?
Nhã Ân thở dài . Thật là dại dột khi phải vướng vào một chuyện kỳ quặc như thế này.
Người đàn bà này thật tình không cho cô một lối thoát.
Ái Vân vừa mở cửa, đã thấy Nguyên Tân chờ sẵn . Anh giấu sau lưng một bó hoa và chìa ra trước mặt cô :
- Mừng kỷ niệm một năm ngày cưới.
Ái Vân ngỡ ngàng . Nguyên Tân vừa nói . Vậy mà cô cũng không nhớ nữa.
Ái Vân đón nhận bó hoa với một tâm trạng bất ổn . Cô hơi thẫn thờ.
- Vậy à ? Em...
Nguyên Tân cười giả lả :
- Không sao . Lúc này, em cũng đã phụ ba được nhiều việc . Vào đây . Anh đã chuẩn bị một bữa cơm thật ngon, chỉ chờ em nữa thôi.
Ái Vân để mặc cho Nguyên Tân lôi đi.
Cô chợt nhớ những lời nói của Nhã Ân khi nãy . Có lẽ cô đã hơi quá đáng trong cách xử sự với chồng.
Chắc phải thay đổi cách nhìn nhận vấn đề mới được . Nguyên Tân dẫu sao cũng đã không quá tệ như cô tưởng.
Khi cả hai ngồi đối mặt với nhau bên bàn ăn, trong ánh nến lung linh huyền ảo . Ái Vân vẫn bối rối đến mức không dám nhìn thẳng vào Nguyên Tân.
Nguyên Tân khui rượu, anh đưa cho cô một ly.
- Nào, nâng cốc chúc mừng.
Ái Vân máy móc lặp lại :
- Chúc mừng.
Cô giơ cao ly và uống cạn.
- Em có thể tươi hơn một chút được không ? Đừng lúc nào cũng lạnh lùng với anh như vậy . Nguyên Tân bất ngờ nói khiến Ái Vân cúi mặt.
- Xin lỗi . Em cũng không muốn như vậy đâu.
Nguyên Tân lộ vẻ chân thành :
- Anh biết trước kia anh đã làm nhiều điều khiến em không vui . Thật ra, anh cũng không muốn . Anh cũng khổ tâm lắm.
- Anh khổ à ? - Ái Vân có hơi mai mỉa.
- Phải - Nguyên Tân bộc bạch - Ngoài mặt anh luôn làm ra vẻ đắc ý với mọi người . Dầu sao anh cũng cưới được một cô vợ giàu có, xinh đẹp . Nhưng thực chất thì sao ? Trong lòng em thì không có anh . Cha mẹ em thì coi thường anh, coi anh như một kẻ may mắn . Anh cố gắng sức bao nhiêu đi nữa thì em và cha mẹ em vẫn cho đó là bổn phận anh phải có, chứ không phải do tấm lòng anh mà có.
Ái Vân gạt đi.
- Anh đừng nói khó nghe như vậy . Chỉ tại anh...
- Phải . Anh biết anh đã làm em khổ . Nhưng sao không ai chịu hiểu giùm vì sao anh lại làm như vậy ? Bây giờ, em nói thật lòng đi . Em có còn một lòng một dạ với anh không ?
Ái Vân nhìn thẳng vào mắt Nguyên Tân :
- Vậy những người đàn bà bên ngoài, họ có thật lòng với anh không ?
Nguyên Tân lắc đầu.
- Anh chưa bao giờ nghĩ sâu xa về họ . Sao lại có thể so sánh họ với em được ? Em là vợ anh mà.
Ái Vân nghe lòng mình dịu đi . Cô bối rối nhìn tránh đi nơi khác.
Nguyên Tân chồm tới, nắm tay cô.
- Thôi, mình bỏ qua tất cả đi nha . Và hãy cho anh cơ hội làm lại từ đầu . Em hứa chứ ?
Ái Vân cắn môi, cô khẽ khàng nói :
- Thôi, ăn đi.
Nguyên Tân mỉm cười . Câu trả lời tuy tránh né, nhưng rất nhẹ và dịu dàng của cô cũng đủ để anh hiểu . Vậy là anh thành công rồi .