Kỳ Cương điên đầu với một lô câu hỏi rối rắm . Tại sao Nhã Ân lại có thể quen được với một bà chủ lớn như vậy ? Nhất định là phải có chuyện gì giấu anh chứ không thể như lời Nhã Ân nói . Cái điệu bộ quýnh quáng của Nhã Ân lại càng đáng nghi hơn nữa.
Không được . Có lẽ phải theo dõi Nhã Ân xem sao . Nếu không, Nhã Ân mà bị người ta lợi dụng thì tai họa không sao nói hết.
Nghe tiếng chân Nhã Ân nơi cầu thang, Kỳ Cương giả vờ loay hoay vẽ.
- Em đi chút nghe, Kỳ Cương.
- Ừ.
Kỳ Cương làm bộ thờ ơ . Chờ Nhã Ân ra khỏi cửa, anh lật đật khóa cửa, phóng theo.
Nhã Ân tung tăng nhảy chân sáo trên đường phố . Cái ba lô nhỏ cô đeo sau lưng làm cho cô có vẻ một nữ sinh ngây thơ đến không ngờ.
Cô vừa nhận được điện thoại của Ái Vân . Chắc là nhận được cuộn băng ghi âm đó, chị ta hài lòng lắm.
Cô đi thẳng vào ngô nhà mà Ái Vân thuê cho cô để có thể gặp gỡ Nguyên Tân . Mở cửa phòng, cô đã thấy Ái Vân ở đó . Trông cô ta có vẻ buồn.
- Cô và Nguyên Tân hôm qua đã gặp nhau phải kkhông ?
Ái Vân hỏi một câu thật thừa . Nhưng cô không thể không hỏi.
Nhã Ân tinh ý hỏi ngay :
- Hình như là chị ghen ?
Ái Vân cúi đầu :
- Thú thật, tôi cũng không hiểu vì sao tôi lại đau lòng quá đỗi, trong khi tôi rất giận anh ta.
- Đương nhiên rồi - Nhã Ân ra vẻ thông cảm - Vì chị là vợ của anh ta mà . Nhưng tôi cũng rất khổ khi phải làm những chuyện này . Nó làm cho tôi áy náy khi gặp mặt người yêu của tôi . Và không biết tôi sẽ ra sao, nếu người yêu tôi biết được.
- Nhưng cô nói cô làm vì người yêu mà ?
- Thì đúng như vậy . Nhưng cũng khổ tâm lắm.
Nhã Ân thở dài ảo não . Ái Vân không còn nghe nặng lòng ghen tuông.
- Thế này, tôi muốn thay đổi kế hoạch một chút.
Nhã Ân nhìn Ái Vân, chờ đợi . Chẳng lẽ cô ta muốn bỏ ý định.
- Tôi muốn cô làm cho hắn tự động ly hôn với tôi . Càng sớm càng tốt . Tôi sẽ thưởng cho cô thêm mười triệu nữa . Được chứ ?
Nhã Ân sửng sốt :
- Mười triệu ?
Ái Vân đanh mặt :
- Phải . Tôi muốn hắn phải ra đi tay trắng.
Nhã Ân nhìn Ái Vân mà kinh sợ.
Khi người ta không còn yêu nhau nữa thì đối xử với nhau như vậy sao ?
Kỳ Cương sốt ruột đứng nép bên ngoài cửa . Sau cùng, anh trông thấy Nhã Ân cùng một người đàn bà đi ra . Nhã Ân chào bà ta rồi đi trước . Còn người đàn bà thì bấm máy điện thoại di động . Một lát sau, có xe hơi đến đón bà ta.
Có cái gì đó sáng lấp lánh nằm trên mặt đường nơi người đàn bà vừa đi qua.
Kỳ Cương lại gần, thì ra là một chiếc chìa khóa . Có lẽ là chìa khóa của ngôi nhà mà ba ta vừa vô chăng ? Và ba ta mướn nó cho Nhã Ân ?
Tùng Nam suy nghĩ hoài, không biết có nên nói chuyện với Nguyên Tân chăng ?
Nhưng hôm qua, anh trông thấy Ái Vân ngồi khóc một mình, lòng dạ anh xốn xang khôn xiết.
Hình như Ái Vân và Nguyên Tân đã không thể hàn gắn với nhau từ lần đó . Vậy họ kéo dài mãi cuộc sống giả tạo đó làm gì chứ ?
Cứ nhớ đến những giọt nước mắt của Ái Vân, Tùng Nam lại nghe nóng nảy trong lòng.
Sau cùng, anh quyết định gõ cửa phòng Nguyên Tân.
Nguyên Tân ngạc nhiên khi thấy người muốn gặp anh là Tùng Nam.
- Ồ ! Có chuyện gì mà hôm nay ông Trần đến gặp tôi vậy ?
Tùng Nam ngập ngừng :
- Tôi đến không vì chuyện công mà là chuyện tư.
Nguyên Tân đốt một điếu thuốc.
- Giữa tôi và anh, tôi nghĩ không có chuyện gì để nói cả.
Tùng Nam thẳng thắn :
- Tôi đến vì chuyện của Ái Vân.
Nguyên Tân lập tức dập điếu thuốc . anh sấn tới, nắm lấy cổ áo Tùng Nam :
- Ái Vân là vợ tôi . Anh nên tránh xa cô ấy ra thì hơn.
Tùng Nam nhìn thẳng vào đôi mắt dữ tợn của Nguyên Tân, ôn tồn nói :
- Vũ lực không giải quyết được gì đâu . Tôi muốn chúng ta nói chuyện đàng hoàng.
Nguyên Tân buông tay . Tùng Nam tiếp tục:
- Tôi coi mình như là anh của Ái Vân . Tôi không muốn nhìn thấy Ái Vân chịu bất cứ đau khổ gì.
Nguyên Tân cười khẩy :
- Cô ta... nói với anh là cô ta đau khổ lắm à ?
Cần gì phải nói . Một con người có óc nhận xét thì chỉ cần nhìn cũng hiểu được.
Nguyên Tân im lắng . Tùng Nam ngần ngừ :
- Nguyên Tân à ! Thật ra, anh có yêu Ái Vân không ?
Nguyên Tân quắc mắt :
- Đó là chuyện của tôi.
- Nhưng những người quan tâm đến Ái Vân thì cần phải biết.
- Nói vậy là anh quan tâm đến vợ tôi à ? Quan tâm hay là yêu ?
Nguyên Tân nhìn xoáy vào mắt Tùng Nam khiến anh chớp mắt bối rối . Nguyên Tân cười nhạt :
- Mà nếu anh có yêu thì sao anh lại bỏ đi ra nước ngoài ? Đã đi rồi thì tốt nhất không nên về đây nữa . Và cũng đừng xen vào chuyện của chúng tôi.
- Tôi chỉ lo cho Ái Vân.
- Không cần - Nguyên Tân trả lời thẳng thừng
Tùng Nam năn nỉ :
- Nhưng cuộc hôn nhân của anh và Ái Vân vẫn còn cứu vãn được . Anh chỉ cần cố gắng một chút.
Nguyên Tân nhếch mép :
- Nếu tôi nói không thì sao ?
Tùng Nam ngỡ ngàng.
- Vậy thì anh ly hôn với Ái Vân đi . Đó không phải là tốt cho cả hai sao ?
Nguyên Tân bật cười thật to :
- Thì ra là vậy . Đây là mục đích chính của câu chuyện này phải không ? Nói tới nói lui cũng chỉ để nói một câu này thôi phải không ?
Tùng Nam bối rối.
- Không phải . Vì tôi thấy anh không yêu Ái Vân...
- Tùng Nam ! - Nguyên Tân gằn giọng - Anh là một người đã từng đi du học ở nước ngoài, nên tìm đâu không được vợ . Sau anh cứ phải quan tâm đến người đàn bà đã hoa tàn liễu rũ như vậy chứ ?
Tùng Nam tái mặt :
- Sao anh có thể nặng lời với vợ mình như vậy ?
- Tôi thích như vậy ? - Nguyên Tân thách thức . Anh chỉ tay vào mặt Tùng Nam :
Tôi cảnh cáo anh . Chỉ cần một ngày Ái Vân còn là vợ tôi, anh cũng phải tránh xa cô ấy ra . Nếu không, đừng trách tôi.
Tùng Nam giận điên.
- Tôi cũng cảnh cáo anh . Nếu anh để cho Ái Vân đau khổ, tôi cũng không để cho yên cho anh đâu.
Nói xong, Tùng Nam hầm hầm đi ra . Nguyên Tân tức tối nhìn theo, quai hàm anh bạnh ra.
Tùng Nam ! Mi giỏi lắm . Hôm Nhã Âny mi dám ra mặt bênh vực Ái Vân . Mi thật coi thường ta . Trong mắt mi, Nguyên Tân này là gì chứ ?