Nguyên Tân! Nguyên Tân!
gọi vang tên chồng trong nỗi ân hận, ray rứt. Lẽ ra tối nay là một tối vui của hai người. Thật là tức.
Ái Vân nhìn đồng hồ taỵ Cũng gần 10h đêm. không ngờ Tùng Nam nói chuyện là như vậy. Chắc là Nguyên Tân chờ cô đến đổ ngấu.
ái Vân vừa dáo dác tìm chồng, vừa suy nghĩ. Bở vì cô đã đi từ phòng khách xuống nhà bếp mà vẫn không thấy Nguyên Tân đâu cả.
Cô vào phòng ngủ và sau cùng lao lên sân thượng. Nguyên Tân đứng đấy, bất động trong bóng tối. Xung quanh anh là những cành hồng gãy nát.
Ái Vân rụt rè đến bên anh:
- Nguyên Tân! Xin lỗi vì để anh chờ lâu.
Nguyên Tân không nhìn Ái Vân. Anh hỏi cô, giọng thật bình thả:
đdi chơi vui không?
Ái Vân ấp úng:
đạ... không... à... có. Mẹ muốn mua một... đó...
- Vậy à ?
Ngyên Tân như không muốn nghe, giọng lạnh thật hờ hững.
Ái Vân chột dạ:
- Anh giận gì em à ?
Nguyên Tân nhìn xoáy vào mắt cô:
- Em có làm gì để anh giận không?
Ái Vân mở to mắt nhìn anh. Nguyên Tân phá lên cười:
- Nếu em không làm gì thì thôi. Đi ngủ đi.
- Anh ăn gì chưa ? Mình ăn tối nhé? - Ái Vân ân cần.
- Thôi khỏi, no rồi - Nguyên Tân đáp cộc lốc.
Ái Vân len lén nhìn anh. Vẻ mặt anh kín bưng, không biểu lộ một chút cảm xúc. Nhưng cô biết anh đang gai^.n cọ Vì cô về quá trễ, hay vì một nguyên do nào nào khác?
Ái Vân không dám nghĩ đến điều thứ 2. Cô rụt rè ôm lấy anh:
đdừng giận em. Chiều nay, em chỉ vì mẹ.
Nguyên Tân không trả lời. Cử chỉ làm hòa của Ái Vân cũng chẳng làm nguôi được sự ghen tuông. Những gì anh thấy và nghe được đã chứng tỏ Tùng Nam là hình ảnh khó phai nhạt trong Ái Vân.
Vết thương đêm tân hôn tưởng lành lại bị xé toang, đau đớn đến nhức nhối.
Anh đã cố gắng hết sức để không nhảy xổ ra đấm vào mặt Tùng Nam, khi hắn dám ôm Ái Vân.
Nhưng hành động nén nhịn ấy giờ đây lại ám ảnh càng lúc càng điên tiết. Nó như cơn lũ dữn hung hãn trước một vật chắn không thể thoát ra được. Và nó sẽ dâng trào, bứt phá, cuốn khăng tất cả. Khi kết thúc, l\'c đó sẽ rất là khủng khi*p.
Nguyên Tân biết chắc như vậy. Anh gỡ hay tay Ái Vân ra:
đdi ngủ đi.
- Khoan. Em có chuyện muốn nói với anh. Ái Vân hơi nũng nịu.
Nguyên Tân thờ ơ quay lưng.
- Anh mệt, để lúc khác.
Cuộc sống lại trở nên nặng nề và vô vị. Nguyên Tân đã là một con người khác từ sau đêm đó. Anh luôn ơ hờ, lạnh lùng, và bẳn gắt vô cớ.
Ái Vân đã cố hết sức mình để tìm hiểu và xoay chuyển tình trạng này. Nhưng Nguyên Tân không cho cô cơ hội. Giữa họ, bây giờ luôn là một khoảng cách xa vời vợi. Và điều đó làm Ái Vân nản lòng, mệt mỏi.
Cô thật sự sợ cái không khí lạnh lẽo, đơn côi đang bủa vây cô từng ngày từng giờ. Cô rất muốn vùng dậy bứt phá, nhưng không tìm được cách, một cách mang lại kết quả tốt đẹp chứ không phải là đỗ vỡ.
Đêm qua, Nguyên Tân không về. Và đó không còn là chuyện lạ nữa. Ái Vân đứng tựa cửa trong ra đường. Cho dầu vẫn vậy, cô vấn rất mong hóng.
Bởi vì cô quyết định sẽ nói chuyện trọng đại cho Nguyên Tân biết. Hy vọng mọi chuyện tồi tệ sẽ chấm dứt.
Rồi Nguyên Tân cũng trở về. Anh bước vào nhà với những bước chân xiêu vẹo, nghiêng ngả.
Ái Vân cảm thấy hụt hẫng. Mọi dự định lại vụt biến nhanh chóng. Làm gì có một người say bây giờ?
Cô buồn bã nhìn Nguyên Tân đổ phịch xuống giường. Quần áo nhăn nhúm, nồng nặc mùi nước hoa lạ.
- Ái Vân! Ái Vân đâu? Nguyên Tân kêu giọng lè nhè - Sao thấy tôi về mà không mừng vậy?
Anh cố nhướng mắt đờ đẫn nhìn cô:
- Sao còn đứng đó? Lại đây.
Ái Vân chậm chạp bước đến bên giường.
Nguyên Tân vung tay:
- Thay quần áo cho tôi. Cô có phải là vợ tôi không?
Ái Vân nhẫn nhục ngồi xuống. Cô ráng hết sức mới làm nổi chuyện ấy.
Bởi anh rất nặng và không còn tỉnh táo nữa, rồi cô lấy khăn lau mặt cho anh, lặng lẽ ngồi nhìn anh ngủ.
Hạnh phúc ở đâu nhỉ? Cô tự hỏi và ngủ thi*p đi trong chiếc ghế bành rộng.
Gần sáng, Nguyên Tân thức dậy. Vẻ tội nghiệp của Ái Vân làm anh bứt rứt, khó chịu. Anh đã định bế cô vào giường, nhưng không hiểu sao lại thôi. Anh lay cô dậy với giọng gắt gỏng:
- Dậy đi. Tại sao lại ngủ ngồi như thế này? Đừng có tự đày đoa. thân xác mình trước mặt tôi.
Ái Vân mở mắt ngơ ngác nhìn anh. Đến nói lúc hiểu ra, cô chán nản nói:
- Mới sáng sớm đã muốn cãi nhau. Thật sự anh có coi đây là tổ ấm của mình không?
Nguyên Tân nhìn Ái Vân, khinh khỉnh:
- Cái gì là tổ ấm? Nghe mắc cười quá.
Ái Vân tái mặt:
- Thì ra vậy. Bấy lâu nay tôi nghĩ anh hờn giận, bực bội tôi điều gì đó nên nhẫn nhục chịu đựng anh. Chứ nếu biết anh vì không coi nơi này ra gì thì xin lỗi...
Nguyên Tân cất lời:
- Thì sao? Ly dị à? Bỏ đi à? Làm được không?
Ái Vân nghẹn giọng:
- Anh...
Nguyên Tân hất mặt, lạnh lùng:
- Tôi nói cho cô biết, sở dĩ mọi chuyện tồi tệ như thế này là vì cộ Nhưng cô đã là vợ tôi rồi thì sống hay ૮ɦếƭ, vui hay buồn là quyền ở tôi. Đừng hòng tìm kiếm một hạnh phúc mới. Không dễ đâu.
Ái Vân uất ức:
- Tôi đã làm gì mà anh bảo vì tôi? Có người đàn bà nào lấy chồng mà không mong hạnh phúc với chồng? Sao anh nói những lời khó nghe như vậy?
Nguyên Tân như nổi điên:
- Khó nghe có bằng cô không? Từ lời nói cho đến hành động đều gian dối, trắc nết.
Ái Vân giận xanh mặt:
- Anh không có quyền xúc phạm tôi như vậy. Tôi tự xét lương tâm mình không làm gì để hổ thẹn với anh cả.
Nguyên Tân cười gằn:
- Vậy sao? Cô trong sáng, thánh thiện như vậy sao? Có người đàn bà nào đêm tân hôn lại gọi tên một người đàn ông khác không? Có không?
Ái Vân bối rối:
- Tôi... tôi gọi tên ai mới được chứ?
Nguyên Tân quắc mắt:
- Còn buộc tôi phải nói ra mới vừa lòng cô à? Tôi đã cố gắng lắm mới bỏ qua cho cô chuyện đó. Vậy mà khi anh ta trở về, cô lại không ngần ngại chạy đến với anh ta, lao vào vòng tay anh tạ Tiếc nuối à? Hối hận à? Sao cô coi thường tôi quá vậy?
Ái Vân ngớ ra. Có chuyện như vậy trong đêm tân hôn sao? Hèn gì Nguyên Tân đã lạnh lùng với cô một thời gian sau đó.
Nhưng chuyện sau này, lẽ nào Nguyên Tân đã thấy hết tất cả, nghe hết tất cả?
Nhưng cô đâu muốn như vậy. Chỉ vì Tùng Nam quá xúc động mà cô lại không nỡ...
Nói gì với Nguyên Tân đây, khi cô đã làm anh bị tổn thương nặng nề?
Ái Vân ấp úng phân trần:
- Chuyện lúc trước anh nói, em thật tình không biết, và em cũng không biết phải nói sao với anh bây giờ. Những gì của quá khứ, với em không còn là gì nữa. Em đã chọn anh, đã lấy anh thì có nghĩa anh là tất cả. Thật lòng em đã nghĩ như vậy và sẽ mãi mãi như vậy. Anh phải tin vào em chứ? Nếu em không yêu anh, liệu em có chịu nổi sự ghẻ lạnh của anh như vậy không?
Nguyên Tân bịt tai:
- Tôi không muốn nghe. Những gì cô nói với anh ta, tôi còn chưa quên. Và mãi mãi không bao giờ quên. Cô có chịu đựng cái gì đi nữa, chẳng qua vì cô biết là cô có lỗi chứ không phải là vì yêu tôi. Làm sao người ta có thể yêu, khi trong tim vẫn mang nặng một hình bóng cũ.
Ái Vân bật khóc:
- Sao anh cứ mãi áp đặt cho em như vậy? Nếu em có lỗi, thì chỉ là không tìm được cách ứng xử hay hơn trong đêm đó. Anh phải rộng lòng hiểu cho em chứ.
Nguyên Tân đau khổ:
- Nhưng đó là giây phút cô đã sống thật với lòng mình mà. Cô làm sao tìm được cách khác. Xin lỗi. Tôi không thể nào nhìn vào sự việc khác đi được, và điều đó làm cho tôi đau khổ, rất đau khổ. Cô biết không?
Nguyên Tân khóc. Ái Vân bàng hoàng trước những giọt nước mắt của người đàn ông. Cô không ngờ mình đã làm cho Nguyên Tân đau đớn đến thế.
Cô hối hận ôm chầm lấy anh:
- Em xin lỗi. Anh hãy bỏ qua những lỗi lầm vô tình em mắc phải, và hãy cho chúng ta một cơ hội để làm lại. Được không anh?
Nguyên Tân không nói. Anh lạnh lùng gỡ tay Ái Vân ra, rồi loạng choạng bỏ đi.
Ái Vân nhìn theo bóng dáng đau khổ của anh với nước mắt nhạt nhoà trên mặt.
Nguyên Tân vẫn cứ đắm mình trong những cơn saỵ Và không khí gia đình vẫn nặng nề như trước. Ái Vân không biết làm gì hơn là nhẫn nhục chịu đựng, một sự chịu đựng thật khủng khi*p và quá sức cô.
Cái thai đã vào tháng thứ ba, cô vẫn không có cơ hội nói cho Nguyên Tân biết. Đôi lúc, cô nghĩ hay cho Nguyên Tân thức tỉnh tự nhiên, vì cô hơn là vì con. Nếu vì sự ràng buộc gượng ép cô thấy không hay cho lắm.
Cô gầy ốm xanh xao vì bị thai hành và vì sợ buồn phiền không có hi vọng chấm dứt.
Cô rất ít về nhà, vì sợ không kèm được lòng, lại làm cho mọi người đau khổ.
Vì vậy, sáng nay mẹ cô đột ngột đến thăm, cùng với dì Uyển Phấn và Tùng Nam. Sắc diện kém tươi của Ái Vân làm cho mọi người lo lắng và mơ hồ suy đoán một điều gì đó.
- Ái Vân! Con làm sao vậy? Trông thần sắc con kém quá.
Bà Kiết Minh vừa trông thấy Ái Vân đã hốt hoảng kêu lên như vậy.
Ái Vân gượng cười. Cô bối rối né tránh ánh mắt của mọi người.
- Đêm qua con bị sốt. Nhưng bây giờ hết rồi. Mọi người đừng lo, ngồi chơi chờ con đi lấy nước.
- Thôi khỏi - Dì Uyển Phần ngăn lại - Chúng ta là người nhà cả mà, không phải khách sáo như thế. Con ngồi xuống đây, nói cho dì nghe. Con đau như thế nào?
Bà Kiết Minh nóng nảy xen vào:
- Sao con đau ốm mà không báo cho mẹ biết? Mà Nguyên Tân cũng thật tệ. Lẽ ra nó phải ở nhà hoặc chí ít, cũng phải gọi điện báo cho mẹ. Có đâu...
Ái Vân vội vàng phân trần:
- Đừng trách Nguyên Tân, mẹ à. Tại con thấy khỏe rồi nên mới bảo Nguyên Tân đi làm. Con cũng không cho ảnh báo với ba mẹ vì sợ ba mẹ lo.
Bà Kiết Minh lắc đầu:
- Con thật dại. Lúc nào cũng sợ phiền luỵ rồi cứ âm thầm chịu đựng. Nó là chồng con. Ba mẹ là người sanh ra con. Con có quyền được quan tâm lo lắng. Lần sau không được như thế nữa, nghe chưa?
Ái Vân chun mũi:
- Dạ, con biết rồi. Nhưng con đâu còn là Ái Vân bé bỏng như ngày xưa nữa. Con cũng tự biết lo cho mình mà.
Bà Kiết Minh ôm lấy mặt Ái Vân:
- Với ba mẹ, con mãi mãi là con mèo con bé nhỏ yếu đuối. Đừng nói những lời như thế với mẹ. Nghe chưa?
Ái Vân xúc động nép vào lòng mẹ:
- Mẹ!
Tùng Nam nãy giờ không nói câu nào. Anh cứ nhìn Ái Vân đăm đăm. Anh linh cảm vẻ xanh xao của Ái Vân không chỉ là bệnh tật. Có lẽ nào cô đau khổ, buồn bã vì anh?
Điều đó làm anh bối rối muốn phát điên. Làm gì để có nhau bây giờ, hở Ái Vân?
Bà Uyển Phấn thấy Tùng Nam đắm đuối nhìn Ái Vân như vậy, khẽ lắc đầu tỏ ý không bằng lòng. Bà khéo léo tách Tùng Nam ra:
- Tùng Nam! Mẹ thấy khát nước. Con xuống làm hộ mẹ vài ly được chứ?
Ái Vân nghe vậy vội đứng dậy:
- Thôi, để con. Ảnh đàn ông con trai biết gì hở dì?
Tùng Nam ngăn Ái Vân:
- Em ngồi đi. Đừng coi thường anh chứ. Để anh pha cho em một ly sữa. Rồi em sẽ thấy ngon hay dở.
Ái Vân bĩu môi:
- Tưởng gì. Pha sữa thì có gì là khó. Thôi được, nếu anh muốn thì anh cứ tự nhiên. Được săn sóc như thế này thật là thích đó.
Tùng Nam khẽ nói:
- Và anh cũng thấy thích khi được săn sóc cho em.
Ái Vân bối rối nhắm mắt, tựa đầu vào ghế salon. Mình thật là vô ý, lại mở đường cho Tùng Nam rồi. Mà Tùng Nam cũng kỳ. Sao lại có thể nói vậy trước mặt mẹ anh và mẹ cô chứ? Thật khổ.
Bà Kiết Minh giận dữ xồng xộc vào trong công ty, theo sau là Tùng Nam không ngớt miệng can ngăn:
- Dì à! Có gì về nhà nói, làm vậy kì lắm.
Bà Kiết Minh quắc mắt:
- Con đừng nói là con không xót khi trông thấy nó tệ hại như vậy. Huống chi dì là mẹ nó. Vậy thì dì có thể bỏ qua cho Nguyên Tân sao, khi nó không làm tròn bổn phận với con gái của dì? Ít ra nó cũng phải biết Ái Vân đau phải là cục đất để nó có thể bỏ lăn lóc như vậy.
Tùng Nam năn nỉ:
- Nhưng dì à. Đây là công tỵ Còn thể diện của dượng và Nguyên Tân, dì cũng phải nghĩ tới chứ?
Bà Kiết Minh khoát tay:
- Dì mặc kệ. Dì là chủ của công ty này, dì phải sợ ai chứ?
Tùng Nam lắc đầu. Bà Kiết Minh đã quá giận mà mất khôn. Xem ra, phải báo cho ông Kiết Minh mới được.
Bà Kiết Minh vẫn cứ đùng đùng lao đi, không để ý đến những cái gật đầu chào của nhân viên dưới quyền và cả việc rẽ ngang đột ngột của Tùng Nam nữa.
Bà đẩy thẳng cửa vào phòng làm việc của Nguyên Tân. Nguyên Tân chưa kịp chào mẹ vợ đã bị mắng xối xả:
- Anh xem chúng tôi là gì hả, Nguyên Tân? Gả cho anh đứa con yêu dấu duy nhất chỉ mong anh đem lại cho nó hạnh phúc. Sao anh nỡ để nó xanh xao, tàn tạ như vậy? Bộ anh nghĩ cưới được nó rồi là anh có toàn quyền sao? Anh mà không trân trọng nó thì tôi sẽ lấy lại đấy.
Nguyên Tân nghe nóng mặt:
- Mẹ à! Mẹ nói gì vậy? Cái gì mà trân trọng? Cái gì mà lấy lại? Đâu phải mẹ cho một món đồ rồi mẹ muốn đòi lại lúc nào cũng được. Huống chi đây là một cuộc hôn nhân, khi mẹ gả con gái đi rồi thì cô ấy không thuộc về mẹ nữa. Cô ấy không còn là Ái Vân mà là vợ con. Mẹ biết chứ? Vậy mẹ chỉ nên có những lời khuyên hay hướng dẫn cô ấy sống cho phải đạo làm vợ. Chứ không phải bắt cô ấy từ tay một chàng rể này rồi trao cho một chàng rể khác như vậy được. Mẹ thích có nhiều rể lắm hả, khi mà trên đời này không có ai là trọn vẹn?
Bà Kiết Minh ôm lấy иgự¢, mặt xanh xao đi vì giận:
- Mày... mày dám...
Bà chỉ tay còn lại vào Nguyên Tân, Nguyên Tân không nao núng, lại còn cúi đầu như châm chọc:
- Thưa mẹ, con chẳng dám gì cả. Con chỉ nói những điều lẽ ra mẹ phải biết. Vậy thôi.
Đúng lúc ấy, Tùng Nam cùng ông Kiết Minh xuất hiện:
- Có chuyện gì mà mẹ con đôi co với nhau ở đây?
Chưa nói hết câu, ông Kiết Minh vội lao tới bên vợ:
- Bà... bà bị làm sao thế này? Tùng Nam. Mau kêu bác sĩ tới đây.
Tùng Nam chỉ kịp dạ một tiếng rồi chạy mất. Nguyên Tân cũng hoảng hồn khi trông thấy bà Kiết Minh toàn thân co giật. Anh quì xuống, lay bà:
- Mẹ! Mẹ à! Mẹ!
Ông Kiết Minh hất tay anh ra:
- Tôi dù chưa biết đầu đuôi như thế nào. Nhưng bà ấy đã thế này là do anh chọc bà ấy quá tức giận. Đó không phải là tư cách của một thằng rể. Cút đi.
Nguyên Tân mím môi:
- Ba! Ba!
Ông Kiết Minh trợn mắt hét to:
- Lui ra đi.
Nguyên Tân nghiến chặt răng. Anh lao ra ngoài như một cơn lốc. Tùng Nam! Mọi chuyện là do mày và cả Ái Vân nữa. Ái Vân! Cô để mẹ cô mắng tôi xối xả như vậy mới vừa bụng cô phải không?
Nguyên Tân lấy xe chạy như điên về nhà. Vừa tông cửa, anh vừa hét lớn:
- Ái Vân! Ái Vân!
Ái Vân từ dưới bếp hoảng hốt chạy lên. Trông thấy cô, Nguyên Tân xông tới nắm lấy cổ áo:
- Cô giỏi lắm. Muốn cho tôi mất mặt để đưa Tùng Nam lên phải không?
Ái Vân ngơ ngác:
- Anh nói gì? Em chẳng hiểu gì cả.
Nguyên Tân gầm lên:
- Cô đừng giả vờ ngây thơ nữa. Tôi hiểu hết những gì đang nằm trong đầu cô kìa.
Ái Vân gỡ hai tay Nguyên Tân ra:
- Anh bình tĩnh lại đi, và đừng cư xử thô bạc như thế. Có gì từ từ nói.
Nguyên Tân cười khẩy:
- Cô lại còn bảo tôi bình tĩnh à? Cô kể lễ, đơm đặt gì với mẹ cô để mẹ cô tới công ty mạt sát tôi hả?
Ái Vân nhẹ lắc đầu. Cô thở ra chán nản.
- Ra là vậy. Chuyện mẹ làm là do ý mẹ. Mẹ thấy và mẹ nghĩ gì là chuyện của mẹ. Còn tôi, tôi che giấu không hết nữa là. Sao phải vạch áo cho người xem lưng? Anh nói điều gì, anh cũng phải suy nghĩ chứ.
Nguyên Tân nhéch mép.
- Tôi không cần suy nghĩ nữa. Tôi thấy là cũng quá đủ rồi. Nhưng tôi nói cho cô biết. Bây giờ và mãi mãi, cô sẽ phải ở trong tay tôi. Đừng có hòng mà quay lại với Tùng Nam mà sắp đặt mưu đồ cho tốn công và cũng đừng hòng có một ngày vủi vẻ hạnh phúc. Nguyên Tân này dù không cao sang địa vị như mấy người, nhưng cũng không phải là thằng ngu để mấy người qua mặt.
Ái Vân nhìn đôi mắt đỏ ngầu giận dữ của Nguyên Tân mà thấy sợ. Cô kêu lên.
- Anh điên rồi. Sao anh có thể nghĩ nhưng điều kinh khủng như vậy chứ?
Nguyên Tân tiến đến, nâng mặt Ái Vân lên, cười gằn, có vẻ thích thú.
- Sợ tôi phải không? Hiểu rồi phải không? Thiên đừơng cô không muốn, lại muốn địa ngục. Tôi ghét cộ Vì cô làm cho toi có cái cảm giác ê chề, thất bại. Cái cảm giác đó thật đáng sợ. Đáng sợ lắm, cô biết không?
Ái Vân rơm rớm nước mắt.
- Em biết, và em đã xin lỗi anh rồi.
- Xin lỗi là đủ sao? - Nguyên Tân buôn taỵ Anh quay mặt đi.
- Vậy thì những gì em cam chịu trong thời gian qua cũng không vừa lòng anh nữa à?
Nguyên Tân xua tay:
- Thôi, cô đi đi. Đừng nói nữa. Tôi mệt mỏi lắm rồi.
Ái Vân vòng qua trước mặt anh:
- Sao anh không trả lời câu hỏi của em? Anh đừng né tránh vấn đề nữa. Anh giận em, ђàภђ ђạ em, anh cũng đâu vui sướng gì. Anh cũng biết là anh quá đáng với em mà. Vậy anh hãy dẹp bỏ tự ái của mình đi, để nhìn nhận vấn đề nhẹ nhàng hơn, để cuộc sống của chính mình dễ chịu hơn. Chúng ta đã là vợ chồng, đâu vì những lỗi lầm này nọ mà đổ vỡ được, huống chi chúng ta sắp...
Nguyên Tan bất ngờ hét lên:
- Tôi không cần nghe. Lui ra đi.
Anh phũ phàng đẩy mạnh cô qua một bên. Do không đề phòng, Ái Vân té nhào vào chiếc ghế gần đó, bụng có đập mạnh vào cạnh ghế. Ái Vân đau đớn hét lên. Bụng cô quặn đau, máu tuôn dài theo đùi.
Ái Vân chỉ kịp nói:
- Ôi! Con tôi.
Rôi cô ngất đi.